CÓ PHẢI TÌNH CỜ
*****
_Chị à! Em nói cho chị biết nha. Mấy ngày chị ra đi anh Huy đã khóc rất nhiều, uống rượu say sỉn, không chịu ăn uống ...à không cái này không chính xác...Ảnh có ăn nhưng mà ăn đồ nhậu á. Cái cách sau đó được vài ngày ảnh rủ em với chị Hân dô bệnh viện mà trong đó ảnh bị nặng nhất. Bác sĩ nói ảnh bị 'suất huyết dạ dày' ( nếu moon nhớ không nhằm là cái bệnh này..lỡ có sai mọi người nói Moon biết nha)...phải nằm lại mấy hôm đó . Mà đều quan trọng hơn là trong lúc anh say rượu ảnh cứ nói câu "Hạ My, Anh yêu em"........v.....v......- Thảo lại ngồi cạnh nó luyên thuyên kể cho nó nghe những chuyện xảy ra lúc nó không có đây.
Thảo kể xong, cái cảm giác của nó cứ thay đổi liên tục, cảm thấy kì kì và hơi ngại ngùng sao á, mặt cũng đỏ ửng lên, nó đành lấy khăn trùm lại che đi sự kì lạ của mình không cho người khác biết. Im lặng, im lặng, và chỉ có sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Thảo sau khi kể xong thì nhận lấy từ Huy một ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống mình làm cô nín thin thít không dám thở nữa là...
" Tạch "
Đạt, Minh và Kiều mở cửa bước vào khiến cho không khí cũng bớt phần căng thẳng.
_Tôi tìm mấy người muốn chết thì ra là ở đây - Minh thở hổn hển rồi nói.
_Mấy người khoẻ không? - Kiều hỏi.
_Khoẻ, chỉ trầy xướt một chút thôi - Hân nói không mấy thiện cảm với Kiều.
_Ai nằm đó vậy? - Đạt hỏi nhìn vào cái người đang quấn chăn trên giường bệnh kia. Cũng không đợi bọn hắn trả lời, Đạt đi lại lấy tấm chăn ra và 1..2..3...đứng hình trong mấy phút.
"Đạt" cũng mai nhờ tiếng gọi của Hạo mà Đạt thoát khỏi sự ngỡ ngàng, bất ngờ tột đỉnh đó. Cả 2 người Minh và Kiều cũng thế đóng băng mấy phút.
_Là My thật sao? - Đạt hỏi lại có vẻ nghi ngờ.
_Là tui chứ ai, chẳng lẽ ma.....xàm - nó nói ... Đạt lấy tay bẹo má nó thử, nắm tay nó thử "Ui da...đau..ông bị điên hả? " - nó la.
_Tay ấm, biết đau -> người thiệt - sau một số suy nghĩ logic , Đạt kết luận bằng một câu..."Bà còn sống, mừng quá....hahaha" Đạt nói rồi nhảy khắp phòng vui vẻ, Minh cũng vậy chỉ riêng Kiều nhìn nó bằng một ánh mắt kì quái rồi cô lại ngồi bên nó hỏi thăm.
Sau một hồi Đạt Minh Kiều cũng ra về. Bọn hắn về phòng, Nó được bình yên nghỉ ngơi một lát. Chẳng hiểu sao, cách cửa lại từ từ mở ra, nó kéo ti hí tấm chăn ra xem, một dáng người quen thuộc.
_ Mẹ - nó thốt lên, nước mắt dàn dụa. Dì Hoa (mẹ nó) đi lại bên nó, ôm nó vào lòng âu yếm, nước mắt cũng rơi rồi dì nói:
_Cả tháng nay mẹ gọi con không được, nên hôm qua mẹ đi chuyến xe đêm lên đây tìm con. Mẹ vào trường thì thầy nói con bị té vực, mẹ mới hỏi tụi bạn con đó đang ở đâu thì thầy nói ở đây. Mẹ đi vào đây, hỏi đường một chút thì người ta chỉ mẹ lại đây. Mẹ cứ tưởng con.....con Vẫn bình an mẹ vui quá..- Dì Hoa vừa kể vừa khóc.
_Con chỉ bị thương nhẹ thôi mẹ. Thôi mẹ ngồi ghế đi - nó khóc một lúc lâu rồi lên tiếng.
Ọt...ọt...ọt...
Cái bụng nó réo lên, nó xoa bụng rồi cười cười với mẹ nó. Bà thấy vậy thì xoa đầu con gái rồi đi mua thức ăn cho nó "Đói bụng rồi để mẹ đi mua thức ăn" trước khi đi bà nói.
Mẹ vừa đi thì nó cũng định nằm nghỉ một tí thì "tạch" cánh cửa lại mở. Bộ 5 kia lại quay trở lại bước theo sau còn có một ông bác nhìn cũng bảnh bao phong độ nhưng hơi đen một tí. Thảo chạy lại ôm nó ríu rít:
_Ba nghe tin em bị bệnh nên đến thăm em rồi em kể hết chuyện cho ba nghe nên ba đòi qua thăm chị đó - Thảo nói với nó rồi quay qua Ba cô "Ba, đây là chị My" *cười tươi*.
_Chào Bác - nó cười tươi dơ tay ra để bắt tay ông. Ông cũng mỉm cười đáp lễ rồi bắt tay nó.
_Chào con, cám ơn con đã chăm sóc con bác thời gian qua - ông nói trong lòng dâng lên một cảm giác lạ.
_Bác không cần khách sáo - nó cười nói nhưng trong lòng có cảm giác gì đó nôn nao, ấm áp và rất lạ khi nó nhìn vào ánh mắt của ông.
_Sau khi xuất viện ba cho chị qua nhà mình ở nha - Thảo hỏi ba, giọng có chút nũng nịu.
_Ừ, My có thể qua nhà mình mọi lúc - ông xoa đầu con gái.
_Không! My qua ở nhà chị/anh - Hân và Hắn cùng nói.
Ồ! - Hạo, Bảo, Thảo nhìn hắn chằm chằm như sinh vật lạ lại còn cười nham hiểm.
Mọi người ngồi nói chuyện một lúc rồi ba của Thảo bận công việc nên cũng về sớm. Bộ 5 Hân Hạo Huy Thảo Bạo thì ở lại nói chuyện với nó.
Ông rời đi khỏi phòng nó nhưng trong lòng vẫn dâng lên một niềm vui khó tả. Ông bước đến sân bệnh viện, đi ngang qua khu bếp từ thiện của bệnh viện. Đột nhiên ông thấy một bóng dáng, một gương mặt quen thuộc có lẽ suốt đời ông cũng không quên được. Hơi bất ngờ, miệng ông há hốc và ông quay người lại chạy khắp nơi từng ngõ ngách trong bệnh viện để tìm bóng dáng ấy.
Sau gần 20 phút chạy ngược chạy xuôi trong khắp bệnh viện tìm người, ông vẫn chưa tìm thấy dáng người ấy. Điện thoại ông reo lên báo về công việc nên ông cũng đành rời khỏi đó mang theo sự tiếc nuối trong ánh mắt nhưng có chút vui và hi vọng trên gương mặt, ông đi khỏi bệnh viện.
Trên phòng bệnh của nó, mẹ nó bưng đồ ăn vào đặt tên bàn.
_A! Mẹ/Bác - cả bọn đồng thanh.
_Ừ, tụi con khoẻ không? - Dì Hoa cười hiền , rồi quay qua nói với nó "Con ăn cơm đi"
_Dạ, tụi con khoẻ
_Tụi con bàn bạc chuyện gì mà xôn xao quá vậy? - Dì Hoa hỏi tụi hắn rồi lấy cơm cho nó ăn.
_Dì để con đút cho My - Hắn lấy phần cơm từ tay dì Hoa rồi đút cho nó.
"Ừ" - dì Hoa cười cười nhìn hắn.
_Cũng mai nhờ ông nếu không mẹ biết tôi bị thương ở tay là chết chắc - nó nói nhỏ với hắn chỉ đủ 2 người nghe.