Chap 29:
Bà Quế thất thần khi thấy ông Kiên xất xược đi thẳng vào dinh thự nhà bà mà không nói gì chỉ lẳng lặng đi lên phòng và lục tung mọi thứ. Bà Quế chạy theo :
- Trần Kiên, anh làm gì vậy? Thằng Duy vẫn còn ngủ ở nhà đó.
- Tôi chỉ đến lấy những thứ tôi cần lấy.
- Nhà này còn cái gì để anh nhăm nhe nữa? Anh đã loại trừ được thứ gai trong mắt anh đâu mà đòi lấy thứ cần lấy.
- Tôi không nói gia sản của nhà họ Lý.
- Anh muốn gì?
Ông Kiên lạnh lùng :
- Bảng xét nghiệm ADN của Huỳnh Tuệ Lâm.
- Anh lấy để làm gì? Em đã biết hết rồi. Em còn chưa hỏi tội anh tại sao lại gạt em trong suốt ngần ấy năm. Anh đang bị thù hận làm che mờ tất cả những gì tốt đẹp của anh ngày xưa rồi.
- Bây giờ em biết thì làm được cái gì? Nên nhớ, mọi người chỉ biết em có duy nhất 1 thằng con trai là Lý Đoàn Duy. Hơn nữa, cậu ta lại đang cặp với Huỳnh Tuệ Lâm đấy. Em làm thế nào mà để hai đứa trẻ nghĩ chúng là anh em thì hư mọi chuyện. Hay em muốn nói ra hết mọi chuyện?
- Tôi không biết…
Bà Quế bối rối. Nhưng bà quyết không đưa bản xét nghiệm ADN của Tuệ Lâm cho ông Kiên. Trần Kiên đã trông thấy và hai người đang có một cuộc tranh giành quyết liệt. Trần Kiên nói :
- Quế, đừng cố chấp ! Hỏng mất việc lớn đấy !
- Không việc lớn nào ngoài việc tôi đã tìm được đứa con gái mà tôi mong chờ bấy lâu nay.
- Tại sao vậy? Nếu việc này kết thúc, chúng ta cần lấy lại những gì thuộc về chúng ta thì mặc sức cho em nhận lại máu mủ.
- Trần Kiên, đó cũng là con của anh. Anh không thương nó sao?
- Thương con cũng phải có lí trí. Anh không thương nó thì làm sao gửi nó cho gia đình chị gái của anh dưỡng dục, là một thiếu nữ xinh đẹp và ngoan ngoãn như nó.
- Vậy sao anh không để nó ở lại Việt Nam, ít ra em còn …
- Em không phải là em nếu có đứa con bên cạnh. Em rất dễ bị tình cảm lấn át ! Đưa cho anh giữ, bản xét nghiệm này không thể để lộ liễu được.
Duy đang ngáy ngủ, anh chàng nghe tiếng cãi vã um sùm, tò mò chạy xuống xem thử thì thấy ông Kiên và bà Quế đang đứng đối diện nhau ngoài ban công. Duy chạy ra và hỏi :
- Mẹ, lại có chuyện gì vậy?
- Không. Không có gì. Còn sớm mà, con vào ngủ tiếp đi !
Câu này Duy nghe không lạ. Ít nhất là những ngày còn nhỏ xíu, lúc ba đi vắng, Duy thường mất ngủ vì những tiếng động lạ ở phòng bên cạnh. Và vẫn là câu “con ngủ tiếp đi” của bà Quế. Một số kí ức lại hiện về trong tâm trí chàng trai…
Tin nhắn Duy nhận được, anh chạy xe đến chỗ Tuệ Lâm. Có cả Bảo Yến và Khoa Nam ở đó, Duy bắt tay chào Khoa Nam và nói :
- Chào mọi người !
- Chàng đây hả?
Nam liếc mắt nhìn rồi cười dí dỏm với Tuệ Lâm, Duy ngạc nhiên :
- Anh Duy, đây là bạn trai của Bảo Yến, cũng là anh trai của em.
- Ồ, thế hả?