- Ch..
chuyện gì vậy? Trông cậu không ổn chút nào cả, Tịch?
Lạc Phàm nuốt ực nước bọt nhìn chằm chằm vào gương mặt tái xanh của đối phương, suýt chút nữa thì cô đã bị người đàn bà này doạ ngất.
Thật là!
Khả Tịch vẫn ngồi yên đấy như đang cố gắng lấy lại điều gì đó tận sâu trong linh hồn - sự bình tĩnh.
Cô tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu rồi không ngại đưa tay đấm vào trán một phát thật mạnh như một cách để ra lệnh cho bản thân không được nghĩ tới những thứ vớ vẩn đó nữa.
- Không, tớ ổn.
Chưa bao giờ tớ cảm thấy bản thân lại ổn như bây giờ.
Giọng nói của Khả Tịch thật lạ, một chút lạnh lùng, một chút mệt mỏi, và cả sự sợ hãi.
Cô đưa những ngón tay trắng bệch vì lạnh của mình đặt lên áo cởi lấy cúc rồi giật phắt chiếc áo dày dặn ấy sang một bên, để lộ cả một cơ thể ướt sủng mồ hôi, cô đã quá căng thẳng vì mọi thứ rồi.
Ngay sau khi nghe được câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Khả Tịch, Lạc Phàm cúi đầu, có lẽ cô đã yên tâm được một chút.
- Ra là vậy.
Tốt rồi.
- Thượng Lục muốn gặp lại cậu lắm đấy.
"Thượng Lục", đúng, Lạc Phàm đã vô thức nở rộ nụ cười khi chỉ mới vừa nghe tới cái tên này.
Cô hớn hở quay sang người phụ nữ bên cạnh hỏi lại:
- Anh ấy vẫn khoẻ chứ?
- Vẫn khỏe.
Nhưng Thượng Lục rất bận rộn, lúc nào tớ cũng thấy anh ấy trong tư thế sẵn sàng.
Cứ như rằng có thể đảm lấy bất cứ nhiệm vụ nào trong bất kì tình huống nào vậy..
Việc đó đôi khi làm tớ có cảm giác anh ấy giống như một đội trưởng thực thụ.
Lạc Phàm cười nhạt, cô nhẹ nhàng đưa tay vén lấy mấy sợi tóc rũ rượi ngay bên má rồi cất giọng nói dịu dàng:
- Đúng thật là vậy.
Tớ đã không gặp anh ấy 4 năm rồi nhỉ? Kế từ khi tớ rời khỏi tổ chức.
Cậu vẫn nhớ bài kiểm tra cuối cùng chứ?
Khả Tịch bỗng trở nên im lặng lạ thường.
Cô cúi gầm gương mặt của mình nhìn xuống mặt đất.
Đang nói đến cái đêm địa ngục đó à? Đừng hỏi là có nhớ hay không, cả đời này cô chắc chắn sẽ chẳng tài nào quên được.
Khiếp! Mùi máu tươi.
- Cậu nghĩ con người sẽ nhớ lấy chuyện gì lâu nhất? Hừm..
là những thứ đã chạm tay vào kí ức đấy.
Cậu sẽ không thể nào quên đi nỗi sợ hãi khi đang sợ hãi.
Đêm đó tớ đã giết bao nhiêu người, giết bằng cách nào..
tớ đều nhớ rõ đến không sót một chi tiết.
- Thượng Lục cứu tớ đấy.
Tớ đã suýt chết.
Lời nói của Lạc Phàm nói ra không hề vướng chút sự nặng nề nào.
Nghe thật nhẹ nhàng, cảm giác nó còn nhẹ hơn cả bồ công anh vậy.
Khả Tịch bỗng nở một nụ cười đồng cảm.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống sót, nhưng cuối cùng cô vẫn là kẻ sống sót.
Có lẽ đó là định mệnh.
- Tớ không ngạc nhiên đâu.
Cậu luôn là một con sói đơn độc, cậu săn mồi và tự thưởng thức con mồi một mình.
Cậu rất ghét phải hoạt động theo nhóm, và cũng không hề giỏi trong việc "cùng nhau".
Cái tính cách đó sẽ giết chết cậu bất cứ lúc nào đấy.
Chẳng ai có thể lường trước được con mồi của cậu sẽ giết ngược lại cậu.
Đơn độc không phải là một cách để sinh tồn đâu.
Bằng chứng là cậu sẽ chết nếu không có Thượng Lục giúp, và tớ sẽ chết nếu không có Đường Nhất bên cạnh.
Một người thì sẽ chẳng thể làm gì cả.
Tuyết bên ngoài rơi dày thật.
Hơi lạnh của nó không ngừng xâm thực căn phòng qua các khe hở.
Mọi thứ bỗng trở nên chán chường.
Lạ thật, trong đôi mắt đầy sự thê lương của Khả Tịch, Lạc Phàm vô tình cảm nhận được một thứ gì đó rất khác, đó là gì nhỉ?
Cô gái này bỗng trở nên hiểu chuyện hơn, trầm tính hơn, ít nói hơn, và quan trọng..
cô bỗng trở thành một con người lương thiện, mặc dù chẳng thể hiện một chút gì qua hành động, cảm xúc của Lạc Phàm đã nói như thế.
- Ha ha..
Hôm nay cậu nói nhiều thật đấy Tịch.
Tớ chẳng còn nhận ra có con dã thú nào trong cậu nữa rồi.
Lạc Phàm bỗng cười phá lên thích thú.
Việc cô nói không hề sai, Khả Tịch bây giờ so với trước kia là một trời một vực.
Người phụ nữ bên cạnh nghe thế cũng phì cười, nhưng nụ cười thì lại rất nhạt, có cảm giác như cô đang cố phủ nhận điều gì vậy.
Bằng giọng nói dịu dàng của mình, Khả Tịch bỗng vung cánh tay phải thật mạnh về phía trước ngắm nghía, miệng khẽ nói:
- Có lẽ là vậy, tớ không còn hứng thú với chuyện giết người nữa.
Trước kia, tớ luôn suy nghĩ mọi cách để làm cho con mồi đau đớn nhất có thể.
Còn bây giờ, tớ chỉ muốn cho chúng ăn ngay một vết rạch trên cổ và kết thúc.
- Thế tại sao cậu không rời bỏ tổ chức? Cậu sẽ có thể sống một cách bình thường nếu rời bỏ nơi đó.
Đôi mắt của Khả Tịch tròn xoe vì ngạc nhiên, biểu cảm lúc này hệt như cô vừa nhận ra được điều gì vậy.
Đúng, tại sao không rời bỏ nó đi? Cô sẽ được sống như một người bình thường.
Không phải điều mà cô rất mong mỏi hay sao?
- Tớ..
không biết.
Cô cúi gầm mặt đáp khe khẽ.
Có lẽ lí do duy nhất khiến cô không thể đi tiếp chính là sự do dự.
Lạc Phàm đương nhiên có thể hiểu thấu được, chỉ đơn giản là cô muốn nghe thử câu trả lời sẽ là gì thôi, hoá ra nó lại ngắn gọn như vậy.
- Huyết Ưng sẽ có thêm một bộ phận nữa, đã có người đảm nhiệm rồi.
Tớ vẫn chưa biết gì về vai trò của nó, thậm chí đến tên gọi cũng không.
Sau cả khoảng thời gian trải dài trong sự nặng nề, Lạc Phàm liền giương cao giọng nói để đổi chủ đề.
Ban đầu, vẻ mặt Khả Tịch có chút bất ngờ.
Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi đã có thể giữ vẹn lại cảm xúc bình thường.
Có thể là cô đã quá quen thuộc với việc này rồi.
Khả Tịch thở dài một nhịp rồi lại tiếp tục nằm ườn trên ghế sofa, giọng nói đầy ranh ma:
- Không cần biết là ai, chỉ cần biết là một kẻ lập dị là đủ.
Chẳng có một tên nào là người bình thường được chọn cả.
- Cậu không tò mò tại sao tớ lại biết chuyện này à?
Đối phương vừa nghe thấy câu hỏi "tại sao" của Lạc Phàm thì liền cười phá lên.
Cô ngước nhìn lên trần nhà một lúc rồi mới đáp lại:
- Cậu nghĩ tớ là người tối cổ à? Chuyện cậu là Huyết Chúa còn có ai là không biết?
- Cậu không cảm thấy gì sao? Không xa lánh tớ à? Việc tớ là Huyết Chúa đấy?
- Tại sao? Huyết Kha Nguyệt cái gì chứ? Cậu vốn dĩ là Hạ Lạc Phàm.
Tớ không quan tâm đến những thân phận đấy.