“Người ta bảo với tôi trai đẹp chỉ để ngắm mà thôi”.
***
Nhiều ngày qua cứ hễ mỗi lần vừa đặt chân vào trường là y như rằng tôi lại nghe loáng thoáng bên tai chuyện các sinh viên bàn tán về một anh chàng hotboy nổi tiếng toàn trường về các khoản đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, hát hay, nhảy đẹp và điều quan trọng là anh chàng hoàn hảo trên cả tuyệt vời.
Tôi là Khiết Linh sinh viên năm nhất vừa nhập học được hơn một tuần nên chẳng hề biết mặt mũi anh chàng hotboy như mọi người thường nói là như thế nào?, tôi không biết anh ta cao hay lùn, mập hay ốm, mặt tròn hay méo, da đen hay trắng nhưng trong trí tưởng tượng của tôi chắc chắn rằng anh ta phải rất hoàn hảo thì mới được mọi người cả nam lẫn nữ ngưỡng mộ và ghanh tỵ mà phong tặng danh hiệu hotboy thế kỉ hai mươi mốt.
Vốn là một cô gái hay tò mò khám phá, tôi nhanh chống lao đầu vào tìm hiểu về anh chàng hotboy đó để xem anh ta như thế mà suốt ngày đi đâu tôi cũng nghe mọi người bàn tán, thế nhưng đã gần một tháng trôi qua mà tôi vẫn chưa biết được mặt mũi anh ta ra sao, có chăng cũng chỉ là được nghe được thêm vài câu chuyện khá thú vị về anh.
Một hôm ngồi trong căn tin cùng đứa bạn thân tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của một nhóm nữ sinh cấp trên ngồi bàn đối diện, họ nói về anh ta với vẻ mặt trông rất phấn khởi nhìn mặt người nào cũng thật rạng ngời đến chói lóa.
Nghe đâu anh ta tên gọi Kỳ Quân là sinh viên năm hai, con đại gia thứ thiệt mà lại là con một nên được cưng chiều hết mực, và cũng chính vì lẽ đó mà anh ta ăn chơi rất ư là hết mình, về khoản tiêu tiền anh ta được so sánh với công tử Bạc Liêu, bên cạnh đó anh ta có rất nhiều tài lẽ mà nổi bậc nhất phải kể đến giọng hát và những điệu nhảy của anh trông nó thật điêu luyện và chuyên nghiệp làm sao, mặc dù tôi chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy điều đó.
Thêm một điểm xứng đáng để anh ta nhận được danh hiệu hotboy chính là thành tích học tập đáng nể của anh, mặc dù là một anh chàng đào hoa, ăn chơi có số nhưng anh ta lại học rất giỏi khó ai mà theo kịp…, nghe qua bao nhiêu đó thôi cũng đã làm cho con người ta phải thật là ngưỡng mộ.
Quả thật sức hấp dẫn của anh ta quá mạnh, càng nghe mọi người nói tôi càng tò mò muốn biết mặt anh ta càng sớm càng tốt, để xem anh ta có phải là một mẫu người, một chàng hoàng tử trong mơ mà nhiều nữ sinh thầm ao ước được sánh đôi hay không?.
Như thường lệ tiếng chuông thay tiếng trống trường vang lên dấu hiệu của sự kết thúc một ngày học tập mệt mõi đã qua, sau khi thầy bước ra khỏi lớp nhỏ lớp trưởng người cằm đầu lớp tôi tranh thủ cho tập sách vào túi xách rồi chạy thụt mạng ra khỏi lớp kèm theo câu nói.
_Ai muốn ngắm hotboy thì nhanh chân theo tao ra nhà xe
Lời nói của nhỏ lớp trưởng bỗng trở nên có giá trị chưa từng thấy trong cuộc đời làm lớp trưởng bất đắc dĩ của nó, cả lớp tôi mà hăng hái nhất phải kể đến đám nữ sinh chúng nó tranh dành xô đẩy nhau dành đất mà chạy như đang bị ma đuổi chỉ để ngắm duy nhất một người được gọi là hotboy.
Nói đi thì cũng phải nói lại, trong đám nữ sinh đó còn có cả tôi và nhỏ Nhã Quyên đứa bạn thân không thể nào thân hơn được nữa của tôi, nhưng có lẽ do chúng tôi hơi nhỏ con người lại mỏng nên nhanh chống bị bỏ lại phía sau mặc dù rất cố gắng nhưng hình như là thiếu may mắn.
Nhỏ Nhã Quyên rất cứng rắn nó không chịu bỏ cuộc mặc dù bị bỏ lại một đoạn khá xa nó vẫn kéo lấy tay tôi vừa chạy vừa thở vừa ra sức nói.
_Nhanh lên, sắp tới rồi, sắp được xem hotboy rồi
Mặc dù tôi rất muốn một lần được nhìn thấy mặt chàng hotboy nhưng vì quá mệt mỏi nên tôi đã quyết định bỏ cuộc, tôi dừng lại bỏ tay nhỏ Nhã Quyên ra rồi ngồi xuống một góc hành lan vừa tranh thủ thở vừa gắng gượng nói.
_Thô..i…không…đi nữa, m..ệ…t..quá…Quy…ên…ơi…
Thấy tôi như vậy nó liền động viên.
_Cố gắng một chút nữa đi, sắp tới nhà xe rồi giờ này chắc anh ta chưa ra khỏi nhà xe đâu, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi là tụi mình được nhìn thấy anh ta rồi
Vẫn với những hơi thở gấp gáp, tôi quơ tay ra hiệu.
_Thôi…tao không…đi nữa..đâu, mày thích…thì đi trước…đi…
_Vậy tao đi trước đây, tao đợi mày dưới nhà xe, không thích ngắm hotboy thì cứ ngồi ở đây từ từ mà nghĩ ngơi
Dường như chỉ đợi tôi nói ra điều này, nó nói rồi một mạch chạy đi với tốc độ vượt quá giới hạn cho phép của một con người mà chẳng hề quan tâm đến tôi một chút nào, nó đúng là một minh chứng sống nhăn răng cho câu nói “mê trai bỏ bạn”.
Nhỏ Nhã Quyên đi rồi, sinh viên cũng đã ra về hết nhìn đi nhìn lại dường như chỉ còn duy nhất mỗi mình tôi cùng một vài cô lao công, cảm thấy sao mà nó cô đơn đến trống trãi, tôi lúc này như một con chim lạc đàn cảm giác như bị bỏ rơi giữa một mùa đông băng giá, chưa bao giờ tôi lại thấy buồn như lúc này.
Nghĩ ngơi được một lúc tôi lại phải đứng dậy để mà tiếp tục cuộc hành trình trở về của mình sau một ngày vất vả ở trường cùng hàng đống chuyện rắc rối trăm mối như tơ, vừa đứng dậy đi được vài bước tôi bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên tôi khá là quen thuộc, quay đầu nhìn lại hình ảnh Hoán Phi cậu bạn cùng lớp nhanh chống đập vào mắt tôi làm tôi vô cùng ngạc nhiên.
_Hoán Phi? Sao bây giờ còn ở đây? Chưa về nhà sao?
Tôi tròn mắt nhìn cậu ta hỏi liền một lúc ba câu, không biết anh chàng nghĩ gì mà nhe rằng cười trừ rồi mới chịu trả lời.
_Mình vừa đi trả sổ đầu bài giúp lớp trưởng bây giờ mới về nè, còn Khiết Linh sao giờ này còn ở đây?
Tôi mĩm cười đáp.
_Tại vì mệt đó
Cậu ta nheo mày nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu.
_Cái gì? Tại mệt sao?
Tôi gật đầu thay câu trả lời cậu ta hỏi tiếp.
_Là thế nào?
Tôi e ngại vừa đi vừa nói.
_Lúc nảy tranh thủ chạy ra nhà xe để xem hotboy là người như thế nào, nhưng tại vì mệt quá cho nên Khiết Linh mới ngồi xuống đó nghĩ ngơi thôi
Nghe tôi nói thế cậu ta gật gù.
_Oh…thì ra là như vậy
Im lặng một lúc cậu ta lại lên tiếng hỏi tôi.
_Khiết Linh cũng thích hotboy sao?
Tôi mĩm cười vô tư và trả lời một cách hồn nhiên.
_Tức nhiên rồi, cái gì hot mà không thích