“Dịch Tử Xá, câu câm miệng cho tôi!” Quý Thành Hạo giận không kiềm chế được hướng hắn quát, lại quay đầu lặp lại câu nói vừa rồi với Nhâm Cấm Hồng. “Em đừng nghe hắn nói lung tung.”
“Tôi nào có nói lung tung.” Dịch Tử Xá lớn tiếng kêu oan, :Cậu dám nói Cậu không lợi dụng nha đầu đến vượt qua cửa ải khó khăn lần này?”
“Tôi không có.” Quý Thành Hạo rống lớn nói.
“Nói cho cùng thì sự thật vẫn vậy.” Dịch Tử Xá phiết môi, vẻ mặt không tin.
“Dịch Tử Xá.” Quý Thành Hạo hỏa đại từ trên ghế sô pha nhảy lên, một phen liền đem Dịch Tử Xá đang ngồi ở ghế sô pha bên cạnh xách lên, để sát mặt vào, hướng về phía hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lại đổi trắng thay đen, một câu nhiều lời nữa thử xem.”
“Giận thành như vậy, xem ra cậu đối với nha đầu là nghiêm túc.” Dịch Tử Xá mặt không đổi sắc câu môi nói, xoay chuyển ánh mắt, hắn nhìn về phía Nhâm Duẫn Cánh nói: “Thấy không, người này hẳn là nghiêm túc, cơn tức của cậu có thể tiêu xuống dưới.”
Quý Thành Hạo nhẹ sửng sốt, thế này mới hiểu được Dịch Tử Xá làm như vậy là ở giúp hắn. Nhưng loại cách giúp này thật là làm cho người ta nổi giận, làm không tốt còn có thể chữa tốt thành xấu, khiến cho không tất yếu hiểu lầm.
Hắn buông ra cổ áo Dịch Tử Xá, dùng sức đẩy hắn một chút, đưa hắn đẩy về sô pha sau, mới tức giận trừng mắt nói: “Lần tới nếu ngứa da thiếu người đánh thì nói thẳng, không cần lãng phí nhiều nước miếng như vậy.”
“Hắc, đây là thái độ đối với ân nhân sao?” Dịch Tử Xá bất mãn kháng nghị.
“Ân nhân?” Quý Thành Hạo cười nhạt liếc trắng mắt, xoay người bước đi.
“Này!” Có ý tứ gì đây!
Quý Thành Hạo đi hướng Nhâm Cấm Hồng, muốn cô ngồi trên ghế sô pha một mình kéo về phía ghế sô pha có thể ngồi hai người, không nghĩ tới mới vừa đi gần, Nhâm Duẫn Cánh thân hình chợt lóe trong lúc đó liền che ở hắn cùng cô.
“Cậu muốn làm sao?” Nhâm Duẫn Cánh hỏi hắn.
“Những lời này hẳn là tôi nói mới đúng, cậu muốn làm sao?” Một chút, hắn xa xôi bay tới bỏ thẳng một câu, “ Anh họ.”
“Ai là… Anh họ của cậu?” Nhâm Duẫn Cánh trong nháy mắt cau chặt chân mày. So ra hắn còn nhỏ tuổi hơn, cũng dám gọi hắn “anh” ?
Dịch Tử Xá ở một bên cười to.
“Chờ tôi cùng nha đầu kết hôn, cậu chính là ‘’ Anh họ.” Quý Thành Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Cấm Hồng ở Vancouver đã có vị hôn phu, cô ấy sẽ không gả cho cậu.” Nhâm Duẫn Cánh như có suy nghĩ nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nói.
“Cái gì?” Dịch Tử Xá Ngạc nhiên kêu to là trước một giây còn đang cười.
“Em không có!” Nhâm Cấm Hồng cũng hét lớn.
“Không sao, cho dù em có, em vẫn sẽ gả cho anh làm bà xã.” Quý Thành Hạo nghiêng người nhìn về phía bị Nhâm Duẫn Cánh che ở phía sau Nhâm Cấm Hồng, ôn nhu trấn an cô.
“Ha ha……Duẫn Cánh đầu hàng đi, cậu thua.” Ngồi ở trên sô pha Dịch Tử Xá lại một lần nữa lên tiếng cười to.
Nhâm Duẫn Cánh đầu tiên là trừng hắn một cái, sau đó đột nhiên ra tay, một phen níu cổ áo Quý Thành Hạo, đưa hắn kéo đến cách trước mắt mình năm cm, vẻ mặt hung ác mà lạnh thấu xương nói với hắn: “Nếu cậu dám để cho Cấm Hồng rơi một giọt nước mắt, cậu nhất định phải chết!”
Tiếp theo, đột nhiên buông tay giống như lúc níu lấy hắn, tiêu sái tiến đến bên cạnh vị hôn thê, đặt mông ngồi xuống.
Cho nên nguy cơ giải trừ?
Đáp đúng.
Buổi tối.
Gian nhà yên tĩnh, trong phòng cũng giống nhau.
Quý Thành Hạo ở trên giường lăn qua lộn lại, mặc kệ là như thế nào chính là ngủ không được, tựa như trên người có cái gì đâm đâm, cảm giác không nhổ không được.
Hắn do dự một lát lại từ chối, đại khái là tìm khoảng nửa giờ, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
“Bà xã, em đang ngủ sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi, nghĩ đến nếu cô ấy đang ngủ thì quên đi.
“Còn không có.” Thanh âm Nhâm Cấm Hồng có điểm ràu rĩ.
Nghe ra thanh âm cô bất đồng, hắn lập tức ngồi dậy đem đèn đầu giường mở ra, lo lắng đem cô đang quay lưng về phía hắn chuyển lại đây hướng chính mình.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
“Còn anh?” Cô xem hắn không đáp lại hỏi ngược lại, “Vì sao lật tới lật lui không ngủ yên?”
Không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, Quý Thành Hạo nhẹ sửng sốt, nhìn cô trầm mặc một lát tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
“Anh đang suy nghĩ chuyện gì.”
“Nghĩ chuyện gì?”
Hắn lại dừng lại, biểu tình trên mặt có điểm quái dị nói: “Về chuyện vị hôn phu của.”
“Em không có vị hôn phu.” Cô cũng ngồi dậy, lời lẽ nghiêm khắc nói cho hắn.
“Anh đã muốn nói không ngại, em không cần phải nói dối.” Hắn nhìn cô một cái.
“Không ngại mà anh có thể ngủ không yên sao?” Cô hỏi hắn.
Hắn ngẩn ngơ, trên mặt không tự chủ được nổi lên một chút ửng hồng, “Anh là bởi vì ngủ không được mới suy nghĩ lung tung đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cũng không phải bởi vì nghĩ chuyện này mới không ngủ được.”
Hắn giải thích.
“Là như thế này sao?” Cô hoài nghi liếc xéo hắn. “Anh mới vừa rồi rõ ràng không phải nói như vậy, anh nói anh đang suy nghĩ chuyện gì mới ngủ không được.”
Hắn đột nhiên nhăn mày.
“Em không có vị hôn phu.” Nhâm Cấm Hồng không chớp mắt nhìn hắn, vừa nghiêm túc nói với hắn một lần. “Trên thực tế”, cô hít sâu một hơi, Em lúc trước nói cho anh chuyện trốn nhà đào hôn, là em nói dối.”
“Nói dối?” Hắn nhìn cô, hoài nghi hỏi.
“Đúng.” Cô gật đầu.
Quý Thành Hạo hoàn toàn không biết đối với chuyện này nên phản ứng như thế nào, là muốn tin tưởng lời hiện tại cô nói là đúng, vẫn là nói cho cô biết không cần nói dối, hắn vừa rồi đã muốn nói hắn không ngại?
Nhưng là hắn thật sự không ngại sao? Tựa như theo vừa rồi cô nói, nếu không ngại hắn sẽ ngủ không yên sao?
Cái tên kia rốt cuộc là người nào, lớn lên bộ dáng gì, sinh ra ở cái dạng gia đình gì, có cái ưu điểm gì cùng điều kiện tốt làm cho cô nguyện ý cùng hắn kết giao, đính hôn, trong đầu hắn đều muốn đầy những thứ này, hơn nữa càng nghĩ càng không phải tư vị, cũng càng nghĩ càng muốn làm rõ lai lịch cùng đầy đủ mọi thứ, sau đó lại hung hăng mà đem so sánh với hắn.
Hắn biết mình như vậy có chút trẻ con, nhưng là cảm giác này giống như một cây gai cắm ở trên da, mặc dù đối với sinh mệnh không có chút nào uy hiếp, nhưng là không nhổ chính là cả người không sảng khoái.
“Anh suy nghĩ cái gì?” Hắn trầm mặc không nói làm cho Nhâm Cấm Hồng nhịn không được mở miệng hỏi.