Yêu Phải Một Nam Bộc!


Chán ngấy cái căn phòng ngột ngạt đầy vỏ rượu dưới sàn.

Diệp Phong và Trạch Minh lên tận sân thượng mà nốc cho say chút rượu cay sót lại trong bình..
..
Diệp Phong đứng ở thành lan can nhìn về hướng biển hỏi khẽ:
- Cậu cứ sống như này mãi à? Không định lấy vợ sao?
..
- Vợ? Tôi thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện đó..

Tôi không ăn chay như Tiểu Minh.

Tôi thích phụ nữ, nhưng không yêu phụ nữ..

Toàn một bè lũ yêu tiền, chán ngấy rồi!
Diệp Phong im lặng một lúc.

Anh lạnh lùng nhìn Trạch Minh hỏi:
- Cậu yêu người phụ nữ đó?
Trạch Minh cười dài trong cơn say.

Đáp lại một cách nhởn nhơ:
- Kha Lạc à? Người đàn bà yêu tiền đó sao? Cậu nghĩ tôi sẽ yêu ả ư?
Diệp Phong cười nửa miệng, nhanh nhảu nói tiếp:
- À..

không đúng.

Dùng từ "thương" có lẽ sẽ đúng hơn.

Ha ha.

Trạch Minh à..

thừa nhận và chấp nhận nó đi.

Từng cử chỉ của cô ta, cậu đều không rời mắt.

Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc ư?
Trạch Minh cau mày, quay sang hỏi:
- "Thương"?
Nụ cười Diệp Phong có chút cay buồn.

Anh nốc tiếp rượu trong chai rồi điềm tĩnh đáp:
- Cậu phải hiểu, chữ "thương" lúc nào cũng nặng hơn chữ "yêu"..

Tôi và Lạc Phàm..

Yêu có.

Thương có.

Dỗi có.

Nhưng tôi không thể đoán trước tương lai sẽ có thêm chữ "hận" hay chữ "cay thù" hay không.

Cậu..

tốt nhất nên giữ lại người thương của mình, dù cô ta có yêu hay không? Cũng phải thử một lần..

Nếu không, cả đời này cậu sẽ phải hối hận vì nó.

(Tướng phu thuê nên nghĩ gì, nói gì cũng giống hệt nhau mọi người ạ; ;) )
..
- Ha~ Hứa tổng nhiều tâm sự quá đấy nhỉ? Lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu nói nhiều đến vậy đấy..
Diệp Phong cười xoà, anh đưa ánh mắt nghiêm túc như muốn đâm xuyên qua màn đêm buồn tênh trước mặt:
- Tôi, cậu, Tiểu Minh.

Chúng ta không đơn giản là tình bạn trên chiến trường.

Tôi luôn định nghĩa nó bằng hai từ "anh em".

Cậu biết đấy, Tiểu Minh là trẻ mồ côi.

Cậu ấy rất thông minh..

nhưng lại bị bỏ rơi.

Năm 10 tuổi, tôi đã từng cưu mang cậu ấy trên đường đi học và đưa cậu ấy về nhà.

Đến năm 16 tuổi, "cái đầu" của cậu ta hơn hẳn bạn bè.

Tiểu Minh dọn khỏi nhà tôi và kinh doanh nhỏ, cậu ấy rất cô đơn.

Cho đến khi Dữ Kì đến..

Nhưng rồi cũng cô ta cũng bỏ rơi cậu ấy.

Kể từ ngày đó, Tiểu Minh như con dã thú chỉ biết đâm đầu vào công việc.

Tôi thật sự không dám phủ nhận rằng Vador có được ngày hôm nay là nhờ vào phần nào sự giúp đỡ của cậu ấy.

Thật là..

ha~
..

Trạch Minh lặng người.

Anh đưa tay nốc cạn rượu rồi đập vỡ chai vào thành lan can..

Những mảnh vỡ văng tung toé xé toạc không khí ảm đạm.

Anh đánh vào bả vai Diệp Phong một cách dứt khoát:
- Sến súa quá đấy! Tôi không thích như thế đâu Hứa tổng?!
..
Nụ cười mãn nguyện từ làn gió điểm nhẹ trên môi cả hai.

Cả vạn vạn tâm sự chất chứa bao lâu như được trút gọn xuống địa ngục.

Trăng tà, biển mặn..

Còn người thì chẳng còn chút buồn tẻ nào nữa cả?.

.

Cả tỉ tình bạn trên thế giới, nhưng có mấy ai may mắn tìm được tri kỉ trong đời?! Đa phần đều là giả tạo, lừa lộc, lợi dụng nhau? :))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui