Yêu Ở Hamo

Vu Nhược Tường, anh không được không thích!… Lễ tình nhân vui vẻ.

———

Tiểu Ưu đang nghiêm túc viết gì đó lên giấy, Hạ Trăn nghiêng đầu qua xem.

“Được rồi đây!”

Tiểu Ưu đặt bút xuống, kéo tờ giấy từ trên máy tính xách tay xuống đưa cho Hạ Trăn.

“Nghiên cứu cẩn thận đi nhé.”

Hạ Trăn đón lấy, mày nhíu chặt xem rất nghiêm túc.

“Bơ bò… Bơ bò là cái gì?”

“Cậu không thể hiểu nổi ý nghĩa ở ngay trên mặt chữ sao?”

“À cái này… Thì ra là bơ trên người con bò.”

Vung tay lên đóng laptop lại rồi quay qua gõ một cái lên đầu cái tên ngu ngốc không có kiến thức thông thường này.

“Là bơ mịn được tinh luyện ra từ sữa bò!!”

“À à…”

Hạ Trăn ôm đầu, nước mắt rưng rưng.

“Có cần thiết phải hung dữ như vậy không…”

Giả bộ đáng thương xong lại lập tức phát huy tính độc miệng.

“Trách không được không có người đàn ông nào thích cậu!”

Tiểu Ưu tức giận, nhưng chỉ đưa tay ra rồi lại âm trầm nói:

“Đến đây nào, công thức vẫn còn nữa.”

Lần này thì nước mắt đã thực sự tuôn rơi.

“… Tôi sai rồi.”

“Không được cãi lời, giao ra đây nhanh lên chút coi.”

Hạ Trăn vừa túm chặt tờ giấy vừa lấy lòng:

“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi, sự quyến rũ của chị gái đây bốn phía đều không thể chống đỡ…” Nhưng mà vẫn không có người đàn ông nào thích cậu.

May mắn là nửa câu phía sau chưa nói ra khỏi miệng.

Tiểu Ưu liếc nhìn cậu hỏi:

“Đã viết rõ ràng ra cho cậu như thế rồi, không còn vấn đề gì nữa chứ?”

Chịu khó gật đầu:

“Nếu còn chỗ nào không biết thì tôi sẽ lại gọi cho cậu!”

Nhét luôn tờ giấy kia vào trong túi quần.

“Không thể nào còn không biết nữa, đã viết rõ ràng rành mạch như vậy thì ngay cả heo nhìn cũng sẽ biết làm.”

Đáng tiếc là, chỉ số thông minh của Hạ Trăn ở mặt này thực sự không phải là kẻ ngu ngốc bình thường có thể địch nổi.

Vừa mua xong nguyên liệu nấu ăn về nhà, cậu liền nhấc điện thoại lên gọi cho Tiểu Ưu.

“Alo, cho tôi hỏi cái. Cậu viết là 330 gam bột mỳ, 330 gam này là ít hay nhiều? Là vài thìa hay là vài bát?”

Tiểu Ưu đang ở trong tiệm ngó ngó Vu Nhược Tường đang bận rộn trong nhà bếp, lòng thầm cảm thấy anh đáng thương: Ai, ông chủ sao lại có thể rơi trúng vào tay cái tên ngu ngốc này vậy? Một tay cầm điện thoại nhỏ giọng nói chuyện với người ở đầu bên kia:

“Óc cậu bị úng nước hả? Cậu không biết đong hay sao!?”

“Đong? Đong kiểu gì?”

Hạ Trăn đứng trong trong bếp nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn trước mắt, không biết bắt tay từ đâu.

“Vớ vẩn, đừng nói với tôi là trong nhà không có dụng cụ đong đấy.”

“What!? sao cậu biết rõ vậy, đúng là không có này.”

Người ở đầu bên kia chỉ biết cười hắc hắc ngớ ngẩn hai tiếng.

“Bạn nhỏ Hạ Trăn này, cậu có biết là lúc cần dùng thứ gì mà trong nhà không có thì có thể đến siêu thị mua không?”

“Ai, sao cậu không nói sớm chứ, dài dòng lâu như thế làm gì. Được rồi, tôi đi đây!”

Ngày vui cũng chẳng kéo dài.

“Tiểu Ưu, tôi hỏi cậu này, vì sao không thể pha lẫn bột ca cao vào được? Còn nữa, vì sao… Vì sao? Vì sao?”

Tiểu Ưu cũng sắp sụp đổ rồi. Rõ ràng đã viết rõ ràng chi tiết từng giai đoạn cho cậu ta như vậy, cậu ta vẫn có thể hỏi ra một đống câu hỏi vì sao.

“Sao ‘công việc’ của chị hôm nay lại bận rộn thế?”

Khang Tích thấy Tiểu Ưu gọi điện thoại không ngừng, nhịn không được nghiêng đầu qua hỏi.

Tiểu Ưu cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhìn trời:

“Là Hạ Trăn đấy…”

“Anh ấy gọi làm gì?”

Tiểu Ưu ngó thấy Vu Nhược Tường không có đây, liền nói với Khang Tích:

“Cậu ta muốn học làm bánh quy làm quà tặng ông chủ vào ngày Lễ Tình nhân, muốn tôi dạy cậu ta.”

Khang Tích nghe vậy thì im lặng tầm ba giây, sau đó thản nhiên mở miệng:

“Sao anh ấy lại chọn nhiệm vụ không thể nào hoàn thành như vậy…”

“Thánh thượng anh minh…”

“Tặng đồ ngọt cho bậc thầy làm đồ ngọt, đây còn không phải là đâm đầu thẳng vào họng súng sao, rõ ràng là muốn chết mà…”

“Khụ khụ, cậu đúng là thẳng thắn… Nếu bị cái tên kia nghe được thì cậu chết chắc. Chuyện đó có sao đâu, khích lệ là chính, khích lệ là chính…”

“Tiểu Ưu, đến giúp một tay đi!”

Nghe thấy Vu Nhược Tường đang ở trong phòng bếp gọi mình, Tiểu Ưu bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ với Khang Tích rồi chạy vào trong bếp.

Lúc này, mặt Hạ Trăn trắng bóc toàn bột mỳ, cậu phát sầu nhìn một đống bột dù có nhào thế nào cũng không đồng đều được.

Không ổn, thực sự là làm sai chỗ nào rồi – làm lại.

“250 gam bơ bò… Dùng máy đánh trứng đánh đến khi chuyển thành màu vàng… Ừm, đánh đến khi chuyển thành màu vàng… Cho thêm hai quả trứng gà…”

Làm lại lần thứ N từng bước từng bước trong công thức mà Tiểu Ưu viết ra cho cậu.

“Đặt bột mỳ vào trong tủ lạnh cho cứng lại… A ha ha, hình như lần này thành công rồi!”

Sau đó lấy ra cắt thành miếng, lại bỏ vào trong lò nướng mười lăm phút.

Nghe thấy một tiếng ‘đinh’ vang lên, Hạ Trăn mở lò nướng lấy bánh quy chocolate hạnh nhân lần đầu tiên mình tự làm ra. Oa, vẫn còn nóng, mau nếm thử!

Ừm, rất thơm, đúng là vừa thơm vừa giòn, mùi bơ bò và chocolate rất đậm, nhưng vì sao lại nhạt vậy?

Chết rồi – hình như là còn phải cho thêm đường cát! Lại kéo tờ công thức qua xem, quả thực là còn phải bỏ thêm đường cát, ngay từ lúc đánh bơ bò đã phải cho thêm rồi.

Nhìn mấy miếng bánh quy nằm trong khay, miếng bánh vì lúc cắt có độ dày không giống nhau mà có miếng chưa được nướng chín, có miếng lại hơi cháy xém, nhưng bỏ những miếng này đi thì còn mấy miếng khác có độ dày vừa phải, chẳng qua là đã quên không bỏ thêm đường.

Vật vã lâu như vậy mà vẫn thất bại, mắt thấy Vu Nhược Tường sắp tan ca về nhà, không sao, ngày mai tiếp tục cố gắng không ngừng!

Hạ Trăn cấp tốc thu dọn hết đống hỗn độn trong nhà bếp. Tuy rằng đồ đạc đã được thu dọn sạch sẽ nhưng mùi bánh quy nồng đậm trong nhà bếp lại mãi không tan đi. Sau đó cậu đành bất đắc dĩ cầm một lọ nước hoa có mùi hương tươi mát xịt mạnh vào trong phòng bếp hai cái, ngửi ngửi lại lần nữa, ừm, rất tốt, giờ thì chỉ còn lại hương chanh thơm mát thôi.

Đến đúng ngày lễ Tình nhân, khách hàng trong tiệm Hamo đặc biệt nhiều, các đôi tình nhân tay trong tay cùng đến đây thưởng thức bữa trà ngọt ngào buổi chiều.

“Ông chủ, anh còn nhớ hôm nay là lễ Tình nhân không?”

Tiểu Ưu chọt chọt Vu Nhược Tường.

“A… Nhớ chứ.”

Còn nhớ là tốt rồi, chỉ sợ anh ngày thường luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn lại quên mất ngày lễ Tình nhân.

“Lát nữa tôi sẽ về nhà sớm một chút, trong tiệm nhờ em và Khang Tích nhé.”

Khang Tích lấy mấy miếng bánh ngọt từ trong tủ lạnh ra cho khách, thì thầm đầy ước ao:

“Người đang yêu đương thì có thể về nhà sớm vào lễ Tình nhân à? Thật tốt mà…”

Tiểu Ưu ngồi ở quầy bar đằng trước thầm lo lắng không biết cái tên Hạ Trăn này đã làm xong món bánh quy chocolate hạnh nhân đơn giản kia chưa? Nếu như làm hỏng thì ngàn vạn lần đừng nói là do cô dạy dỗ.

Sự thực chứng minh rằng lo lắng của Tiểu Ưu không phải là hoàn toàn vô lý.

Hạ Trăn không ngờ rằng ngày hôm nay Vu Nhược Tường sẽ về sớm hơn, đống hỗn độn do bận rộn trong nhà bếp hồi lâu vẫn chưa được thu dọn, cậu còn đang ngây người ra trước khay bánh quy méo mó vừa mới ra lò. Thấy Vu Nhược Tường đã quay về rồi, giờ cậu có muốn giấu cũng không biết giấu đi đâu.

“Em đang làm gì thế?”

Thấy một bên má Hạ Trăn còn dính bột mỳ, Vu Nhược Tường nghi hoặc hỏi. Vừa đến gần nhà bếp anh đã ngửi thấy mùi bơ bò tươi rất nồng.

“Em đang nướng bánh quy?”

Được rồi, học nhiều ngày như vậy hôm nay dù thế nào cũng phải biểu diễn thành quả một chút, Hạ Trăn mặt dày mang bánh quy vừa mới ra lò đi ra.

“Đây là bánh quy chocolate hạnh nhân em làm, cái này… Khụ, bởi vì bước cuối cùng lúc đưa vào lò nướng thì có làm sai một thao tác nho nhỏ nên hơi cháy xém… Tuy rằng chắc chắn không làm ngon bằng anh, nhưng Vu Nhược Tường, em không cho phép anh không thích!… Lễ Tình nhân vui vẻ.”

Bởi vì là em làm, cho nên anh không thích cũng phải thích.

Ngữ điệu có chút quen thuộc, mặc dù trong lòng lại không có chút chắc chắn nào.

Vu Nhược Tường cúi đầu nhìn mấy chiếc bánh quy bị nướng hơi cháy nằm trong khay, mỉm cười cầm một chiếc lên thưởng thức.

“A, em làm kiểu gì, cũng không tệ lắm đâu.”

Hạ Trăn đá nhẹ anh một cái.

“Người như anh sao chỉ nịnh nọt một chút thôi cũng không làm tốt được.”

Vu Nhược Tường cào cào tóc nghiêng mặt xuống hôn cậu, lúc buông ra thì mỉm cười liếm liếm môi:

“Ầy, ăn được bột mỳ này… Lễ Tình nhân vui vẻ.”

Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt món quà đã chuẩn bị từ trước đến trước mặt Hạ Trăn, một món quà được gói rất đẹp.

“Là gì đây?”

Hạ Trăn lắc lắc hộp hỏi.

“Tự em mở ra xem đi.”

Thân lọ được thiết kế hoàn toàn theo phong cách hiện đại được chiết thành những đường cong xinh đẹp, chiếc lọ được chế tác thủ công cao cấp cùng nước hoa màu xanh nước biển trong suốt phối với nhau rất hợp, nhãn hiệu Pour Homme II của hãng GUCCI này có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.

Hiện tại loại nước hoa này đã không còn mua được ở hầu khắp các quầy hàng, Hạ Trăn nhìn thấy mà ánh mắt cũng tỏa sáng, trước kia cậu còn ganh tỵ với cô gái đi mua nước hoa tặng cho bạn trai mình, thì ra người yêu này của mình không phải là không biết, chỉ là chưa có cơ hội mà thôi.

Hạ Trăn hôn chụt một cái lên mặt Vu Nhược Tường, không quấn quít gắn bó giống như thường ngày, cũng không mang theo chút hàm ý *** nào, chỉ là một nụ hôn gắn kết vô cùng thân thiết, ấm áp ngọt ngào giống như kẹo đường mềm mại.

Bởi vì nướng ở nhiệt độ quá cao nên bánh quy mang theo chút mùi khét cũng có vị không ngon lắm, Hạ Trăn tự ăn một cái rồi cực kỳ xấu hổ lè lưỡi:

“Lần sau làm lại chắc chắc ăn sẽ cực kỳ ngon!”

Vu Nhược Tường mỉm cười.

“Lần sau đến lượt anh làm cho em ăn.”

— To be continued —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui