“Anh chỉ đang nghĩ tại sao lại muốn lập lên những lời nói dối kia.” Hắn do dự, lựa chọn lấy tín nhiệm vì điểm xuất phát chính là cô trả lời đáp án.
“Bởi vì chỉ có làm như vậy, em mới có lý do trốn đến nhà anh, trọ ở trong này.” Cô nói.
“Vấn đề là, em cũng không có tới tìm anh aư, chúng ta không phải ngẫu nhiên gặp ở quán bar sao?” Hắn chân mày nhẹ chau lại nhìn cô.
“Anh thật cho đó là tình cờ sao?” Cô tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
“Có ý gì?” Hắn hoài nghi hỏi.
“Em không phải là đã nói cho anh, em thầm mến anh mười hai năm sao?” Cô mỉm cười nói.
“Cho nên?” Hắn nhẹ lay động đầu, vẫn là không hiểu.
“Cho nên khi em nghe được anh có vị hôn thê chỉ phúc vi hôn, em liền lập tức chạy về Đài Loan, vắt hết óc nghĩ cách gần anh, nghĩ tại anh bị người phụ nữ khác dành trước, tiên hạ thủ vi cường đem anh chiếm làm của riêng. Như vậy anh đã hiểu chưa?”Cô cười dài nói với hắn.
Quý Thành Hạo toàn bộ há hốc mồm.
Sau một lúc lâu.
“Ý em nói là, không phải ở quán bar vô tình gặp gỡ, ở tại kia tòa c nhà trọ quỷ ốcũng không phải là bị bất đắc dĩ, ngay tại cả sau lần thứ hai ở quán bar bị ta bắt được, cũng là em sớm có dự mưu?” Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
“Đúng.”
Quý Thành Hạo lại ngây ra như phỗng.
Lại sau một lúc lâu.
“Ông trời của tôi.” Trừ bốn trữ kia, hắn phát hiện chính mình nói không ra lời những thứ khác.
Trên thực tế, toàn thân hắn có loại cảm giác vô lực, hắn đổ về phía sau lại nằm vào trên giường, sau đó bắt đầu cười, càng cười thanh âm càng lớn, càng không thể vãn hồi.
“Ha ha………Ha ha ha……”
Trời ạ, hắn thật sự là thua ở cô, thật sự là……ha ha…. “Anh đang cười cái gì, chuyện gì cười vui như vậy?” Thấy cười hồi lâu vẫn không thể ức chế, Nhâm Cấm Hồng cau đôi mi thanh tú, đưa tay đẩy đẩy hắn hỏi.
Không nghĩ tới tiếp theo một giây, cả người cô bị hắn ôm vào trong lòng, sau đó bị hắn toàn thân đều cười rung rung ôm lấy trong ngực cùng nhau rung rung.
Thật là, hắn rốt cuộc đang cười cái gì? Nhâm Cấm Hồng thật là trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng cũng không mở miệng hỏi hắn, dù sao lấy tình trạng hắn hiện tại căn bản là sẽ không có khả năng trả lời cô, vẫn là chờ hắn cười đủ rồi nói sau.
Một lát sau, Quý Thành Hạo rốt cuộc ngừng cười, bất quá khóe miệng vẫn là không ngăn chặn được giương cao cao.
“A rốt anh rút cuộc là đang cười cái gì, chuyện gì vui mà cười như vậy?” Cô hỏi hắn.
“Anh yêu em, bà xã.” Hắn không có trả lời vấn đề của cô, lại đột nhiên nói với cô như vậy, làm cho cả người cô đều ngây dại.
Đây là hắn đầu tiên nói với cô ba chữ kia.
Lần đầu tiên.
“Anh……” Có thể hay không nói lại lần nữa xem? Cô nghĩ yêu cầu như vậy, sao biết toàn bộ thanh âm của cô đột nhiên đều khàn khàn ngạnh ở trong cổ họng không phát ra được.
Ông trời, cô sắp khóc. Đây là cảm thụ vui mừng sao? Hắn thế nhưng cùng cô nói hắn yêu cô, cô có phải đang nằm mơ hay không? Đây là sự thật đúng hay không?
“Hắc, làm sao vậy? Vì sao khóc?” Quý Thành Hạo kinh hoảng trở mình ngồi dậy, ôn nhu đem cô ôm vào trong lòng.
Cô lắc đầu, vẫn là không nói ra lời, bởi vì cô quá cảm động.
Theo thầm mến, đến đơn phương yêu mến rồi trở thành bạn gái hắn, vị hôn thê, cô cuối cùng có loại cảm giác, cái loại cảm giác này dĩ nhiên cũng tồn tại cảm động cùng kích động, nhưng là bởi vì biết mình bỏ ra bao nhiêu, nỗ lực bao lâu, cho nên tương đối, trong lúc đó cảm giác cũng vô tình nhạt đi chút ít, nhưng là lúc này, hắn nói…..Anh yêu em.
Cô không có yêu cầu, cũng không có hỏi, hắn lại chủ động nói với cô ba chữ này, ba chữ này mỗi người đàn bà đều tha thiết ước mơ muốn nghe được từ trong miệng người đàn ông mình yêu.
Cô đưa tay ôm hắn thật chặt, thật nhớ quá cứ như vậy đem mình tan ra vào trong lòng ngực hắn.
“Bà xã?”
“Em yêu anh.” Rốt cuộc thoát khỏi khàn khàn cùng nghẹn ngào trói buộc, cô mở miệng nói với hắn: “Em thật sự, thật sự rất yêu anh, thật sự, thật sự.”
“Anh biết.” Hắn ôn nhu hôn cô, ôn nhu giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, sau đó lại ôn nhu hôn cô.
Hai người tựa sát vào ôm ấp lấy đối phương, đầu của cô dựa vào trên vai hắn, tay của hắn ôm ở bên hông cô, hai người lặng yên cảm thụ được Em yêu anh, anh cũng yêu em. ấm áp, ôn nhu, cùng với hạnh phúc.
“Anh vừa rồi rốt cuộc là cười cái gì?” Một lát sau, cô đột nhiên nghĩ đến ngẩng đầu hỏi.
“Anh chỉ là cảm thấy rất vui vẻ, có thể bị một đại mỹ nữ như em theo đuổi, anh thật sự là rất hân hạnh.” Khóe miệng của hắn lần nữa giương lên.
“Đúng vậy.” Cô dừng lại, không chút khách khí gật đầu đồng ý, sau đó cái mông đẹp được vỗ nhẹ một cái.
“Cho nên thật sự không có nhân vật vị hôn phu nào hết?” Hắn lại hỏi lần nữa.
“Thật sự không có.” Cô nhịn không được trở mình một cái trắng mắt.
“Cũng không có chuyện ba mẹ em chọn con rể vô cùng vừa ý?” Hắn tiếp theo lại hỏi.
“Không có.”
Một chút, hắn vẫn là không quá yên tâm. “Em xinh đẹp như vậy, đàn ông đi qua bên cạnh em ánh mắt cũng mù sao?” Hắn thử nói.
“anh là đang nói chính anh sao?” Cô nói hắn, cái mông lại lập tức bị vỗ nhẹ một cái. “Không phải là bọn họ mù, mà là ánh mắt em quá cao, quá sớm yêu anh.” Cô thở dài trả lời vấn đề hắn.
“Nói thật hay.” Đây là phản ứng hắn.
Khóe miệng cô không tự chủ được giương lên.
“Nhưng mà nếu không có. tại sao Duẫn Cánh lại nói như vậy?” Hắn không giải thích được.
“Em cũng không biết, có lẽ ba mẹ em nghĩ đến truyền tin kích thích anh, để anh biết chuyện, sau đó giúp em một tay.”
“Ý em là, ba mẹ em cũng biết chuyện em thích anh?”
“Vì trở về Đài Loan, em chỉ có thể thành thật nói toàn bộ.”
“Như vậy anh là hẳn phải cám ơn bọn họ không có ngăn cản em trở về?”
“Không sai.” Cô ngẩng đầu lên, đối hắn toét miệng vẻ mặt đáng yêu tươi cười, làm cho hắn nhịn không được hôn môi cô một cái.
Cô yêu kiều trừng mắt hắn một cái.
“Nhưng mà nói trở về,” hắn chậm chạp nói: “ nếu anh không phải con rể bọn họ tính toán, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản em mới đúng, cho nên lần này thật ra chính là công lao của anh. Cám ơn mình anh là được.”
“Này!” Cô đột nhiên xoay người ngồi dậy, kháng nghị hắn nói, sao biết một giây sau lại bị hắn xoay người đặt ở phía dưới.
“Cám ơn em trở về.” Cái trán lẫn nhau để cùng cô, hắn ôn nhu chăm chú nhìn cô nói, đáy mắt tràn đầy thâm tình cùng chân thành.
“Không khách khí.” Cô nhếch miệng mỉm cười, chủ động hôn hắn.
Đêm khuya, sương nặng, tình nồng.