Lạc Phàm nhìn đăm đăm vào đôi mắt chất đầy sự thất vọng trước mặt.
Bất giác cô lại có cảm giác không thoải mái liền né tránh.
Cô vội đưa ánh nhìn của mình chuyển sang một góc khác của không gian nhà.
Khoé môi mấp máy khẽ run run nói thành từng chữ rành rọt:
- Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?! Thả em ra, chúng ta ngồi nói chuyện!
Thượng Lục vừa bắt gặp biểu cảm gượng gịu chối bỏ của cô thì liền đau lòng.
Anh đưa tay chạm lên mặt cô, ép buộc cô phải nhìn vào mình.
- Không, nhìn vào tôi, trở về đi.
Tôi sẽ không quan tâm đến những chuyện này.
Em ở cùng hắn cũng được, ngủ với hắn cũng được.
Chỉ cần từ bỏ nó, tôi sẽ mặc kệ.
Tôi sẽ không nghĩ đến, không nhắc đến nữa.
- Anh đừng có làm loạn nữa được không vậy? Cho dù bây giờ em không bên cạnh anh ta thì anh cũng không phải là lựa chọn của em đâu! Chúng ta rõ ràng là không thể nào!
- Không thể nào? Chúng ta rõ ràng là có thể! Em đang cố tránh né cái gì vậy? Sao mọi nổ lực của tôi em đều phủi bỏ? Sao em không thử một lần đón nhận nó? Tôi mặc kệ em có suy nghĩ gì.
Em là của tôi, đừng của ai cả.
Lạc Phàm gần như bất lực hoàn toàn trước thái độ kiên định của Thượng Lục.
Từng lời mà anh nói ra đều chắc chắn như đinh đóng cột.
Cô không thể chạy thoát.
Giữa công và thủ cô đều thua xa anh.
Chưa kể đến thể lực, chỉ cần kĩ năng cũng đã đủ bóp nghẹt cô rồi.
Tất cả những gì cô có thể làm ngay bây giờ chính là thuyết phục.
Nhưng có lẽ đều trở nên vô dụng.
Cô càng giải thích, anh càng phản ứng kịch liệt hơn.
Vì thế, cô lại im lặng.
Im lặng ở đây không phải là vì muốn thế, mà là cô chắng biết nói thêm câu gì nữa rồi.
Sắc mặt Thượng Lục ngày càng tệ đi, vệt khí tối sầm hiện rõ trên vầng trán.
Anh không hề quan tâm đến việc cô có chấp nhận hay không, có phản đối hay không.
Thứ anh khao khát nhất bây giờ chính là cụm từ "được sở hữu".
Cứ theo suy nghĩ như vậy, anh khẽ khàng tìm đến môi cô.
Từng hành động cử chỉ nhẹ nhàng mà tĩnh lặng như nước.
Nhưng có một thứ lại đi ngược lại, đó chính là hai cánh tay đang không ngừng ép lực khống chế Lạc Phàm chặt chẽ đến mức khiến cô không tài nào cử động được.
Hai đầu lưỡi của cả hai đã và đang vật lộn dữ dội với nhau trong khoang miệng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã gom trọn 12 hit từ anh.
Cơ thể rã rời như không còn chút sức lực.
Lạc Phàm bất ngờ cắn phập lưỡi anh.
Theo phản xạ, anh đương nhiên sẽ rút về.
Vị tanh của máu ngày càng hiện hữu rõ hơn trong miệng.
Khoé môi anh bắt đầu rỉ máu đỏ tươi, mỗi lúc một nhiều hơn và dần chảy dọc xuống cằm.
Đâu đấy trên gương mặt vốn dĩ đáng sợ kia.
Anh bỗng thả lỏng đi, vẻ mặt thoắt chốc lại trở nên hút hồn hệt như bức tranh mà cô từng quen thuộc.
Thượng Lục bất giác nở nụ cười trông vô cùng điềm tĩnh.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt tái méc của cô mà thản nhiên giở giọng nói:
- Bảo bối, cởi cúc cho anh.
Anh bị biến thái à? Rốt cục thì đâu mới là mục đích thật sự của anh vậy? Điều này làm Lạc Phàm run rẩy không ngừng.
Cô rất muốn bộc ra cho mình tất cả sự tức giận đang sôi sục bên trong.
Nhưng cuối cùng, tất cả những gì cô có thể đáp trả là giọng nói lạnh lùng của mình cùng với gương mặt cúi gầm xuống đất.
- Anh điên rồi.
Anh mau bình tĩnh lại đi.
Đừng có trẻ con như thế nữa được không?
- Bảo bối, một đứa trẻ thì không biết làm tình đâu.
Nhưng anh thì biết đấy? Em ương bướng thật.
Không thích thì anh sẽ tự cởi vậy.
Cho em biết một sự thật.
Thật ra thì anh chưa từng quan hệ với phụ nữ, vì không phải là em nên anh chưa từng cởi bỏ áo.
Giờ thì đúng là em rồi.
Nên cho phép anh áo cởi khỏi người, nhé?