Lạc Phàm lại bắt đầu một ngày làm việc mệt mỏi vào sáng hôm sau.
Vừa tan làm cô đã vội về nhà chuẩn bị để tiếp nhận "món quà tình bạn" của Tuyết Nhã.
Thật sự may mắn, nhờ mấy gói quần áo sang trọng của Diệp Phong tặng cô dạo trước.
Cô có thể yên tâm được phần đầu của bữa tiệc..
Lạc Phàm đem tất cả váy dạ hội ra đặt trên giường nhìn chăm chú.
Cô cẩn thận đưa tay sờ vào chất liệu của từng chiếc..
Lạc Phàm cười nhẹ một cái rồi nhanh tay lấy một bộ đi thay nhanh.
Xong xuôi mọi việc..
Lạc Phàm ra khỏi nhà rồi đón taxi đi khỏi..
Nhà hàng Dream-Green..
Bánh xe dừng lại, Lạc Phàm đi ra với dáng vẻ lịch thiệp, bước đi vô cùng tao nhã, nhẹ nhàng.
Cô từ từ đi vào trong, một cánh cửa gỗ đen to bản cản trước mặt.
Lạc Phàm dừng chân lại hít một hơi thật sâu..
Cô đưa tay đẩy cửa vào, ánh sáng chói loà loé thẳng vào mắt cô, một khung cảnh đầy sang trọng của sự quý tộc hiện ra và phơi bày rõ trước mặt cô..
Nếu là một kẻ bình thường không địa vị chắc chắn sẽ không tránh khỏi cảm giác tự ti và sợ hãi.
Còn Lạc Phàm thì lại đi nghịch với điều đó! Khuôn mặt của cô không hề bị biến sắc mà vô cùng bình tĩnh, khí chất toả ra ngời ngời như người thừa kế của một đại gia tộc thật sự!
....
Những con người quyền quý trong không gian phòng như bị đứng hình, tất cả ánh mắt đều dồn dập vào phía cánh cửa kia..
Một cô gái trẻ ăn vận sang trọng, khoác lên trên người một bộ váy dạ hội màu tím của loài hoa violet trông rất tinh tế.
Những viên kim cương trắng tinh được đính lí ti trên cổ váy tạo điểm nổi bật cho người mặc.
Đường nét hoạ tiết tuy đơn giản nhưng lại toát đầy sự thanh tao và thuần khiết..Mái tóc đen óng ả xoã ngang lưng uốn kiểu sóng gợn tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô.
Trên cổ, sợi dây chuyền đính viên kim cương xanh đang không ngừng lấp lánh tạo ra một vẻ đẹp hài hoà nhất cho bộ váy.
Thật sự nếu nói về đôi mắt thẩm mĩ thì rất khó kiếm được người thứ hai như cô! Tiếng bàn tán xì xào từ đám đông bắt đầu vang lên quen thuộc..
[Đó chẳng phải là bộ váy mới nhất của Pháp sao? Trời ạ, tôi nghe nói nó đắt lắm cơ đấy!]
[Nhìn sợi dây chuyền cô ta đeo kìa! Tôi nghe nói nó bị mất tích lâu rồi.
Trước giờ chỉ toàn thấy qua báo chí và hình ảnh, đến bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy!]
[Chà~ Cô gái đó là con của gia tộc vào vậy? Thật sự là rất xinh đó]
[Ánh mắt của cô ấy sắc bén thật! Rất có tố chất đấy]
[Khí chất của cô gái đó đáng nể thật..
Chắc chắn là đại tiểu thư của gia tộc nào rồi]
[Tôi biết cô ta.
Lần trước tôi có thấy cô ấy đi chung với Hứa tổng của Tập đoàn Vador đấy!]
...
...
Lạc Phàm mặc kệ những lời nói xung quanh, cô mỉm cười duyên dáng, ánh mắt nhìn đăm đăm về hướng Tuyết Nhã đang đi tới.
- Cậu tới rồi à? Chà~ Hôm nay tớ suýt không nhìn ra cậu đấy! Xinh như công chúa vậy~
Nghe giọng điệu "thân thiện" của Tuyết Nhã, Lạc Phàm cảm thấy sởn cả gai óc.
Cô khiêm tốn đáp lại:
- Không đâu! Cậu đề cao tớ quá rồi..
Tuyết Nhã cười giả tạo, đưa tay giục vai Lạc Phàm đi vào trong.
Từ sau lưng, ánh mắt ghen ghét không ngừng đâm thẳng vào cô..
"Chết tiệt! Vốn định làm nó bẽ mặt một phen trước đám đông..
Không ngờ nó ăn mặc còn sang trọng hơn cả mình! Chắc chắn là ăn bám Diệp Phong rồi vòi anh ấy tặng cho rồi~ Thật đáng xấu hổ!! Để tao xem mày còn cười được đến khi nào? Con điếm rẻ tiền!!"