YÊU PHẢI NHỎ LƯU MANH.
Đã qua một đêm mệt mỏi, cũng đã gần 4 giờ sáng, bọn họ đã lái xe tìm suốt đêm mà vẫn chưa có manh mối gì. Mí mắt như nặng trịch, cứ liên tục cụp xuống làm cho bọn họ ai cũng cố gắng nhướn mắt mà tìm. Đôi mắt cũng dần thành gấu trúc.
Bây giờ quá mệt mỏi nên bọn họ dừng việc tìm kiếm lái xe trở về nhà nghỉ ngơi để tìm cách khác.
Bên phòng, hắn khẽ nhấp một ngụm rượu đôi mắt không thể nào giấu được sự đau khổ. Cánh cửa phòng được ai đó nhẹ nhàng mở ra, dưới ánh đèn mờ ảo, bóng một người con gái tóc dài bước vào, cô khẽ vỗ vai hắn.
-Anh 2, anh đừng buồn không phải do anh đâu - Hân khuyên nhủ.
-Là do anh - hắn lại uống thêm một ngụm rượu.
-Anh đừng uống, nghỉ ngơi để có sức khoẻ tìm lại My và nói cho nó biết tất cả - Hân giật lại chai rượu, nói như khuyên nhủ
-Nếu anh không làm được, anh không đáng để nó yêu. Mà nếu nó chấp nhận em cũng không chấp nhận - thấy hắn không nói cô lại tiếp tục, rồi mang theo chai rượu rời khỏi phòng hắn.
Hắn ngồi, vẻ mặt không chút sức sống, nhưng hiện lên sự đau khổ. Tâm trí lại hiện lên những hình ảnh về nó. Anh suy đi nghĩ lại rồi nghe lời Hân leo lên giường ngủ. Nằm một lát nhưng vẫn không ngủ được, anh đành lấy những viên thuốc ngủ bên giường để không chế.
……
Bên trong một căn phòng mang một sự ấm áp là một người con trai khắp người được che bởi một sự lạnh lùng vốn phải dành cho những sát thủ. Bảo lo lắng, suy nghĩ, những ngón tay cứ liên tục lướt trên bàn phím làm một công việc gì đó.
-Thảo à, em đang ở đâu. Em có sao không. Cầu mong cho em sẽ không sao - những ngón tay được ngừng lại, Bảo cất giọng mang sự lo lắng khó giấu.
- ---- - - - - -
Nó và Thảo lại được ngủ thêm một giấc sâu. Dù mặt trời đã lên cao, tiếng gà cũng không còn gáy, hai người mới bắt đầu cọ cậy để ngồi dậy. Nó và Thảo ôm nhau ngủ ngon lành liền ngồi dậy, ngáp liền mấy cái rồi lấy tay xoa xoa cái đầu.
Chợt vừa tỉnh chưa lâu thì những tiếng "lộp cộp" bước lại càng gần bên tai nó. Nó và Thảo nghe thấy thì liền tự lấy dây buộc chân tay mình lại nhưng mối lỏng lẽo rất dễ mở. Hít một ngụm khí lạnh, nó giả cười một cái rồi chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra.
Cánh cửa gỗ được mở, ánh sáng chiếu vào bên trong. Vẫn là những người đó, 3 ả bước vào trên tay nhỏ Linh còn cầm một cây roi da có gai thoạt nhìn đã sợ. Chẳng hiểu sao đang lúc nguy hiểm thế này mà cái bụng nó còn có thể kêu réo biểu tình nói rằng "Mình đang đói". Mà nó không biểu tình cũng không được vì chủ nhân của nó đã từ hôm qua đến nay chỉ được ăn có một hộp cơm thì làm sao không thể nói. Cả Thảo cũng giống nó.
Mấy ả kia, vừa nghe thấy tiếng kêu ồm ộp của cái bụng bọn nó thì cười ầm lên không biết là có ý chọc quê bọn nó hay là ý gì khác nữa. Sau khi cười hả hê thì bọn ả mới chịu im. Linh giao roi gai trên tay cho Thơ đứng kế bên rồi tiến lại gần nó.
- Thấy nơi này ổn chứ - cô ta nở một nụ cười tà mị, giọng điệu khinh miệt, chán ghét.
-Ổn ......hơn.......nơi........trước nhiều - câu trả lời chậm chạp của nó như khiến ả tức giận nhưng không Linh không tức giận ngược lại còn cười rất sản khoái.
-Rồi cô sẽ biết nơi này ổn đến mức nào - từng chữ được Linh rít qua kẻ răng nhưng cũng chẳng khiến sắc mặt nó biến đổi. Ở nó chỉ có vẻ thờ ơ như chẳng quan tâm đến sống chết của bản thân mình nhưng trong tận sâu đáy mắt là sự lo lắng, nó thật sự đang lo lắng cho đứa em bên cạnh mình.
-Cô hại tôi một lần không đủ, hại hai lần khiến tôi chỉ còn nửa cái mạng bây giờ lại muốn gì đây - nó chẳng băng khoăng hỏi luôn.
-Muốn cô chết mới thôi - cô ta nói.
-Đúng là độc nhất là mặt người dạ thú - nó cố gắng chưởi xuyên xỏ Linh một câu mới chịu.
-Khoan! Thảo em muốn hỏi gì thì hỏi một lượt luôn đi - nó quay qua Thảo nói mặc kệ Linh đang lên lửa giận muốn nói thêm gì đó.
Thảo hơi tròn mắt một chút rồi cũng trở lại bình thường.
-Tôi có thù gì với cô - Thảo nhìn Thơ hỏi.
-Tình địch - 2 chữ được buông ra khiến cho Thảo không khỏi ngơ ngác.
-Tình địch - Thảo lặp lại câu nói của ả.
-Thằng Bảo đó - nó chen vào giải thích.
Thảo lại trầm tư một lúc rồi gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ánh mắt lại có gì đó vui mừng. Ngay cả trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
-Vậy Kiều tại sao cô lại tính kế hại chị em tôi? - Thảo chuyển ánh mắt sang kiều.
-Haizzz...... Thì cũng muốn làm hồ ly chính đuôi muốn phá hoại tình cảm người khác, muốn người khác chết - nó nhảy vào khi Kiều mở miệng mà chưa kịp nói.
-Cô thông minh đó - Kiều cười khẩy, nó nhìn thấy thì như chỉ muốn tát ả mấy cái.
-Tôi cũng biết mà, không cần cô khen thừa - cái này là bệnh nè,trong lúc nguy hiểm vẫn có thể tự tin.
-Cô..cô..- Kiều tức nói không nên lời.
-Cô gì con. Á chết! Con già vậy mà cô trẻ vậy mà có cháu rồi ngại ghê - nó cười khí thế.
Sắc mặt trên người ả thay đổi,tối sầm lại nhưng nhanh chóng đè nén.
-Nếu có thể thì cứ giết cho xong, nếu như tôi thoát khỏi đây tôi nhất định giết cô đầu tiên - nó nhìn Thơ, sắc mặt lộ rõ sát khí.
-Lí do - cô ta hỏi lại.
-động vật không hiểu tiếng người được - nó châm chọc
-Đáng theo lí, người cô nên hận là Linh hoặc chị Kiều mới đúng chứ - Thơ không quan tâm sự châm chọc lại hỏi tiếp.
-Cô muốn biết thật sao? - nó bài bộ mặt không muốn nói.
-Ừ
-Thật ra là vì....a........loại rắn rết độc vô cùng nên ta không thể nào để bên cạnh nó, còn Linh ta cũng có thể xem là đối thủ nhưng ta chắc nếu có chiến, ta chết cũng sẽ kéo theo ả. Còn Kiều nếu lỡ ta chết coi như ta trả nợ một mạng cho cô, không có duyên làm bạn thì không cưỡng cầu - nó nói một hơi.
Sắc mặt 3 ả mỗi người một vẻ, Kiều thì hơi ngạc nhiên trong ánh mắt hơi xuất hiện một chút ái náy, Linh thì câm ghét. Chỉ còn lại Thơ, cô ta gương mặt tối sầm, bàn tay nãy giờ cũng bị bóp chặt, do đã nhiều lần nhịn nó, bây giờ lại chưởi thêm một câu thì bao sự nhịn nhục đều bị tuôn ra thành một sự trừng phạt.
Thơ dơ tay nhặt cây roi da đầy gai dưới chân cũng nhanh chóng lại gần phía Thảo hơn, sắc mặt ả lúc này như quỷ dữ. Nó liền hơi biến sắc, lo lắng nhìn về phía Thảo có vẻ nhỏ hơi luống cuống vì chưa biết phải phản ứng gì.
Thơ nhanh chóng dơ cây roi vứt mạnh xuống người đối diện, một vệt máu văng ra bắn vào tường nhưng người bị đánh kia không phải Thảo mà là nó. Lúc ấy nó đã không chần chừ, nhanh chóng tháo những nốt dây tạm bợ trên người chạy lại đỡ cho Thảo. Một đường áo đã bị rách giữa lưng, vết thương hở sâu khiến máu chảy nhiều, khuôn mặt nó cũng bất giác tái đi. Vết thương giờ thật đáng sợ.
-Bỉ ổi - Thảo bị hoảng hồn, sau đó mới trấn tĩnh được một chút, lên tiếng chưởi ả trước mặt.
-Ha..ha....ha
Thơ cười sảng khoái, nó thì nhăn mặt đau đớn lúc này thật sự nó đang muốn chưởi con ả đó một trận. Chỉ liếc nhìn với một ánh mắt khinh bỉ. Hai người bên cạnh cô ta cũng thoáng ngạc nhiên, không ngờ ra tay nặng vậy.
Qua những suy nghĩ mơ hồ,vẫn chưa kịp trấn an bản thân thì roi tiếp theo được ả vung lên có ý muốn lấy mạng nó mà. Nó thầm nghĩ ngợi rồi dơ tay nắm lại sợi roi da đầy gai trước. Đôi bàn tay bị gai đâm đầy máu cũng chảy, sợi roi kia vẫn đang gim sâu vào da thịt nó. Nó cố gắng nén đau đớn vào trong, dùng sức để giật roi về phía mình.
Nhưng không như những gì nó nghĩ, tay nó lại cảm giác bất lực không chút sức, cả toàn thân nó đều như vậy. Thơ thấy vậy thì cười khẩy,rút cây roi về làm tay nó lại thêm một vết thương khá sâu máu lại tuôn ra. Sắc mặt nó trở thành trắng bệch không còn chút máu
-Không có cảm giác chứ gì?
-…
-Không có là đúng rồi, vì roi gai có độc mà - một câu nói của ả nói ra làm Thảo sửng sốt, hoảng hốt vô cùng, nhỏ chỉ biết ôm nó, nước mắt cũng ứa ra.
-Nếu trong nửa tháng mà không có thuốc giải thì da thịt cô sẽ từ từ thối rửa và chết - chữ 'chết' đặc biệt được ả nhấn mạnh.
Nó không nói gì trong cơn đau đớn, nở một nụ cười tuyệt đẹp. T́uy nhiên mồ hôi lạnh đã nhễ khắp khuôn mặt khả ái của nó. Thảo lại càng siết chặt vòng tay ôm nó hơn.
Ba người kia đứng đó cũng không còn chỗ cho mình nói nên cũng lui ra ngoài. 2 hộp cơm cùng với mấy chai nước được mấy ả ưu ái đưa cho rồi từ từ biến mắt trước ánh mắt chán ghét của tụi nó.
-Aaaaaa. -nó la trong đau đớn khiến tay Thảo nới lỏng ra một chút, sắc mặt lo lắng hỏi nó:
-Chị có sao không?
-Không đau - nói gượng cười mà nói,trong khi cả người ướt đẫm máu và mồ hôi lạnh, cả người cũng lạnh đến như run rẩy.
Thảo cắn răng, một tiếng khóc thút thít phát ra nhưng cũng khiến lòng nó chợt nhói lên. Thảo lấy cái áo khoác dày đang trên người mình phủ lên cho nó.
-Chị đừng sợ, có em ở đây - Thảo ôm nó nhẹ nhàng nói.
Đột nhiên lúc này lại khiến nó bật ra một tiếng cười thoải mái vô ưu vô lo. Làm cho lòng Thảo cũng trở nên thoải mái. Cơ thể yếu ớt nhanh chóng được hồi phục nhờ chiếc áo khoác kia của Thảo nhưng vẫn còn xanh xao lắm.
-Chị đói bụng - nó nói nhỏ nhưng trong giọng nói mang chút nhõng nhẽo như đứa con gái đang nhõng nhẽo với người yêu, khiến Thảo không kiềm chế được cười một lúc lâu.
"Cười là tốt rồi" nó suy nghĩ, miệng cố gượng cười trong khi vết thương vẫn đang đau nhói.
Thảo đỡ nó dựa vào tường rồi lấy hộp cơm kế bên, từ từ mở ra, nhẹ nhàng đút từng muỗng cho nó, mỗi lần đút, nhỏ còn làm như người chị cả đang đút cho em.
-Ngoan nào, nín đi, mum mum ngoan nà
Nghe câu nói này, nó cười đến sặc đỏ mặt, ho khan liên tục. Nhưng cũng cố gắng không ho ra cơm vì đang hiểu tình trạng hiện tại, cơm quý như vàng. Mỗi người mỗi ngày chỉ có một hộp cơm là hiểu rồi nhé!
- Khụ.....khụ......ui da - do quá kích động nên vết thương lại đau.
Thảo không nói gì, mắt nhìn vào tay áo của mình...."Soạt"....Thảo xé tay áo dài một mảnh buộc lại vết thương đầy máu trên tay cho nó. Nước mắ́t lưng tròng nó cảm động đến muốn khóc, ôm chầm lấy nhỏ rồi mệt mỏi lại ngủ trên vai nhỏ.