Yêu Phải Hotboy


Hôm nay là sinh nhật Hoán Phi, theo như lời đã hứa tôi cùng nhỏ Nhã Quyên là hai đương sự có mặt ở buổi tiệc sớm nhất, nhìn thấy sự xuất sớm quá dự tính của chúng tôi cậu ta vô cùng ngạc nhiên, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời chỉ biết đưa mắt nhìn chúng tôi và nhe răng cười thật xinh.
Buổi tiệc diễn ra tại nhà Hoán Phi, đây là một ngôi nhà nhỏ nhìn bề ngoài không có gì nổi bậc nhưng tôi rất thích vì nó thật ấm áp tình người, một ngôi nhà hạnh phúc mà tôi luôn mong muốn có được trong đời mình, nhìn những hình ảnh gia đình Hoán Phi tất bật chuẩn bị cho cậu ta một buổi tiệc sinh nhật đón chào tuổi mới, lâu lâu lại quấn quích lấy nhau mà cùng chụp ảnh kỷ niệm mới thấy đẹp làm sao, xem ra cậu ta thật may mắn khi có được một gia đình mà không phải bất cứ ai cũng có được trong đời.
Tôi chợt mĩm cười và nói.
_Cậu thật hạnh phúc
Nheo mày tỏ vẻ chưa hiểu cậu ta hỏi lại.
_Tại sao cậu lại nói như vậy?
Tôi nhe rằng cười chỉ vào các thành viên trong đình cậu ta rồi nói.
_Hạnh phúc vì cậu có một gia đình thật tuyệt vời
Cậu ta mĩm rồi chưa kịp nói gì thì một đám bạn ùa tới, cậu ta đành xin lỗi rồi bước tới chào đón những vị khách mời đặc biệt.
Đưa mắt nhìn vào đám bạn của cậu ta tôi tình cờ phát hiện ra nhỏ Vũ Thy cũng được mời, thoạt đầu tôi hơi bất ngờ và nghĩ sẽ không biết tôi sẽ đối xử với nó như thế nào và ngược lại, theo như những gì tôi suy tính trong đầu thì tôi sẽ tươi cười lấy làm thân thiện với nó và sẽ tuyệt đối không nhắc tới chuyện cá cược, dù sao thêm một người bạn cũng hay hơn là rước vào thân một kẻ thù nặng ký.
Nhỏ Vũ Thy bước vào nhà nó không lấy làm ngạc nhiên vì sự có mặt của tôi, có thể vì nó biết trước thế nào Hoán Phi cũng mời tôi đến buổi sinh nhật, vì trong lớp hình như ngoài tôi và nhỏ Nhã Quyên là hai người bạn gái thân thiết nhất của cậu ta ra thì cậu ta chẳng thân với ai nhiều như với chúng tôi cả.
Khác với những gì tôi nghĩ trước đó, nhỏ Vũ Thy là một đứa tiểu thư con nhà giàu thứ thiệt, từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ trãi qua một cú shock nào như ngày hôm ấy và chưa thua ai trong đời kể từ ngày nó sinh ra đến nay, tôi cứ nghĩ nó sẽ cố tình tránh mặt tôi để không phải thực hiện lời hứa sẽ làm ô sin suốt quảng đời sinh viên cho tôi nếu tôi chứng minh được cái tên được gọi là hotboy Kỳ Quân thích tôi, nhưng tôi đã sai lầm hoàn toàn sai lầm, nó không trốn tránh mà trái lại còn chủ động bước tới ngồi cạnh tôi làm tôi vô cùng ngạc nhiên thật sự không biết rằng nó đang tính giở trò gì tiếp theo.
Kéo tôi sang một góc vắng người nó đứng tay khoanh trước ngược rồi nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi.
_Khiết Linh nè, tao thua mày rồi mày muốn tao phải làm gì ày đây?
Thái độ dứt khoát của nó làm tôi hoàn toàn choáng ngợp, tôi không ngờ nó lại thẳng thắng và sẳn sàng chấp nhận đến như vậy, nhưng dù sao nhìn nó như vậy vẫn có cảm tình hơn, tôi mĩm cười rồi nói.
_Không cần đâu, tao không bắt mày làm gì cho tao đâu
Nó nghiêng đầu thắc mắc.
_Mày nói đùa hay là thật vậy?
Vẫn giữ nụ cười thân thiện, tôi trả lời.
_Chưa bao giờ tao thật lòng như lúc này đâu, là bạn bè cùng lớp với nhau tao không muốn xảy ra nhiều chuyện không hay, thật sự tao chỉ muốn làm bạn mà thôi
Không biết nó đang nghĩ gì trong đầu chỉ thấy nó im lặng, im lặng rất lâu, thấy vậy tôi nói.
_Thôi, vào mừng sinh với Hoán Phi đi
Nói rồi tôi bước đi trước, bỗng nó lên tiếng ngăn cản bước tôi.
_Khoan đã
Tôi quay lại nhìn nó hỏi.
_Chuyện gì vậy?
_Tao xin lỗi
Nó khẽ nói.
Lời xin lỗi thốt ra đột ngột trong một hoàn cảnh như lúc này làm cho tôi có một chút ngạc nhiên, nhưng tôi rất vui mừng vì cuối cùng thì nó cũng nói được câu này, cái câu chỉ có hai từ mà trước đây nó không giờ nói vì nó luôn tự tin cho rằng mình đúng thì mắc gì phải xin lỗi, ngày hôm nay nó đã nói được hai chữ xin lỗi chứng tỏ con người nó đã có dấu hiệu thay đáng kể, bước tới gần nó tôi mĩm cười rồi nói.
_Bỏ qua hết đi, hôm nay là sinh nhật Hoán Phi tụi mình phải thật vui lên
Nó gật đầu mĩm cười rồi nắm lấy tay tôi cùng nhau sánh bước vào trong thân thiết đến bất ngờ làm ai nấy trông thấy cũng đều phải tròn mắt nhìn chúng tôi và hoàn toàn ngạc nhiên không thể nói được lời nào, vì thật không ngờ hai cái đứa từng ghét cay ghét đắng nhau mà giờ lại trở nên thân thiết hơn cả mức tình bạn.
Ngay cả bản thân tôi cũng không thể ngờ, ngày sinh nhật của Hoán Phi lại mang đến cho tôi một người bạn, người bạn mà tôi có nằm mơ cũng không thể mơ thấy một ngày tôi và cô bạn lại trở nên rất đổi thân thiết.
Tiếng hò hét, tiếng vỗ tay hòa cùng lời ca tiếng hát của cả tập thể trong ca khúc chúc mừng sinh nhật làm không khí trở nên thật náo nhiệt, nhắm mắt cầu nguyện rồi thổi nến buổi tiệc sinh nhật của Hoán Phi diễn ra thật ấm lòng bên cạnh bạn bè và người thân.
Ai đó đã từng nói trên đời này có buổi tiệc nào không tàn, cuộc vui nào mà không kết thúc, buổi tiệc sinh nhật náo nhiệt tràn đầy hạnh phúc và niềm vui của Hoán Phi cuối cùng thì cũng đến lúc phải khép lại dù rằng mọi người không hề mong muốn một chút nào, tạm chia tay Hoán Phi mọi người ra về với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tôi và nhỏ Nhã Quyên vừa tính ra về thì nó nhận được một cuộc điện, không biết là ai gọi nhưng nó có vẻ rất thích thú, nghe máy xong thì nó lại nhờ Hoán Phi đưa tôi về nhà giúp vì nó có một việc quan trọng cần phải làm trong tối ngày hôm nay, nếu nó không đi thì nó nhất định sẽ hối hận cả đời, sau khi bàn giao tôi lại cho Hoán Phi nó ung dung vui vẻ chạy thật nhanh đến cái nơi mà nó cần phải đến, biết tính nó đã muốn làm việc gì đó thì không ai có thể ngăn cản nên tôi đành để nó ra đi và nhờ Hoán Phi đưa về, dù rằng không hỏi nhưng tôi vẫn biết nó đi đâu và người gọi điện cho nó chắc chắn là anh chàng mà nó từng khoe là quen được trong một lần lướt wed, và tình trạng hiện giờ là hai người đang rất hạnh phúc trong tình yêu ngọt ngào của lứa tuổi trăng sao.
Con đường về khuya càng ít người qua lại, không gian trở nên vắng lặng, cái se lạnh của màn đêm bắt đầu buông xuống, ngồi phía sau Hoán Phi tôi chỉ muốn ngã đầu vào vai cậu ta mà nhắm mắt lại để tận hưởng cái cảm giác yên tỉnh của màn đêm.
_Khiết Linh nè, mình có một chuyện này muốn nói với cậu
Cậu ta bất ngờ nói.
Tôi gật đầu.
_Có chuyện gì Hoán Phi nói đi
Ngập ngừng cậu ta hỏi.
_Cậu…và Kỳ Quân đang quen nhau sao?
Hơi bất ngờ trước câu hỏi này tôi lấy làm ngạc nhiên hỏi lại.
_Tại sao cậu lại hỏi như vậy?
Câu ta đáp.
_Vì chính tai mình nghe và chính mắt mình nhìn thấy anh ta tỏ tình với cậu trước mặt bao nhiêu là sinh viên, mình muốn xác nhận lại đều này có phải hay không?
Trước đây tôi có nói tôi không thích loại người như tên hotboy Kỳ Quân vì tính tình hắn vốn rất khó hiểu, thêm vào một phần vì hắn là hotboy nên rất yêu chữ chảnh, nhưng không hiểu sao tôi cứ có một chút gì đó trong lòng nhớ về hắn, lặng lẽ đưa mắt nhìn những ánh sao trên bầu trời, tôi khẽ thì thầm.
_Nếu như đó là sự thật tốt biết bao
Và rồi sự yên tỉnh diễn ra suốt trên con đường về hòa vào những ánh đèn nhạt nhòa của đêm thành phố buồn đến nào lòng.
***
Một đêm dài lại trôi qua, một ngày mới lại bắt đầu, sau những muộn phiền những suy nghĩ trăn trở đã qua, tôi nhanh chống lấy lại hình ảnh của mình một cô gái năng động hoạt bát trước mọi người.
Hôm nay cảm giác thích thú khi đi bộ đến trường lại ùa về trong tôi, vậy là sau khi chuẩn bị thật kỉ mọi thứ tôi say sưa bước trên con đường sau cơn mưa vào buổi sáng, cảm nhận không khí thật trong lành và mát mẽ với một tâm trạng không thể nào tốt hơn được nữa, cảnh vật ngày hôm nay so với những ngày hôm qua ít nhiều đã thay đổi, hình như là đẹp hơn rất nhiều, tôi chợt nhận ra rằng cuộc sống tươi đẹp đang diễn ra từng phút từng giây thì tại sao tôi cứ phải buồn vu vơ vì một người không quen biết mà làm cho cuộc sống của mình trở nên u ám, hít thở thật sâu khẽ mĩm cười với chính bản thân tôi vui vẻ bước tiếp những bước chân thiên thần đi thật nhanh đến trường để chờ đón những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tôi trong ngày hôm nay.
Dường như khi tâm trạng con người ta tốt thì mọi thứ xung quanh đều trở nên rất đổi hoàn hảo, vừa đặt chân tới trước cổng trường tôi đã nhìn thấy nhỏ Vũ Thy đứng ở đó từ lúc nào, nó nhìn tôi vẫy tay chào mĩm cười thật thân thiện rồi chạy đến gần tôi nói.
_Hôm nay chắc sẽ có giông tố ghê gớm lắm
Không hiểu, tôi hỏi lại.
_Giông tố sao?
Nó gật đầu đầy hàm ý.
_Đúng rồi, trong trường này ai mà không biết tiểu thư Khiết Linh là chúa đi trễ mà hôm nay lại đến trường sớm như vậy thật là lạ đó, cậu thay đổi rồi à?
Chợt hiểu ra mọi chuyện tôi bật cười to tiếng.
_Cuộc sống mà phải thay đổi chứ
Đột ngột một giọng nam ấm áp xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
_Hai người trở nên thân thiết với nhau từ lúc nào vậy?
Giật mình chúng tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Hoán Phi đang nhìn chúng tôi nhe răng cười thật khí thế, rồi cậu ta chạy đến hỏi tiếp.
_Trước đây không phải là hai người rất ghét nhau sao? Sao bây giờ nhìn ai cũng khác vậy?
Nghe cậu ta nói thế nhỏ Vũ Thy vòng tay khoát vào vai tôi, ngốc đầu kiêu hãnh đáp.
_Trước đây khác, bây giờ là bạn rồi
Thật ra Hoán Phi đâu phải mới biết giữa tôi và nhỏ Vũ Thy đã không còn xích mích như xưa, mà ngược lại cậu ta là người biết đầu tiên trong buổi tiệc sinh nhật của chính mình ngày hôm qua, chỉ qua là cậu ta muốn trêu chọc tôi và nhỏ Vũ Thy để chúng tôi bảo vệ nhau mà trở nên thân thiết hơn nữa mà thôi, cái con người cậu ta đáng yêu như vậy đó.
Cắt ngang tiếng cười của cả ba người chúng tôi là tiếng nói của nhỏ Nhã Quyên, nó xuất hiện ở trước cỗng trường cùng chiếc xe máy dở tệ và gọi tên tôi thật to làm ai nấy cũng phải ngước nhìn, mỗi lần nghe thấy tiếng gọi thất thanh của nó dành cho tôi thì tôi biết chắc chiếc xe của nó lại có vấn đề trầm trọng mà hình như là chỉ có một mình Hoán Phi là trị được, nhanh chân cả ba người chúng tôi bước tới gần thấy thế nó nói ngay.
_Cả ba người còn đứng đó cười làm gì nữa mau giúp tôi một tay đẩy chiếc xe này vào trong đi chứ
Khỏi quảng cáo thì ai cũng biết chiếc xe của nó là chiếc xe duy nhất và cổ nhất trong trường này, trước câu nói đó của nó chúng tôi lại bật cười, cười thật to.
_Cười gì chứ?
Nó hỏi.
_Xe này là xe quỷ gì mà chết máy hoài vậy?
Nhỏ Vũ Thy không nói gì mà nó hỏi lại.
Tươi cười nó trả lời.
_Xe cổ, xe này từ thời bà ngoại tôi để lại đó, trước đây bà ngoại tôi để lại ẹ tôi rồi bây giờ mẹ tôi để lại cho tôi
_Vậy còn sau này thì sao?
Hoán Phi đột ngột lên tiếng.
Nó gãi đầu suy nghĩ rồi nhe răng cười đáp.
_Thì…chắc là tôi sẽ để lại cho con tôi
Trước câu trả lời của nó cả ba người chúng tôi lại nhe răng cười thật to, lúc đầu nó cũng hơi ngại nhưng rồi cũng hòa theo nhanh chống, tiếng cười trong veo của bốn người chúng tôi vang lên cao vút và bay thật xa, thật xa theo những cơn gió đầu tiên của mùa hạ.
Sau khi mang xe vào gửi chúng tôi nhanh chân trở về lớp học, vừa đặt chân đến cửa lớp một điều làm cho chúng tôi phải ngạc nhiên đến kinh ngạc là lớp học ngày hôm nay bỗng trở nên yên tỉnh đến lạ thường, người nào người nấy ngồi ngay ngắn đúng vị trí mình đã chọn lại còn chăm chỉ học bài như vẻ ta đây là một người rất siêng năng.
Thấy lạ Hoán Phi liền lên tiếng hỏi nhỏ lớp trưởng.
_Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhỏ lớp trưởng lắc đầu như không có chuyện gì rồi tiếp tục dán mắt vào cuốn sách dưới bàn, nhìn mọi người như vậy chúng tôi chỉ biết nhìn nhau và rồi lắc đầu chẳng hiểu thật ra ngày nay mọi người ăn nhằm thứ gì mà đều ngoan ngoãn một cách rất ư là đặc biệt.
Đang im lặng cả lớp bỗng đứng dậy hò hét, vỗ tay ca hát om xòm còn xịt cả bọt xà phòng bắn dây kim tuyến vào người làm tôi hết sức ngạc nhiên và vô cùng tò mò.
_Chuyện gì vậy mọi người?
Nhỏ lớp trưởng to tiếng.
_Bắt đầu từ bây giờ cậu là thần tượng của lớp rồi
_Là sao?
Tôi hỏi.
Nhỏ lớp trưởng lại hăng hái trả lời.
_Nhờ cậu mà lớp mình trở thành một lớp nổi bậc nhất hiện nay và được rất nhiều người biết đến đó
Nghe nhỏ lớp trưởng càng nói, tôi càng lấy làm thắc mắc.
_Nói rõ hơn một chút được không?
Bước đến cạnh tôi, nhỏ lớp trưởng vừa nhe răng cười vừa nói.
_Cậu là người đầu tiên mà có khả năng chiếm được tình yêu của anh chàng hotboy Kỳ Quân, một điều mà tưởng chường như không thể, một điều mà chưa có bất kì cô gái nào làm được trong suốt thời gian cố gắng vừa qua vậy mà cậu lại làm được, thật đáng nể phục, cậu xứng đáng là thần tượng của lớp mình
Nhỏ lớp trưởng vừa nói dứt lời thì cả lớp tiếp tục đập bàn, đập ghế la lối như để thể hiện sự ngưỡng mộ dành cho tôi còn tôi thì chỉ biết nhe răng cười gượng gạo, thật ra tôi cũng không biết mình nên cười hay nên khóc, nên vui hay nên buồn khi nhỏ lớp trưởng bảo tôi là người duy nhất có khả năng chiếm được tình yêu của tên Kỳ Quân, tôi cũng không biết mình có nên nói ọi người biết chỉ qua hắn ta giúp tôi chứ thật sự thì hắn ta không thích tôi như ngày hôm ấy mà mọi người đã nhìn thấy, và bản thân tôi cũng vậy, tôi cũng không ưa gì hắn vì hắn quá khó chịu và rất chảnh, sau khi nói lời cám ơn đến hắn thì cũng là lúc tôi và hắn trở lại hai con người như trước đây, hắn vẫn là một hotboy nổi tiếng chiếm được rất nhiều tình cảm của nữ sinh toàn trường, còn tôi vẫn là một cô gái ngày hai buổi đến trường và sống một cuộc sống của riêng mình.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nhìn mọi người rồi tôi bước lên bục giảng quyết định hết lên sự thật.
_Cám ơn các bạn đã dành sự ngưỡng mộ đó ình, thật ra thì trước đây mình cũng rất thích hotboy Kỳ Quân vì anh ta quá đẹp trai có đúng không?
Tôi mĩm cười rồi nói tiếp.
_Nhưng đó chỉ là chuyện của trước đây, còn bây giờ mình không còn thích hắn ta nữa, và hắn cũng vậy sau này các bạn đừng nhắc hắn trước mặt của mình nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui