Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh

Cám ơn mọi người đã ủng hộ, vì lí do mất truyện nên đăng hơi chậm.
Chắc phải vài ngày sau nữa, moon mới đăng nữa
Hạnh phúc rạn nứt
Một tuần rồi cũng nhanh chóng trôi qua, Ông (ba Thảo) cũng thường xuyên ở nhà, có thể nói là rất ít đi ra ngoài. Ông luôn theo bên bà Hoa chăm sóc bà, ngợi nhớ những kí ức cũ lại cho bà, ông cũng yêu thương chăm sóc nó rất nhiều. Nó cũng dần cảm thấy hạnh phúc, ấm áp rất nhiều. Một gia đình mới xuất hiện, tuy không trọn vẹn và chưa chắc chắn điều gì cả nhưng nó có cảm giác rất hạnh phúc.
Tình cảm của nó và hắn cũng vậy, tiến triển rất tốt, 2 người thường xuyên đi chơi chung mà đặc biệt cực thích đánh lẻ á nha.
Hôm nay, nó với Thảo đi học về. Vừa vào tới nhà đã thấy 2 người mẹ nó và Ba Thảo đang loay hoay làm gì đó. Sau khi nhìn kỹ,nó thấy thì ra là 2 cái vali to đùng được 2 người từ trên cao vác xuống.
"A! Mẹ đi đâu vậy?" - nó chạy đến ôm bà
"Bác định đưa mẹ con sang Mĩ trị bệnh" - ông nói thay bà.
"Mẹ nhưng mà...." hông được đâu - vẫn chưa nói được vế sau thì đã bị bà Hoa chen ngang.
-Không sao đâu con đừng lo.
-Bác nhớ chăm sóc mẹ con đó, không được làm gì mẹ con - nó nghe vậy liền quay qua ông dặn dò.
-Ừ, bác biết rồi. 2 đứa ở nhà tự lo, chăm sóc cho nhau ngen - ông cười.
-Dạ. Con biết rồi. Ba mẹ đi cẩn thận - Thảo nói.
-2 người đi đi - nó nói rồi chạy lên phòng.
------
Nó đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, vẻ mặt có vẻ rất tức tối với cái suy nghĩ "A! Mình sắp bị giành mất mẹ rồi. Tức quá! Tức quá!". Đang đăm chiêu suy nghĩ thì chiếc điện thoại bị nó hung bạo quăng trên giường lúc nãy vang lên.
-Alô
-Chuẩn bị xuống nhà đi chơi - hắn nói.
-Ừ. Vậy em rủ Thảo luôn - nó nói.
-Một chút Thảo có người rủ đi chơi rồi, em xuống mau đi - hắn nói rồi nhẹ nhàng tắt máy.
Nó tươi cươi lau thẳng vào phòng thay đồ với nụ cười trên môi rồi sau đó nó chạy xuống nhà. Bao nhiêu chuyện vừa suy nghĩ đều bị một câu 'đi chơi' kia của hắn đá văng đi hết rồi.
-Hi! Anh yêu - nói xong, nó còn tặng hắn một nụ hôn ngọt ngào trên má.
-Hi....my love - hắn cười tươi ngồi trên chiếc xe đạp đôi đáp lời nó.

(Hai người này sến quá nha. Đúng là khi yêu thì lúc nào cũng đẹp).
-Đi đâu chơi vậy? - nó nhảy lên chiếc xe ngồi rồi hỏi.
-Đi đi rồi biết - hắn nói rồi đạp xe đi, nó cũng đạp.
Một lát sau xe dừng trước một khu vui chơi lớn nhất thành phố. Hắn đem cất xe xong thì nắm tay nó vào bên trong như sợ bị lạc.
Một lúc lâu lâu sau nữa, mọi người lại nhìn thấy một cặp đôi xinh như tiên khiến nhiều người ngưỡng mộ mặt mài rạng rỡ, cười nói từ khu vui chơi đi ra ngoài.
Nó và hắn cùng ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
-Không ngờ, anh lại chơi giỏi vậy đó nha- nó nhìn hắn.
- em chỉ khen quá chứ anh biết anh còn giỏi hơn thế nữa mà - hắn nói đắt ý.
-Vô sỉ - nó nói thẳng vào mặt hắn
-học từ em thôi.
-Thôi anh đi mua nước - hắn nói rồi bước đi.
-Nhớ mua thêm bánh cho em.
Hắn ra ngoài mua nước. Đang trong khi chờ đợi thì lại nghe tiếng nói dẻo dẹo, ngọt ngào phát ớn vang lên
-Anh Huy - thì ra là tiếng của Kiều.
Cô thấy hắn thì vội vội vàng vàng băng qua đường, hắn thì dửng dưng chả mấy quan tâm. Bỗng nhiên, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Kiều hoảng hốt, cô thì chỉ biết nhanh chóng qua đường nên cũng chẳng để ý chuyện gì khác.
Sau khi mua nước xong, hắn quay lại để đem nước và bánh vô cho nó thì thấy Kiều đang gần như đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết. Một chiếc xe tải lớn chạy về phía Kiều, hắn liền vội vàng chạy ra kéo cô vào. 2 người ngã nhàu lăn trên đất trước sự hoảng hốt và căng thẳng của mọi người.
-Cô có sao không? - hắn đứng dậy rồi đỡ cô dậy.
-Ui da - bỗng cô la lên, lấy tay xoa xoa cái chân của mình.
-Chân tôi bị bong gân rồi.
-Vậy tôi gọi taxi đưa cô về - hắn nói rồi dơ tay bắt taxi thì bị cô ngăn lại.
-Chân tôi đau lắm đi không được - Kiều vẻ mặt đau đớn nói hơi ngập ngừng -Chẳng lẽ là bạn bè mà không đưa tôi về được sao - cô cố tình nhấn mạnh hai chữ 'bạn bè'
Sau một hồi suy nghĩ, hắn cũng gật đầu đồng ý. Sau đó, anh mới gọi cho nó bảo nó về một mình anh bận công việc.


Trong chiếc ghế đá nọ, một cô gái với vẻ mặt xinh như tiên đang bậm môi, trợn mắt cực kì tức giận.
-My - nhưng rồi một âm thanh quen thuộc vang lên. Nó vội rút lại cái biểu cảm kia, ngước mắt lên nhìn thử.
-Đạt...Hi....cậu đi đâu vậy? - nó cười.
-Tôi đi chơi, vậy còn cậu, đi một mình hả?
-Tôi đi với Huy, nhưng hắn ta bận việc, bỏ về mất tiu rồi - nó mặt giận dỗi.
-Vậy cậu đi chơi với tôi nha - Đạt vẻ mặt hớn hở ra mặt
-Ừm. Vậy mình đi ăn kem với bánh ngọt trước nha - nó nói mà mắt sáng long lanh như 2 viên pha lê.
-ừ, vậy đi thôi - Đạt nói.
Vậy là 2 người ra khỏi khu vui chơi, rồi đi bộ đến quán kem và bánh ngọt gần đó. Nó thì bỏ luôn cả chiếc xe đạp đôi kia luôn.
Vừa đến nơi, nó đã tung tăng bước vào trong, chọn cho mình cái bàn có vị trí tốt nhất.
-Chị ơi, cho em tất cả mỗi cái một thứ - nó cười với chị phục vụ.
-Ăn hết không? Sao mà cậu gọi nhiều vậy? - khi chị phục vụ đi, Đạt mới hỏi nó.
-Bộ không đủ tiền hả? - nó vẻ mặc ngây thơ hỏi.
-Không phải, chỉ sợ ăn nhiều quá sẽ bị bội thực đó - Đạt giải thích.
-yên tâm! Không vấn đề gì - nó khẳng định.
Chẳng mấy chốc, chị nhân viên phục vụ đã bưng ra đầy đủ cái loại kem mà nó cần chất đầy cả bàn.
-chúc quý khách ăn ngon miệng - chị phục vụ cười nói nhìn nó rồi vào trong.
Hai người bắt đầu hì hục ăn mà chẳng nói gì thêm. Chỉ một lát sau, kem trên bàn được tiêu hao một nửa, nhìn mặt hai người lại khiến người ta cười. Do quá tập trung vào chuyên môn ăn nên hai người đều bị dính kem ở mặt tùm lum.
Nó ngẩn đầu lên nhìn Đạt cười khoái chí, cười đến phải ôm bụng vì đau nữa đó. Đạt cũng người không khách khí với nó.
-Cười cái gì hả? - sau một hồi cười hả hê nó mới quay qua hỏi Đạt

-Vậy cậu cười tôi cái gì - Đạt cũng ngưng cười nhìn nó.
-Thì là cái này nè - nó lấy tay quệt kem lên mặt Đạt.
Vậy là một trận chiến kem giữa 2 người xảy ra. Những tiếng cười giòn lại cứ vang lên khiến cho một người nào đó không khỏi buồn.
Hắn sau khi đưa Kiều về tới nhà thì đã vội vàng chạy đến khu vui chơi tìm nó nhưng không thấy nó đâu, anh nghĩ có lẽ nó đã về nên sang quán kem và bánh ngọt này mua thức ăn về chuộc lỗi. Nhưng vừa vào thì anh lại nhìn thấy cảnh 2 người họ cười nói vui vẻ, khiến tim anh hơi nhói.
Có lẽ khi yêu người ta thường ngu ngốc và ghen tuông mù quán. Luôn muốn người kia chỉ là của mình và riêng mình. Nhưng đôi khi đó chưa chắc là điều tốt.
Và rồi hắn rời khỏi đó.
------------
Từ 2 ngày trước đến nay, nó và hắn chưa từng nói một câu nào với nhau mà nói chính xác là nó nói với hắn mà hắn không trả lời hoặc lơ hết đi. Có vẻ là đang chiến tranh lạnh mà thật sự là rất lạnh không khí lúc nào cạnh hai người cũng ngột ngạt, nhiệt độ xuống thấp trầm trọng.
Hôm nay đi học về, Bảo lại đưa ra ý kiến là cả nhóm qua nhà Thảo chơi. Nhưng hắn lại từ chối rất phủ phàng, thế là Thảo, Hân, Hạo , Bảo ép hắn nhất định phải đến , vậy là không thể từ chối.
*chiều tại nhà Thảo*
Tất cả 6 người đều đang ngồi đầy đủ ở phòng khách nhà Thảo. 4 người Hạo Hân Bảo Thảo chẳng biết thì thầm to nhỏ gì nhưng giờ ai cũng bỏ lại một câu rồi đi vào bếp.
"Tôi đi làm đồ ăn, 2 người ở đó nha"...hihi
Một khoảng không im lặng giữa 2 người. Im lặng, im lặng và khó chịu. Nó ghét thế nay nên liền lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt.
-Tại sao, anh không nói chuyện với em - nó hít một hơi thật sâu và nói.
-Không có gì - hắn nói nhưng không nhìn vào mắt nó.
-Anh nhìn thẳng vào mắt em - nó đưa tay ra để mặt hắn gần mặt nó, mắt 2 người nhìn nhau.
-Anh nói lí do tại sao? - hắn né tránh ánh mắt và câu hỏi của nó. Còn nó thì cố để hắn nhìn thẳng vào nó. Hai người càng ngày càng gần nhau, gần đến nỗi có thể nghe những hơi thở, những nhịp đập của nhau.
-Là em với Đạt là thế nào?
-Ý anh là sao? - nó như cười hỏi lại hắn.
-Là..............
-Anh không nói gì sao? Ý anh là em bắt cá 2 tay - nó 3 tay để lên trán nói.
-Không...ý anh không phải vậy. Ý anh....ý anh...là....- hắn muốn nói nhưng nhất thời không biết phải nói gì.
-Vậy thì đúng rồi còn gì - nó nói.
-Nhưng thật sự là vậy chẳng phải sao? Hôm đó chính mắt anh đã thấy 2 người.....- hắn nói đến đây thì không muốn nói nữa.
-Sự thật trong tình cảm không thể nhìn bằng mắt được đâu mà là nhìn bằng trái tim - nó khẽ cười buồn.
-Sự thật trước mặt làm sao có thể không tin.

Nghe xong câu nói của hắn, nó chẳng cười mà cũng chẳng khóc, nhàn nhạt ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo nhau vẻ mặt khó đoán.
-Vậy còn anh. Anh thì sao? - nó cười khẩy, nụ cười xót xa.
-Ý em là gì? - hắn nghe nhưng không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của nó.
-Kiều đó - nó kề sát tai anh, từng chữ được rít qua kẽ răng. Anh chợt hơi khác lạ và nghĩ "Chẳng lẽ em hiểu lầm anh"
-Hôm đó, tôi ở đó anh đưa nó về. Vậy chẳng lẽ tôi không được đi với người khác. Anh thà chọn đưa cái con nhỏ đó về nhà còn người yêu thì mặc à. Người yêu và đứa bạn, anh chọn bạn thì mất người yêu
-Nhưng em phải nghe anh nói, thật ra anh.............
Nó ngắt ngang lời hắn rồi nói
-Cái gì nhìn thấy bằng mắt cũng điều đúng - nó như nhắc lại những lời khi nãy anh nói cũng có ý này.
-Tôi chấp nhận một người đàn ông nghèo, không có tiền hoặc cả không có kiến thức nhưng các làm người cách sống phải tốt và phải tin tưởng người mình yêu. Tại sao một lời nói, một cái nhìn anh đã đánh giá người khác. Bây giờ nhìn thấy nghe thấy chưa chắc là thật. Anh không hiểu sao?
-Nếu đã vậy thì anh xin lỗi. Mình chia tay - hắn nói không biết thế nào nhưng có vẻ rất lạ. Ẩn giấu trong đó còn có một lí do.
"Rầm, lách, cách....." Những tiếng rơi đĩa, muỗng, ly vang lên.
-Anh đang nói mớ cái quái gì vậy? - Hân bỏ luôn cái mớ bánh trên tay, chạy lại hắn,lắc người hắn
-Đúng rồi, 2 người bị gì vậy? Rõ ràng hôm trước còn ân ân ái ái mà hôm nay......Thôi chuyện này, khó quá bỏ qua đi nha - Mấy người còn lại cũng nói chen vào.
-…… - hắn chỉ im lặng, vẻ mặt không biến sắc.
-Nếu anh muốn vậy thì em đồng ý. Nếu không tin nhau thì khó mà sống cùng...Có duyên không nợ sẽ không đến được với nhau, số mình đã là vậy - giọng nó có chút gì đó khác biệt, nó cười nhẹ nhưng quay qua nơi khác, cái mũi hơi cay, đôi mắt đã nhoà nước.
-Xin lỗi - một câu nói phức tạp hắn đứng dậy rồi bước ra ngoài mang theo bao tâm tư khó nói.
-Thôi bà đừng buồn nữa, không có người này thì có người khác - Bảo vỗ vai khuyên nó mà cứ như đang đốt lửa.
-A - anh ấy đã được nhận một cái nhéo yêu thương..
-Mầy đừng buồn, chắc do hôm nay trời nắng nên thần kinh ảnh không ổn định - Hân nói.
-Chắc ảnh nói đùa chị đừng giận nha.
-Yêu thiệt là khổ, lúc vui lúc buồn có gì đâu phải khóc. Chỉ là chia tay thôi mà - Bảo nói ra vẻ thương cảm.
-Ai nói tôi buồn, không có người này thì có người khác. Không có hắn ta tôi sống vẫn tốt...hức - nó cố ra oai chút mà vẫn không thiếu những tiếng hức. Nói rồi liền lủi thủi đi lên phòng.
-Không cần anh, không cần anh. Tôi không yêu anh nữa - nó đi lên phòng mà miệng cứ lầm bầm mà mỗi lần lầm bầm như vậy nước mắt nó lại rơi vài giọt.
Nhìn theo bóng nó lên lầu, mọi người thoáng có một điều bất an vô cùng. Một chút xót xa cho nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận