Yêu Phải Đại Ca

- Ngày gặp lại -
Thà là anh đừng đến..
Nếu đã đến hãy mau về đi... Em đau lắm!!!
Giờ ra về...
- Ân- nhỏ quay qua nhìn nó ái ngại
- hả- nó ngạc nhiên, tay cất tập vào cặp, mắt hướng qua nhìn nhỏ
- ê ngốc, ra đây nói chuyện với tôi chút- hắn kéo tay nó ra ngoài hành lang không cần câu trả lời của nó
- gì nữa đây, anh cứ thích lợi dụng nắm tay người khác nhỉ- nó khó chịu
- bạn cô thích tôi phải ko- hắn nói thẳng, nhếch mép
- gì, ảo tưởng vừa thôi- nó khó chịu giật phắt tay ra
- hừm...- hắn khoanh tay tỏ vẻ ngẫm nghĩ
-...
- Vậy thì tôi sẽ cua bạn cô sau đó sẽ đá văng đi phũ phàng..- hắn cười thầm nhìn nó
Nó mắt chữ A mồm chữ O, gì cơ, câu này nghe ngứa tai quá, cua ư???
nếu vậy thì chẳng phải Lập Hân nói nhỏ đang thích tên này sao? không được, không thể được, nó quay qua thì thấy hắn đã đi mất, tên này thật hết sức chịu đựng, khó chịu, khó chịu quá đi...
-Ân Ân- giọng nói quen thuộc kia lẻn vao tai nó, gương mặt đang tức giận của nó dần ngước lên nhìn, nó..
- anh đế...n..... đây làm gì- nó ngạc nhiên, đôi chân như muốn chạy đi, lui lại vài bước, là anh, Dương Hạo, phải rồi nó đang rất muốn gặp anh mà, giờ thì người nó mong muốn gặp đang đứng trước mặt nó còn gì, nhưng sao chân nó cứ muốn chạy đi, chạy thật nhanh...
- em không nhận ra anh sao?- anh cười, nụ cười toả nắng ngày nào :))
ơ? nếu không nhận ra thì nó hỏi làm gì?
- anh đến đây làm gì, em đang bận- nó lấy lại vẻ bình tỉnh, lờ như không có chuyện gì
- đi với anh chút được không
- đi.. đi đâu- nó khó hiểu, mặc dù vậy, lòng nó đang rất vui vì đươc gặp lại anh
- biển- nói ngắn gọn, anh kéo tay nó đi ra chiếc xe đang đậu trước cổng, chi.. chiếc xe ngày xưa đây mà
nó như muốn bật khóc, nó đã cố quên anh trong hai năm qua rồi mà, sao giờ anh lại còn đến đây rồi lại mang bao nhiêu là quá khứ của nó trở về đây, nếu vậy anh có phải là đã quá ác rồi sao
thật sựu nó không muốn bước lên chiếc xe, lỡ như lên đó, rồi lại có chuyện như hai năm trước chẳng phải nó sẽ lại không gặp anh nữa sao...
từ miệng nó lẩm bẩm" đừng bước lên xe, đừng bước lên xe.." nhưng khi truyền đến não, chân nó lại bước lên xe, thầm rủa não phản chủ, nó thắt dây an toàn, không nói gì quay ra nhìn phía cửa sổ
- Ân Ân ngốc, dạo này em khoẻ không- vừa cho chiếc xe chạy đi, anh đưa ánh mắt trìu mến nhìn nó
vừa nhìn thấy, nó đã muốn quay qua ôm chặt lấy người đang ngồi cạnh mình nhưng sao cơ thể lại đơ cứng, không cử động, không.. đúng, nó đang cảm thấy trống rỗng, có thứ gì đó làm nó và anh không như xưa được, nó đang rất thắc mắc, nhưng nếu anh đã ở đây nó sẽ cố níu lại nững ngày đã mất trong 2 năm kia, tạo lại những kỉ niệm cùng anh..
- em khoẻ- gạt bỏ những suy nghĩ kia đi, nó nhẹ mỉm cười trả lời
- hừm.. xin lỗi, thời gian qua đã làm em buồn, anh vừa về nước
- về nước? Không phải nhà anh đã nói là..
- đừng nhắc nữa- Hạo cắt ngang lời nó nói- anh xin lỗi vì nếu có làm em lo buồn trong hai năm kia, bây giờ anh muốn chuộc lỗi, sẽ tạo lại những kỉ niệm cùng em
-ừm- thôi được, nếu anh đã quyết nó cũng không muốn nhắc, nhẹ đặt tay lên tay anh, nó đang cảm thấy hạnh phúc mà, hạnh phúc mà..
hức..
vài giọt nước mắt, lăn dài trên gương mặt của nó, nó khóc, sao lại không kìm được, nước mắt vẫn rơi như vậy chứ?
- Ân Ngốc, cho em biết một điều- thấy nó khóc, anh quay qua, nhẹ lấy tay lau đi nước mắt nó
- sao?- nó ngước mặt lên, khuôn mặt vẫn ướt nước mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên
- cảm ơn em đã nhận ra anh, đã không quên anh, đó là anh- anh đang nói gì, nó chẳng hiểu gì cả, gì mà nhân ra với không nhận, rồi gì là quên
- ý anh là..?
- không có gì, bỏ đi..- cười nhẹ ròi quay qua tiếp tục lái chiếc xe...
người ở black bar là anh... hắc công tử là anh... và người luôn dõi theo em cũng là anh....
chỉ sau đó hai người đã đến biển, nơi mà nó rất thích, nó từng nói sau này sẽ tổ chức đám cưới ở những bãi biển như thế này, thật đẹp và lãng mạn biết bao...
thời gian cũng vội vàng trồi đi, sau khi chơi ở biển, cả hai cùng đến một nhà hàng gần đó ăn tạm rồi lại lên xe trở về nhà nó
- hôm khác anh sẽ đến đón em đi chơi
- Hạo có thật là anh không
- nói nói gì vậy, nếu không phải thì nãy giờ em đang ở cùng ai đấy
-xin lỗi, em bất lịch sự quá
-hừm- anh cười nhẹ- vào nhà nghỉ sớm đi mai lại đi học
- vâng, anh ngủ ngon nhé
- ừm, bye em
-khoang đã, an... anh vẫn ở đó chứu
- ừm vẫn ở đó
-vậy bye anh- nó nói rồi quay đi thẳng vào nha, nếu ở lại thêm chỉ sợ là nó sẽ kéo anh vào nhà nó ngủ mất...
vừa mở cửa tiếng điện thoại lại vang lên
reng reng
-alo- nó nghe máy
- suy nghĩ chưa cô ngốc
-nghĩ gì- nó ngạc nhiên, lấy điện thoại xuống nhìn số, có một sự thật không thể chối cãi đó chính là nó đã thuộc luôn số của tên biến thái kia
- thì cua bạn cô, tôi cua thật đó- bỗng nó thấy ù ở tai, cua bạn cô???
- im ngay đi- nó hét lên rồi ngắt máy
______


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui