Ngồi trên phòng làm việc, ngón tay nhỏ nhắn khẽ sờ lên đôi môi đỏ, nhưng đỏ này không phải là do son môi.
Mà là… có người cắn.
Lông mày nhíu lại, Triệu Mạn Di với lấy lọ thuốc mỡ trong ngăn kéo, bôi lên phần môi bị chảy máu, đã hơi sưng lên một chút.
Khốn thật, chỉ vì sơ suất mà gánh hậu quả thế này, đã vậy, anh ta còn bỏ lại một câu đầy sự mờ ám.
“Lần sau tôi sẽ không về sớm thế này đâu.”
Hôm qua, sau khi hành Cố Hạo Thần làm việc nhà, Triệu Mạn Di nhìn đồng hồ, vội đuổi anh về.
Thế nhưng anh thủy chung không rời sofa, cuối cùng cô phải ra hạ sách sẽ không suy nghĩ gì chuyện của hai người nữa, anh rốt cục mới luyến tiếc đi về.
Mà trước khi rời khỏi còn cắn vào môi cô một cái rõ đau đến chảy máu.
“Anh nổi lên thú tính quái quỷ gì hả?”- Triệu Mạn Di tức giận, giọng nói lạnh lẽo hướng Cố Hạo Thần oán hận.
“Hôm nay tôi rất mệt rồi, chỉ xin em một chút “tiền lương” như vậy thôi.”
Thật TM* đau.
Lát nữa xem chừng cô phải hảo hảo giáo huấn anh ta.
Nhưng chờ đã, anh có biết cô là ai đâu mà cô trả thù cho mất công?
“Tổng giám đốc, bên Cố thị đã đến.”- Dương Nhậm Vũ nói qua máy điện thoại nội bộ khiến cô giật mình, thì ra cô đã ấn nghe trong vô thức.
“Được, sang đây chuẩn bị cho tôi.”- giọng nói còn có chút biến dạng do cô không muốn chạm thuốc vào môi trên, dính dính rất khó chịu.
“Khục…”- tiếng Dương Nhậm Vũ cười lọt vào máy.
Triệu Mạn Di nhắm mắt, con người này chẳng lẽ muốn chọc cô tức chết sao?
“Tổng… tài.
Cô không sao chứ?”- Dương Nhậm Vũ giọng run rẩy, sáng nay nhìn Triệu Mạn Di nói không được bình thường, anh đã buồn cười muốn chết rồi, cũng may bên ngoài môi cô vẫn là không sưng nhiều.
Nếu không nhìn như vậy, nghe như vậy… quả thật rất… khó nói.
Triệu Mạn Di mở mắt, cô nếu không kìm lại sẽ tức chết.
“Dương Nhậm Vũ, mau qua đây, xong công việc nhanh, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”
Dương Nhậm Vũ thầm kêu một tiếng “thảm”.
Sau đầu là hàng vạn sợi hắc tuyến rủ xuống.
Xem ra ông trời không muốn anh sống tốt.
Bê chồng tài liệu sang phòng tổng giám đốc, cố gắng làm bộ dạng khó chịu trong người, ánh mắt nheo lại chẳng thấy Mặt Trời tỏ ra không khỏe, đặt chồng tài liệu xuống, Dương Nhậm Vũ mở camera cho Triệu Mạn Di, anh biết sau lưng mình là một tảng băng đang phóng những mũi tên băng vào mình, bằng không, sao anh lại cảm thấy rét lạnh như thế.
Cố Hạo Thần an vị trên ghế phòng họp, bên cạnh là Bạch Phi Hằng cùng một vài giám đốc của hai bên.
Dương Nhậm Vũ chỉnh micro.
“Xin chào các vị, tôi là trợ lí Dương, đến hôm nay đã là tròn hai tháng dự án được tiến hành, bước đầu làm doanh thu của cả Cố thị và Triệu Thế Vương tăng lên nhanh chóng.
Chúng ta đã hoàn thành xong một phần ba dự án, hôm nay chúng ta sẽ cùng bàn tiếp về các bước tiếp theo.”
Mỗi người một cảm giác khác nhau, các giám đốc trong phòng họp cố gắng tập trung vào những gì Dương Nhậm Vũ nói, thầm cầu nguyện Triệu tổng không lên tiếng.
Cố Hạo Thần thì nhớ tới nụ hôn tối qua, Bạch Phi Hằng thì ghi chép lại những gì cần nhớ, rồi nhẹ nhàng nhìn xung quanh xem có ai ngất không.
Cố Hạo Thần thi thoảng lại dùng bút gõ xuống mặt bàn, tạo nên những âm thanh nho nhỏ.
Tiếng nói Dương Nhậm Vũ văng vảng bên tai, nhưng thế nào cũng không vào đầu.
Anh lại càng không để ý tới, nhất nhất chỉ nghĩ tới Triệu Mạn Di.
Triệu Mạn Di nhìn camera, có điểm không hiểu, người được coi trong công việc là chú tâm như Cố Hạo Thần lại làm ra vẻ như vậy, ánh mắt xem ra không chú ý tới bản kế hoạch trước mặt, ngược lại, là nhìn về phía màn hình tối đen cười ngây ngô.
Không sai, chính là cười ngây ngô.
Triệu Mạn Di nhìn gần hơn.
Rõ ràng là đang cười.
Thật… khó hiểu.
Kết thúc cuộc họp, Triệu Mạn Di cũng không nói một lời, vì cô biết, giọng nói của cô bây giờ thực sự rất quỷ dị.
“Tối nay tôi sẽ ghé nhà em.”- nhận được tin nhắn của Cố Hạo Thần, Triệu Mạn Di không biết nên mừng hay vui nữa.
Thật tốn cơm.
Tầm chiều, Triệu Mạn Di có nhận được cuộc gọi của Cố Thiên Tự, anh nói sẽ qua Mĩ một thời gian, ít tháng nữa sẽ về thăm cô, hi vọng cô suy nghĩ lại.
Có việc? Sang một thời gian? Triệu Mạn Di cười khẩy.
Cố Thiên Tự nắm thóp người khác, cô nắm thóp Cố Thiên Tự, anh ta làm những cái gì chẳng lẽ cô không biết?
“Cứ tiếp tục làm những gì anh muốn.
Quan trọng là tôi.”- Triệu Mạn Di đóng lại điện thoại.
Xử lí xong một số công việc, bao gồm cả chuyện thanh toán nợ nần với Dương Nhậm Vũ liền về nhà.
Về nhà, cô mới nhớ tủ lạnh đã hết đồ ăn.
Quay ra thì Dương Nhậm Vũ đã lái xe đi rồi.
Định mở cửa gara, bỗng từ xa có một chiếc xe lạ phóng tới.
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự của cô.
Bước ra là Cố Hạo Thần.
Anh không mặc vest, thay vào đó là chiếc quần thể thao, áo phông và khoác thêm chiếc áo khoác mỏng bên ngoài.
Mắt Triệu Mạn Di vốn rất tốt, nhưng lúc này chính cô phải làm đủ mọi cách để nhìn kĩ hơn nữa.
Thấy Triệu Mạn Di thất thần, Cố Hạo Thần bật cười.
“Sao vậy? Là thấy tôi đẹp trai lắm sao?”
Đương nhiên là Triệu Mạn Di thấy anh trẻ trung, khỏe khoắn và đẹp trai hơn mọi ngày, nhưng cô sao có thể nói ra những lời đó.
Chỉ nhàn nhạt.
“Không thấy anh mặc vest, đồ ngủ đeo tạp dề hay quấn mỗi khăn tắm thì chính là bộ dạng khỏa thân.
Hình tượng hôm nay chưa có nhìn qua nên tôi thấy hơi kì lạ.”
Cố Hạo Thần sững người, như nghĩ ra điều gì đó, anh ghé vào tai cô.
“Thì ra em rất nhớ bộ dạng tôi lúc khỏa thân.”
Nói xong câu này, Cố Hạo Thần lĩnh trọn một cái nhìn chết người của Triệu Mạn Di.
Anh vội dời đề tài.
“Di, hôm qua trong tủ lạnh của em hình như đã hết thức ăn, hôm nay chúng ta đi siêu thị mua đã được không?”
“Tôi cũng vừa định đi.”
Cố Hạo Thần nắm tay Triệu Mạn Di ra xe, lên xe, anh phóng nhanh tới siêu thị gần đó.
“Cái này nhé.”- Cố Hạo Thần giơ lên hai phần đùi gà hướng Triệu Mạn Di gọi.
“…”
“Em thích ăn nấm kim đúng không? Tôi sẽ xào cho em…”
“…”
“Em có thích ăn chả tôm không? Lâu lắm tôi chưa làm món này.”
“…”
“Có thịt cừu này, lần trước tôi làm hơi mặn chút, lần này tôi sẽ làm kĩ hơn.”
“…”
Từ đầu tới cuối luôn duy trì là Cố Hạo Thần nói, Triệu Mạn Di đi phía trên, mặt chẳng lộ một vẻ hào hứng, nhưng trong lòng khó tránh cảm giác ấm áp.
Anh vừa chọn đồ, vừa cho vào xe rồi đẩy.
Mua thứ nào cũng hỏi cô, chẳng mấy chốc, trên xe đã dựng nên một ngọn núi nho nhỏ.
Mà ở xung quanh đã có vài tiếng xì xào.
“Nhìn kìa, anh chàng kia quả là chiều bạn gái.”
“Đích xác là đang theo đuổi đi, xem cô gái chẳng tỏ ra chút nào vui vẻ cả.”
“Người đàn ông như vậy còn mong chờ gì nữa.”
“…”
“Tôi mà là cô gái đó, nhất định rất hạnh phúc a…”
Tất cả bình tĩnh của Triệu Mạn Di chỉ vì một câu này mà chấm dứt.
Cô chợt dừng bước, quay lại phía sau, tiến đến Cố Hạo Thần đang cầm một hộp nước xốt.
“Loại này liệu có ngọt hơn loại kia không nhỉ?”
Tay trái ôm lấy bụng Cố Hạo Thần, tay phải kề lên vai, nửa người phía trước áp sát vào thân thể anh.
Cô nâng giọng kiều mị, thêm vào đó là nụ cười ngọt ngào.
“Loại nào cũng không ngọt bằng anh a…”- cô hơi kiễng, liếm nhẹ lên môi Cố Hạo Thần.
Cô tin một màn vừa rồi mọi người xung quanh đều thấy, gồm cả người đang trông camera.
Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ cần biết, cô thấy khó chịu khi nghe người phụ nữ nào đó nói.
Không gian xung quanh chợt im lặng đến quỷ dị.
Mà Cố Hạo Thần, cũng thật sự không tin nổi, hay do anh đang nằm mơ đây.
Không, giấc mơ sao chân thực đến kinh khủng như vậy?
“Di…”- anh nhẹ giọng, thân thể cứng ngắc, mà trên tay, vẫn cầm hộp xốt cà chua.
“Ưm…”- Triệu Mạn Di nâng mặt lên.
“Em đã vậy thì đừng trách tôi.”- anh nhìn cô chằm chằm, rồi bỏ tay cô xuống, tay nắm tay cô, tay đẩy xe hướng quầy thanh toán đi tới.
Mà khi cách quầy thanh toán khoảng hai mét, Cố Hạo Thần với tay lấy một thứ trên kệ ném vào xe đẩy.
Một lúc sau, nghĩ thế nào, anh lại lấy thêm bốn hộp nữa.
(=))) cái gì a...=))))
Ở thời điểm này, phát huy độ đẹp trai để được tính tiền trước là cả một lợi thế, chính vì vậy, không nhanh không chậm, đồ của hai người được nhân viên nhanh chóng xử lí.
Triệu Mạn Di khi thấy Cố Hạo Thần vừa lấy thứ gì thì… nét mặt đen đến cực điểm.
Thật TM.
Người thảm nhất là ai??? Là cô.
Giải thích: TM*: Con mẹ nó.
.