“Thật sự không có?” Xem xét cô, hắn tựa tiếu phi tiếu vẻ mặt trêu ghẹo.
Bị hắn nhìn vừa thẹn lại quẫn, cô nhịn không được tiểu căm tức đưa tay qua hắn một chút: “Quý Thành Hạo anh thật sự đáng ghét!”
Hắn cười ha ha, cúi đầu hôn môi cô một cái.
“Đến đây, em ngồi xuống trước, anh đến phòng bếp mang bữa tối của chúng ta đến.” Hắn đem cô ngồi xuống trên ghế bên cạnh bàn ăn.
“Em giúp anh.” Cô nghĩ đến, lại bị hắn lắc đầu ngăn lại.
“Em đến thì tốt rồi, công chúa.” Hắn nói.
“Công chúa?” Cô nhướng mày.
“Công chúa của anh.” Hắn lại hôn cô một cái, mới anh tuấn xoay người đi vào trong phòng thu xếp bữa tối hôm nay của bọn họ.
Trong chốc lát, hắn đẩy toa ăn không biết biến ra từ nơi nào đi ra, trên toa ăn xếp đặt tô màu, canh nóng, món ăn nguội khai vị, bít tết, thậm chí món điểm tâm ngọt bánh ngọt đều có, làm cô kinh ngạc giương tròn hai mắt.
“Anh là từ nơi nào biến ra mấy thứ này?” Cô bật thốt lên hỏi.
“Em đoán xem.” Hắn tươi cười khả ái đáp lại, chợt đem salat trên toa ăn, canh nóng cùng đồ ăn khai vị bưng lên bàn, lại ngồi đối diện cùng cô mỉm cười nói: “Thỉnh dùng, công chúa.”
Mang theo biểu tình tò mò, cô cầm lấy dĩa ăn salat hoa quả, hoa quả tươi kia cùng với hương salat tương ngọt nồng đậm làm cô hạnh phúc chịu không được tán thưởng ra tiếng.
“Ăn thật ngon.”
“Đã biết em sẽ thích mà.” Hắn mỉm cười.
Lượng salat không nhiều lắm, khai vị vừa vặn. Mở ra món ăn nguội cũng giống nhau, tuy rằng ăn không biết làm từ nguyên liệu nấu ăn nào, nhưng trừ bỏ hai chữ ăn ngon, cô nói không nên lời bình khác.
Canh nóng là là tống canh, tuy rằng rất bình thường, nhưng mà không phản đối là hương vị vẫn rất ngon, được ăn làm cô mặt mày hớn hở.
Quý Thành Hạo cũng tươi cười, cũng là vì cô mà cười. Hắn cho tới bây giờ cũng không biết yêu thương người phụ nữ của mình sẽ có cảm giác thành công như vậy, so với bán đi một miếng đất, một tòa nhà lớn kiếm vào trên trăm triệu còn khoái trá hơn. Xem này, hắn lại yêu thích cảm giác này.
“Có thể dùng cơm sao? Công chúa của anh?” Đứng dậy rời đi chỗ ngồi, hắn hơi hơi xoay người, làm tốt tư thế bồi bàn hướng cô ôn nhu hỏi.
Cô hờn dỗi liếc hắn một cái, tròng mắt đảo qua lại, hai má ửng đỏ quyết định cùng hắn chơi trò vương tử công chúa.
“Tốt, phiền toái anh rồi, vương tử của em.” Cô cười dài nói.
“Tốt, công chúa của anh.”
Hắn thật đáng ghét, thế nhưng ngay cả mày cũng không động một chút. Nhưng mà khi hắn đem bít tết bưng lên bàn, ở trên bít tết thêm vào một ly rượu nhỏ, lại thuần thục đem rượu châm, yên lặng ở một bên tăng nhiệt độ của bít tết thì cô nhất thời đã quên hết thảy.
“Làm sao anh biết làm như thế này ?” Cô vẻ mặt tò mò truy vấn.
“Có một người bạn mở tiệm làm đầu bếp, cùng hắn hỗn lâu nên cái gì cũng đều học được.” Hắn mỉm cười nói, đồng thời chuẩn bị cho chính mình một phần.
“Cho nên mấy thứ này tất cả đều do anh tự tay làm?”
Hắn lắc đầu: “Hôm này thời gian rất vội vàng, không có biện pháp. Nếu em muốn ăn món anh tự làm, anh lần khác lại làm cho em ăn.”
“Đây là anh nói nha.” Cô nhướng mày.
Hắn mỉm cười gật đầu, nhận lời: “Một lời đã định.”
Nhâm Cấm Hồng tiêu diệt hết bít tết, món ăn ngon làm cô thiếu chút nữa đem đầu lưỡi chính mình đều nuốt vào bụng, Quý Thành Hạo lại vì cô đưa lên bánh ngọt chocolate mà phụ nữ không thể ngăn cản, hại cô vừa mừng vừa oán hận cái miệng nhỏ nhắn đem toàn bộ ăn hết, một miếng không bỏ.
“Còn muốn? Cái của anh cũng có thể cho em.” Xem cô ăn luyến tiếc như vậy, Quý Thành Hạo đem một phần chính mình cũng đưa cho cô.
“Anh muốn hại em béo lên có phải hay không?” Cô trừng mắt liếc mắt một cái, để ý kêu lên: “Ăn xong một bữa cơm này, em khẳng định sẽ béo lên 2kg, đáng ghét!”
“Em gầy như vậy, béo thêm 3, 5kg cũng nhìn không ra.” Hắn trấn an nói với cô.
“Mới là lạ!” Cô nhịn không được hướng hắn làm cái mặt quỷ.
Quý Thành Hạo cười cười, mắt nhìn miếng chocolate chưa động vào kia trên bàn, lại nâng mắt lên xem xét hỏi cô: “Cho nên, miếng này không cần?”
Nhìn không chuyển mắt trừng miếng bánh ngọt kia, Nhâm Cấm Hồng giãy dụa, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu.
“Không cần, em thật sự ăn no rồi.” Mặc dù có điểm nuối tiếc. Cô ở trong lòng vụng trộm bổ sung thêm một câu như vậy.
“Được, vậy đừng ăn, chúng ta lên tiến vào chủ đề.” Hắn gật đầu nói, sau đó đột nhiên theo bình hoa trên bàn rút ra một đóa hồng mân côi, lại tiếp tục đi đến chỗ cô ngồi, không nói một câu liền quỳ một gối xuống dưới.
“Quý Thành Hạo?” Cô kinh ngạc nhìn hắn, có chút không biết phải làm sao.
Hắn muốn làm gì? Kỳ thật trong lòng cô đã muốn có đáp án.
Quý Thành Hạo từ trong túi xuất ra một cái hộp nhung mà thâm lam, mở ra, chỉ thấy bên trong hộp nhẫn kim cương ở ánh nến chiếu rọi xuống, lóe ra làm cho người ta không dám nhìn kỹ hào quang mỹ lệ này.
“Xin em gả cho anh.” Ngẩng đầu ôn nhu nhìn cô, hắn đem nhẫn và cả đóa hồng mân côi trên tay kia giơ cao lên hướng cô.
“Anh kỳ thật không cần làm như vậy, bởi vì buổi chiều em đã đáp ứng anh, nói em đồng ý.”
Cô nhẹ giọng mở miệng nói cho hắn, nhưng đáy mắt lại nhịn không được cảm động hiện ra ẩm ướt.
“Anh không ngại nghe em nói lại lần nữa.” Hắn ngưng mắt nhìn cô mỉm cười nói.
Cô hướng hắn mỉm cười động lòng người, sau đó khàn giọng nói: “Em nguyện ý.”
Vì thế hắn đem nhẫn trong hộp lấy ra, buộc ở cả đời cô, đồng thời cũng đem chính mình khi còn sống cho cô.
Nếu Nhâm Cấm Hồng có điều hoài nghi tình cảm Quý Thành Hạo đối với chính mình, ở trải qua liên tục bốn ngày ở chung bị hắn làm hỏng, cũng dã muốn từ bỏ.
Ông trời, là ai nói người đàn ông này không lãng mạn?
Là ai nói hắn không hiểu tình cảm?
Hắn quả thực chính là quá lãng mạn, quá tình cảm!
Bữa tối dưới ánh nến lại thêm hoa tươi, lễ vật, còn mang cô lên núi xuống biển xem cảnh đêm, xem mặt trời mọc, giống như đêm nay thời tiết hơi chuyển lạnh, làm cho hắn đụng đến tay cô có chút giá lạnh, hắn lại đưa cô chạy đến Bắc Đầu ngâm suối nước nóng.
Cô rất thích ngâm nước nóng, hơn nữa theo Đài Loan rời đến Vancouver sau cũng không có ngâm qua, cho nên vừa nghe hắn dẫn cô đến ngâm nước nóng kỳ thật lòng tràn đầy hân hoan, khẩn cấp muốn chạy nhanh ngâm suối nước nóng. Nhưng hắn làm chi còn mang theo hoa hồng đến, nói muốn cùng cô cùng nhau ngâm cánh hoa hồng nha?
“Quý Thành Hạo anh đừng náo loạn.” Giữ thật chặt bó hoa hồng kia, Nhâm Cấm Hồng dở khóc dở cười kêu lên.
“Em không phải thực thích ngâm cánh hoa hồng tắm sao?” Hắn hỏi.
“Em nào có.” Cô kêu lên.
“Ở nhà không phải em đều tắm bồn như vậy?”