- Vậy thì có gì đâu đáng trách. Anh nhỉ?
- Cũng đâu giống trách móc anh đâu? Hả cưng.
Lâm khẽ gật. Cô nàng có vẻ chú ý những món ăn nhiều hơn cả lời nói của Duy. Anh cũng nhận ra điều đó nhưng vẫn cố lãng sang đề tài khác :
- Anh có kể ẹ nghe về bánh Donut của em. Mẹ anh rất hào hứng !
- Sao? Cô Quế thích hả ?
- Ừ. Vậy thì hôm nào em sẽ làm mời cô ấy ăn.
Ăn uống xong, Lâm và Duy đi tản bộ cả một đoạn đường dài. Gió dưới sông thổi lên mang lại cảm giác lành lạnh làm cả hai muốn đứng gần nhau thêm. Đột ngột xiết chặt Lâm từ phía sau bằng cái ôm ngọt ngào, Duy thì thầm :
- Anh xin lỗi !
Tuệ Lâm chỉ im lặng. Duy lại tiếp tục :
- Anh biết khi em im lặng là em không trách anh nhưng em có hờn dỗi anh đôi chút. Nhưng có một số chuyện mà nếu như không nhờ nó thì anh sẽ không trở về Việt Nam, không gặp được em. Cho nên, hãy hiểu cho anh. Sau này anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện nhưng bây giờ thì chưa. Có một điều mà anh rất muốn em biết và cũng xin em đừng quên. Là anh rất trân trọng em và tình yêu của chúng ta.
Lâm nghe xong, cô quay lại và tựa đầu vào vai Duy và nhẹ nhàng vuốt má anh …
- Em thông cảm cho anh thêm một lần, nhưng không có nghĩa là em sẽ có nhiều lần như vậy nữa.
- Anh hứa với em. Sẽ không như vậy nữa !
Cả hai quấn chặt lấy nhau và trao nhau những tình cảm thiết tha như để đền bù cho nhau những cảm giác 1 tuần qua cả hai thiếu thốn. Những nụ hôn lãng mạn được thể hiện xuyên màn đêm lấp lánh những vì tinh tú soi sáng mối tình đẹp như pha lê ở nhân gian.