~~Lại thêm một lần đau~~
_Alô. Anh gọi cho cả băng Devil và Angel đến núi XX tìm người cho tôi. 1 tiếng nữa có mặt nếu không...thì đừng trách tôi...- Bảo gọi cho ai đó nói lạnh lùng rồi cúp máy. Anh tiếp tục gọi để thông báo cho cô Thanh. Cuộc điện thoại vừa dứt thì Hân và Hạo cũng có mặt ngay ở đó. Hai người họ cũng nghe tiếng la ở đó nên nhanh chóng chạy qua.
_Có chuyện gì vậy? - Hân hỏi không khỏi lo lắng khi thấy anh mình và Thảo khóc.
_My bị té xuống dưới rồi - Bảo nói nghẹn lời, nước mắt lưng tròng.
_Thậ...t....th..ật......sao? - Hân như không tin vào tai mình. Hân và Hạo đi lại đó , xem từng cảnh vật rồi Hân như muốn xỉu nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra. Hạo ôm cô lòng không khỏi xót xa, một là vì người bạn thân vừa bị té vực, phần còn lại là đau lòng cho nó và những người bạn ở đây. Bảo ở đây cũng nhanh chóng lại đỡ Thảo và hắn dậy. Sau khi bình tĩnh trở lại hắn đi nhanh khỏi đó theo hướng xuống khu vực nước chảy phía nó rơi xuống muốn tìm được nó.
Hân và Thảo sau một trận khóc nức nở thì cũng gất xỉu được Bảo và Hạo đưa vào trại chăm sóc. Trong họ bây giờ ai cũng có một nỗi buồn nỗi đau riêng, Hân thì lại có cảm giác như lần đầu bị mất người bạn thân là Ty, Thảo thì một lần nữa lại mất người chị theo Thảo là rất quan trọng , như là một người chị ruột, Hạo cùng Bảo thì chung một nỗi đau đó là mất một đứa bạn thân như Ty lúc trước. Hắn có lẽ lúc này hơn bao giờ hết cũng cảm nhận được phần nào tình cảm dành cho nó thật sự đó là tình yêu còn đậm sâu hơn cả cô bé Ty của kí ức ngày nào.
Sau khi tin tức nó té vực được thông báo Cô Thanh cùng mọi người ở trường đều tập trung lại khu vực con suối chảy xiết dưới chân đồi liên tục tìm kiếm nó. Liều trại của tất cả cũng được di dời, nghe được tin này ngay cả Long và Minh cũng đến phụ giúp một tay và thêm người khóc chia tay cho nó.
--------------
2 ngày trôi qua, tất cả mọi người (người của bang Devil and Angel, của băng nhóm Long và thầy cô học sinh của trường) đều tất bật tìm kiếm như muốn lục tung cả cái núi này như kết quả chỉ là con số 0 tròn trịa.
Điều đó như nhen nhóm thêm một chút hi vọng chút niềm tin nhưng cũng mang chút lo sợ cho bọn hắn. Hi vọng là nó còn có cơ hội sống sót nhưng chỉ chiếm 10% thôi. Vì theo lí thuyết từ độ cao mấy trăm mét té xuống, vách núi cheo leo người lại đầy thương tích cộng với nước suối chảy xiết, một con người biết bơi chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ chết, còn nó thì....không biết bơi cơ hội sống thì còn bao nhiêu chứ...rất rất khó.....
5 ngày 6 ngày rồi 7 ngày trôi qua, mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm theo mệnh lệnh của hắn nhưng trong lòng ai nấy đều có kết quả là "nó đã chết". Bọn hắn cũng biết thế chứ nhưng vẫn muốn tìm một chút cơ hội dù chỉ là nhỏ nhoi rất nhỏ bọn hắn cũng chấp nhận.
_Các em à! Chúng ta về đi! - cô Thanh nói.
Bây giờ trên đây chỉ còn cô Thanh, Thảo ,Hân, Hạo, Bảo, Đạt, Kiều, Minh, Long và hắn cùng với bọn đàn em đang tìm kiếm dưới kia. Ngồi trên một tản đá lớn nhưng mình mẩy ai cũng đã ướt mem, lấm chút bùn và trong đái mắt vẫn chứa nỗi buồn đó chỉ riêng một người là không có (ai mọi người tự biết nhé). Gió thổi nhè nhẹ qua lại làm mọi người phải cảm thấy lạnh run người nhưng bọn hắn bây giờ cũng chẳng còn cảm giác gì với đều đó cả vì đã bị nỗi đau kia làm mất đi cảm giác. Bọn hắn vẫn không trả lời trả vốn gì cho bà cô đang ngồi buồn bã cho nó, lo lắng cho bọn hắn. Nhưng hình như cô cũng thấy nó quá bình thường vì những ngày qua đều một mình cô hỏi cho có không khí vậy ấy mà.
_Thưa bang chủ, chúng tôi đã tìm nhiều ngày nay nhưng vẫn không thấy *một tên đàn em báo cáo, mặt có vẻ rất mệt mỏi*
_Thưa bang chủ! Mọi người đã tìm cả tuần nay ai nấy đều mệt mỏi hết rồi ạ *một tên khác lên tiếng* . Suy nghĩ một chút rồi hắn nói:
_Bọn ngươi về nghỉ ngơi đi! *quá lạnh , quả thật hắn nói quá lạnh*...nói xong rồi 5 người bọn hắn đứng dậy ra xe về nhà mà không nói lời nào..mỗi người ai về nhà nấy. Cô và mấy người còn lại lần lượt cũng ra xe về nhà trong lòng ai nấy đều dâng lên một suy nghĩ nhưng nói chung là đều hướng về nó. Nói thật mấy hôm nay, ai cũng rất mệt mỏi. Cô Thanh , Long, Đạt, Minh mấy hôm nay cũng mất khá nhiều nước mắt với nó ..về nhà do quá mệt mỏi, ai nấy cũng đều ngủ say giấc.
"Tôi chưa ra tay mà đã có người ra tay trước. Thế thì tôi lại khỏi phải mất công" suy nghĩ của một người nào đó, môi khẽ nhếch lên một nụ cười đểu giả.
Bên phía bọn họ, sau khi về tới nhà. Ai cũng vào phòng khoá trái cửa để nhốt mình trong đó.
+phòng Thảo+
" Thảo cố quên đi những hình ảnh của nó nhưng càng quên lại càng nhớ, cô nhớ lại cả những kí ức và ngày chị mình ra đi..nhớ lại ngày đầu gặp nó đến khi 2người trở thành chị em và lúc nó buông tay mặc cho đời mà rơi xuống vực....nhớ những niềm vui khi nó còn sống cùng chơi đùa cùng nói chuyện với bọn họ...nước mắt cứ thế mà rơi không thể nào ngăn được. Cảnh hôm nay một lần nữa lại khiến cả ngôi nhà của Thảo như nhớ về mười mấy năm trước, một cô gái nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống. Sau đó lại trở thành một cô gái lạnh lùng, máu lạnh không chút cảm xúc. Cả nhà một lần nữa sợ nhỏ trở lại như xưa.."
*Hân*
Hân cũng vậy, cũng khóc, cũng đau khi thêm một lần nữa lại mất đi một đứa bạn mà mình xem như chị em. Từ lâu cô cũng đã không muốn kết bạn vì rất sợ cái chuyện ngày đó lại xảy ra nhưng khi gặp nó, cô cũng không thể nào không xem nó là bạn được...Cô cũng chẳng biết mình phải làm gì,bây giờ cô chỉ cần một chút yếu đuối để khóc cho quên hết mọi chuyện. Cô lại khóc, đây sẽ là lần đầu mà cô khóc cách đây mười mấy năm ngày của Ty mất.
*Hạo và Bảo*
Hai người cũng vậy lại khóc. Lúc này nhìn họ thật yếu đuối. Họ khóc cho cô bạn thân khóc cho những kỉ niệm vui vẻ mà họ đã trải qua.
Hắn sau khi về phòng hình như anh muốn ngủ để quên tất cả nhưng mỗi lần anh chợp mắt hình ảnh nó lại hiện lên làm anh đau lắm, đau như ai cầm dao đâm vào tim anh một nhát. Bây giờ anh thật sự đã hiểu rõ con tim của mình, nó đang cần gì nhưng có phải nó hơi muộn không?
"Anh xin lỗi! Anh đã không nói yêu em sớm hơn! Anh yêu em, nhưng bây giờ nói ra thì có nghĩa gì chứ. Có còn ai nói: Anh nói giỡn hoài hay chọc lại ann chứ. Anh cảm thấy vui khi em cười thấy buồn khi em khóc, lo lắng khi em bị thương và vui khi chọc em tức giận. Anh thực sự đã biết mình rất yêu em. Mong em sẽ trở về bên anh, xin em đó con nhỏ lưu manh của anh." Dòng suy nghĩ của hắn bây giờ......
...............bộp................
Một giọt nước mắt lại rơi, anh quyết định bước xuống giường lại cái quầy rượu trong phòng anh. Mở một chai rượu ra, anh uống một cách quên trời quên đất..như là nốc chứ không phải là uống nữa. Một chai rượu nhanh chóng hết trên tay anh, 2 chai rồi 3 chai..hình như hắn vẫn không có triệu chứng nào gọi là say sỉn gì cả. Hắn cảm thấy như mình càng uống càng tỉnh táo càng nhớ rõ mọi chuyện như in, nó như khúc phim quay chậm cứ hiện lên trong đầu hắn làm hắn lại càng thêm đau đớn. Vậy là lại thêm một lần đau nữa cho tim của hắn và cả bọn họ nữa "đau lắm"
"Vậy rồi bọn họ sẽ ra sao, có vượt qua được cú sốc lần này hay là lại trở thành một con người máu lạnh của trước đây" Mọi chuyện còn được diễn biến ở tập tiếp theo.
-------
Chưa kết thúc đâu nhé! Vẫn còn dài mà!
Hichixhuhhu