..................pằng..................
Tiếng súng lại vang lên. Cây súng trên tay nó đang cầm vẫn còn hơi khói.
.....Đúng vậy, nó đã bắn, phát súng từ cánh tay bị thương của nó bắn ra. Nó đã rất cố gắng gượng dậy để lấy được cây súng của Long và chính xác, nó đã bắn Linh, nó nhắm vào cánh tay phải cũng như ả đã bắn vào cánh tay phải của nó. "Bộp" cây súng rơi xuống đất, sau khi bắn xong, tay nó đã rất đau, không thể nào gượng được nữa.
_Mầy dám bắn tao - Linh nói trong đau đớn.
_Tao đã làm rồi, mầy không cần hỏi nữa. - nó nói cũng hơi đau.
_Tao đã nói mầy "được bắt cóc" tao, đúng là sự sui sẻo lớn nhất của mầy. ,- nó cười khinh bỉ.
_Lại lấy lại cây súng nó đi - nó nói với Hạo.
Hạo đi lấy đưa cho nó.
_Cho chị mượn con dao - nó quay qua Thảo.
_Dạ - Thảo nói rồi đưa dao cho nó.
......Nó từng bước lại gần ả hơn. _Tao đã nói là sẽ cho mầy đau gấp mười lần tao mà, mầy nhớ k? - nó hỏi ả.
_Mầy muốn gì? - Linh run sợ...
_Tao chỉ vẽ tranh bột mì thôi - nó nói, lấy dao rạch 2 đường lên mặt ả.
_Ááaaaaaaaááááa- Linh la thất thanh.
_Hân cho tao mượn bao tay - nó nói.
_Nè - Hân đưa bao tay cho nó.
......Bốp..Bốp..bốp..bốp...
4 cái tác liên tục như trời giáng vào khuôn mặt đã bị 2 vết thương máu me của ả Linh.
_Cô có thể gọi người tới dẫn cô đi chữa bệnh - nó nói. _Chắc là 2 phát súng đủ rồi ha, hay cần thêm nữa - nó nói, mặt nhăn nhó.
_Tôi xin cô đó, tha cho tui đi - ả Linh lại lục van xin nó.
_Đi bệnh viện - hắn trở về vẻ lạnh lùng...
_Đưa Long theo luôn - nó nói Bảo và Hạo.
_Ưkm - Bảo nói.
Nó đi xe với Hân và Thảo đến bệnh viện. Hân cầm lái , nó và Nhỏ ngồi nghế sau. Do mất máu khá nhiều nên nó ngất xỉu trên vai nhỏ. Sau vài phút xe dừng trước bệnh viện nhà của bama ca 5 người họ hùng tiền xây dựng.
_Bác sĩ, cấp cứu.........- tiếng hô hoán gọi bác sĩ của 5 người vang lên.
Tích tắc...Tích tắc.......đồng hồ nhích từng giây nặng trĩu. Không biết là vậy hay do mình quá sốt ruột nên cảm nhận thế. Bây giờ ai cũng lo lắng cho nó, đứng ngồi không yên...bác sĩ ra khỏi phòng phẩu thuật.
_Bác sĩ, chị con có sao không? - nhỏ hỏj.
_Tôi đã cố gắng hết sức nhưng xin lỗi tiểu thư...bác sĩ đang nói thì Hân cắt ngang.
_Tại sao như vậy được, ông làm việc cái kiểu gì vậy hả - Hân quát.
_Để bác sĩ nói hết đi - Hắn nói, ông bác sĩ khẽ nhìn hắn mừng rỡ.
_Dạ, thưa tiểu thư, có thể là cánh tay phải của cô ấy phải một tuần sau mới có thể cử động bình thường - bác sĩ nói.
_Thật sao,vậy giờ tôi có thể vào thăm.- nhỏ nói.
_Được chứ...bác sĩ cười cười.
.....Cả bọn đi qua phòng hồi sức đặc biệt của bệnh viện (vì cả bọn sắp xếp dzậy mà). Nó vẫn nằm mê man chưa tỉnh, mọi người một việc, người thì về nhà, người thì mua đồ ăn,....vân..vân.....chỉ còn hắn một mình trong đó canh chừng nó thôi.
_Haiz..z ......cũng mai là cô bị bắt cóc nếu không thì cô chết chắc - hắn ở không ngồi nhảm.
......Ngồi mãi mà chưa thấy ai vào, hắn đi lấy nước ấm, lau mặt với tay cho nó. ....3 tiếng sau,nó tỉnh lại., cử động, mơ màng mở mắt...
_Chị có sao k? - nhỏ hỏi.
_Mầy khoẻ chưa? - Hân hỏi ...
......vâ. ....vân....
Nó từ từ mở mắt.
_A, đau quá- tiếng nói đầu tiên của nó.
_Mầy/Chị có sao không? - Hân với nhỏ đồng thanh.
_Không sao mới lạ, tôi bị thiếu ôxi, sấp ngạt thở rồi - nó nói nhỏ ....nghe nó nói vậy, cả bọn tản ra cho nó thoải mái hít thở mùi thuốc khử trùng bệnh viện.
_Ác..xì...má ơi, sao mùi thuốc hôi quá vậy. Kêu sịt nước hoa đi cho nó thơm - nó bịn mũi nói.
_Mẹ ơi con lại mẹ mẹ nghĩ sao mà sịt nước hoa ở bệnh viện vậy - Hạo nói.
Xí,,- nó bắt đầu ngồi dậy.
_Á, sao tay tui không cử động được vậy - nó nói, mặt buồn .
_Bác sĩ nói khoảng một tuần sau, vết thương và xương hồi phục thì chị sẽ hoạt động bình thường - nhỏ nói.
_Thiệt không? - nó hỏi, mắt nhìn tất cả mọi người, mọi người hiểu ý nên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
_A, sư phụ người có sao k°? - Long chạy vào ôm nó hỏi.
_Không có...khụ..khụ. ...sao . Chỉ sấp chết thôi..- nó ho.
_Sao chị lại chết, chị chết rồi ai để em bái sư học đạo..huhu..- Long ôm nó chặt hơn rồi khóc.
_Má thằng này, lâu rồi không bị tao đánh nên mầy mới ngu vậy hả - nó chưởi lấy chân đạp Long một phát...."Rầm"....Long vừa tiếp đất một cách êm dịu nhất mà có thể muốn sập cả cái bệnh viện luôn...tội nghiệp hết sức.....Long bò lồm cồm bò dậy, lại ngồi kế nó.
_Mầy tin chị đánh mầy hông? - nó dơ tay lên.
_Aaaaaaaaaaaaa - nó la. vì thuận tay phải nên khi dơ tay phải tay bị thương nên la vậy đó.
_Chị có sao k? - Long hỏi nó.
_Tại mầy đó thằng quỷ - nó la nhưng vẫn còn đau.
_Em xin lỗi mà - Long hối lỗi.
_Hứ, tao không thèm nhận mầy làm đệ tử đâu - nó nói.
_Haiz..z...tao không biết lúc gần xỉu ai đòi sống đòi chết dẫn Long đi bệnh viện. Cứ nói xin lỗi tại mình người ta mới bị vậy...- Hân nói.
_Tao...ta...o..- nó cứng họng.
_Tao nói đúng qúa chứ gì - Hân nói.
_ây da, ui da - nó la.
_Mầy / Chị bị sao vậy? -Nhỏ/Hân đồng thanh.
_Đau qúa à, tại mầy đo - nó chỉ Hân..."Hehe, đã bị ta dụ rồi." Nó nghĩ.
_Cho tao xin lỗi mà.- Hân nói.
_Tránh ra đi - nó vờ giận.
_Cho tao xin lỗi nha, nha, tha lỗi cho tao nha. ,- Hân năn nỉ nó.
_.....................nó chả thèm trả lời.
_Đi mà, mầy thương tao lắm mà...Đi, tha lỗi tao đi, tao đi mua kem cho mầy nha, mua 100 bịt bánh tráng trộn luôn...- Hân nói.
_100 bịt bánh tráng, thiệt hôn? - nó quay lại hỏi mắt chữ O mồm chữ A...
_Hahaha....'haha....'.'ha....'hahaha....'- mọi người cùng cười, ngay cả hắn cũng cười...
"Má ơi, sao mà cười đẹp dữ vậy. Tuy bình thường cũng đẹp nhưng cười thì còn đẹp hơn. Ấy chết cha, bị mê gay rồi. Đúng là thật nguy hiểm . Làm mình bị rối loạn tiền đình quá. Có khi nào mình bị bệnh đó truyền nhiễm rồi k°?....." nó thầm nghĩ rồi tự lắc đầu.
_Cô bị sao vậy? - hắn lo lắng hỏi...
_Không có gì - nó nói rồi cười hìhì...
Quay qua Hân _Đi mua bánh tráng trộn cho tao mầy.
............The End chap 17......