Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Người Trung Quốc đều có chung một suy nghĩ, đó là tới Tết âm lịch, ít được chuyện nào hay chuyện ấy. Đỗ Trạch nghĩ bình thường Đào Gia Vũ cười hì hì nhưng cũng không phải người thích đánh đấm, anh nói: “Giờ cậu đang ở nhà à? Tớ vác gương mặt sưng húp về nhà bị mẹ tớ mắng xói đầu luôn rồi.”

“Đáng đời! Giờ tớ đang ở nhà của tớ. Có việc rồi, cúp máy trước nha.”

Đỗ Trạch biết gia đình Đào Gia Vũ không yên ổn, nhưng việc riêng nhà người ta anh không thể nhiều chuyện được.

Đào Gia Vũ gọi điện cho Trương Trác, giờ phút chuyển giao này nhà nhà người người đều đang xem tiết mục đêm Giao thừa, lúc này chắc chắn Trương Trác đang ở cùng ba mẹ, điện thoại vừa thông y hỏi luôn: “Sao rồi? Trước khi về còn lên lớp dạy cho nhóc cà lăm một bài rồi hả? Cậu không trả lời tin nhắn của người ta, cậu ấy còn hỏi tôi về chuyện của cậu kia kìa.”

Giọng nói của Trương Trác rất bình thản. “Cậu lo cho tốt chuyện của mình đi.”

“Tôi chẳng có việc gì sất, có gì mà phải lo chứ. Đúng rồi, cậu cứ vậy mà tha cho lão Trương hả?” Đào Gia Vũ sờ gương mặt bầm xanh bầm tím, chọt một cái cũng đau méo cả miệng. “Vậy là tôi đây chịu đau vô ích rồi sao? Thằng khốn kia đúng là cái loại biết người biết mặt mà chẳng biết lòng, ai nghĩ tới chính là nó chứ.”

“Tôi muốn tiền, còn muốn để nó giải thích với tất cả mọi người. Bây giờ vợ nó cũng biết chuyện này rồi, bên phía Tống Hiểu Hiểu chắc là chịu không nổi đâu.” Giải quyết riêng không phải là nói chuyện tiền bạc sao, vậy thì cứ nói thôi. “Hôm nay Đỗ Trạch sao vậy?”

“Hô hô. Có giỏi thì tự mình hỏi cậu ấy đi. Lo lắng chứ gì? Tôi đoán cậu lại hung dữ với cậu ấy rồi.”

“Đâu có hung dữ với cậu ấy, mấy nay tôi có việc. Cậu theo dõi công ty bên kia nhiều chút đi. Bộ phận Đỗ Trạch làm việc có một người tên Từ Tịnh, cậu xem năng lực thế nào, nếu là đi cửa sau thì hạ cô ta xuống dưới tập luyện thêm. Công ty không làm việc thiện cứu tế.”

Đào Gia Vũ nhe răng: “Từ Tịnh, ai vậy?” Lúc này y nghe được tiếng bước chân vọng từ cầu thang tới, ho khan hai tiếng, hạ giọng: “Cúp cúp.” Sau đó nuốt luôn quả trứng gà trên mặt bàn, kết quả khi nhìn về phía cầu thang thì nghẹn không thở được.

Đào Gia Vũ giơ tay chỉ vào Diệp Tuân, tay kia vỗ ngực: “Quần áo, quần áo.” Đôi chân trần thon dài của Diệp Tuân lộ ra ngoài, đây là lần đầu tiên y biết thì ra áo sơ mi của mình mặc trên cơ thể người khác lại có thể quyến rũ như vậy, a đệch, không đúng không đúng. Đào Gia Vũ dời ánh mắt khỏi cặp đùi của người kia, trong cổ họng toàn là mùi trứng gà.

“Bị bệnh mấy ngày rồi không thay quần áo, tôi thấy cái áo sơ mi này hơi cũ bị bỏ dưới giỏ đựng quần áo nên mới…” Tự tiện mặc quần áo của chủ nhà là không phải phép, Diệp Tuân cũng đã đứng trong phòng tắm suy nghĩ rất lâu. Đào Gia Vũ sẽ không thay quần áo cho anh, cho nên mấy nay bị bệnh nằm trên giường, quần áo đã bốc mùi lắm rồi. “Để tôi lên thay ra.” Nói xong định quay gót về phòng.

“Đổi cái gì mà đổi, anh không có quần áo nên lại mặc váy chứ gì.” Nói năng không suy nghĩ, nhưng Đào Gia Vũ không có ý khinh thường người ta, khó khăn lắm trứng gà mới trôi xuống nơi nó cần ở, y thở dài. “Có áo ngủ mới dày dặn đây, đi theo tôi.”

Đào Gia Vũ không dám nói mình là chính nhân quân tử, nhưng ngoại trừ lần say rượu bị cồn kích thích đó ra thì khả năng tự chủ của y luôn khá mạnh. Nhưng bây giờ mắt y cứ dán chặt vào đùi của người ta, y thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ do đã từng ngủ với Diệp Tuân sao?

Tự dưng y thấy hơi buồn bực, nhìn dép dưới chân Diệp Tuân, dép trong nhà đều là màu xám, nhưng xỏ dưới chân Diệp Tuân lại khiến làn da càng trắng hơn, là kiểu trắng giống như lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời, lộ ra mắt cá chân gầy mảnh, nhìn lên trên một chút là bàn chân gầy gầy rất cân đối. Cuối cùng là người kia không biết để tay ở đâu cho hợp, Đào Gia Vũ dời mắt, tìm một bộ áo quần áo ngủ mới, quay qua nhìn thì thấy vỏ chăn trên giường đã bị đổi rồi.

Sức khỏe của Diệp Tuân vừa khá hơn, giọng nói nửa trống nửa mái khàn khàn. “Trên vỏ chăn có mùi, tôi tự ý thay cho cậu.”

“Không sao. Thay xong rồi thì đi ra đây thôi.”

Lúc đi ra, tóc Diệp Tuân đã dài tới mức buộc thành tóc đuôi ngựa, mấy sợi tóc ngắn tự do rơi xuống hai má. Đào Gia Vũ vuốt mặt định nói chuyện.

“Hôm đó, cảm ơn Đào thiếu.”

Đào Gia Vũ cười một tiếng, ngồi ngửa ra sofa nói: “Không phải cảm ơn, tôi còn cảm thấy đánh hơi nhẹ.”

Ngày đó ở bệnh viện truyền nước xong cũng không nghĩ tới việc sẽ mang Diệp Tuân đi cùng, không biết sao lúc truyền nước xong thì em trai của anh tới, mở miệng gọi anh trai, xoa hai bàn tay vào nhau nhìn y hệt mấy đứa du côn, đôi mắt nhìn người ta như nhìn chằm chằm con mồi, rất ghê tởm.

“Anh à, thật may là anh ở đây. Em định mượn anh ít tiền.”

“Bao nhiêu?” Đào Gia Vũ chỉ đùa thôi, ai dè em trai Diệp Tuân mở miệng ra là năm mươi vạn.

“Sau này anh chính là anh rể của em, chúng ta là người một nhà rồi.”

Đào Gia Vũ cảm thấy cơn giận trong lòng không biết trút đi đâu, lập tức đẩy người kia ngã sấp mặt xuống đất, y đè Diệp Tường xuống đất đánh cho mặt mũi cậu ta đỏ bừng. “Mẹ nó, mày là cọng hành nào nhỉ, người một nhà với tao sao?”

Sau đó, Diệp Tuân ốm yếu đi từ trong bệnh viện ra, thấy bọn họ đánh nhau bèn chạy lại khuyên can. Rất nhiều người đứng xung quanh xem, Diệp Tuân quýnh hết cả lên, nhưng khi nhìn thấy Diệp Tường thì câu đầu tiên anh nói là: “Em bán nhà rồi, giờ chúng ta ở đâu đây?”

Có đôi lúc, áp lực mà sự chênh lệch về giàu nghèo mang tới là một trời một vực, ví dụ như Diệp Tường bò dậy tuy rằng hung dữ nhưng không dám đánh nhau nữa, cậu ta nói: “Đó là nhà của tôi, không phải của anh. Tôi muốn bán thế nào thì bán.”

Diệp Tuân tát cậu ta một cái, sau đó Diệp Tường cũng tát lại anh một cái, hơn nữa còn tát rất nặng.

Đào Gia Vũ giả vờ như vô tình nhìn mặt Diệp Tuân, vẫn còn dấu tay mờ mờ trên mặt. “Anh…”

“Đào thiếu, cậu có thể cho tôi ở nhờ vài ngày không?”

Đào Gia Vũ sửng sốt: “Ơ?”

“Nó bán nhà rồi, cũng cầm hết tiền của tôi, tôi không còn liên quan gì tới nó nữa.” Sau đó Diệp Tuân muốn chứng tỏ bản thân ngay tức khắc. “Tôi ngủ sofa là được rồi, sẽ không đụng đến bất cứ thứ gì đâu. Chỉ cần… chỉ cần đợi tới Chủ nhật là được.”

Đào Gia Vũ cũng đã thăm dò sơ sơ tình hình hiện giờ của Diệp Tuân, nhưng y bỗng nghĩ tới một việc. “Tiền tôi đưa cho anh nó cũng cuỗm luôn rồi sao?”

Diệp Tuân không đáp lại coi như ngầm thừa nhận. Đào Gia Vũ thầm chửi thề một câu, cầm di động nhìn tư liệu mà mấy ngày trước quản lý của Dinh thự Hách gửi tới cho y. Diệp Tuân làm việc ở đó nhưng con người không tồi, ngoại trừ việc không đi khách thì thường xuyên vướng phải mấy vụ phiền phức nho nhỏ, từ đó tới giờ chưa từng gây sự hay cãi nhau với ai.

Đột nhiên bị người ta nhìn chằm chằm với ánh mắt “cậu là người tốt”, Đào Gia Vũ cảm thấy hơi mất tự nhiên. Y hỏi: “Anh có chỗ nào không khỏe không?”

Diệp Tuân không ngờ rằng y sẽ hỏi chuyện này, hai tay cọ nhẹ lên đầu gối, anh gật đầu rất khẽ khàng. “Không đau lắm, thuốc rất hiệu quả.”

Không khí trở nên vô cùng gượng gạo, Đào Gia Vũ che miệng nhìn về phía ngoài cửa sổ, vì sao lại hỏi cái này chứ, y là heo sao?

“Anh có biết nấu cơm không?”

“Biết. Tôi sẽ nấu ba bữa hẳn hoi cho cậu.”

Đào Gia Vũ cào tóc. “Anh cũng chú ý vệ sinh một chút, phòng khách chưa dọn, ngày mai kiêng kị quét dọn vệ sinh, hai ngày này anh ngủ tạm ở sofa đi.”

“Cám ơn.”

“Chủ nhật anh đi làm?” Đào Gia Vũ lại hỏi.

Diệp Tuân cười. “Có ký túc xá cho nhân viên, tôi còn kiêm thêm chức giáo viên dạy vũ đạo.”

“Anh học vũ đạo sao?” Đào Gia Vũ giật mình, sau đó hiểu ra khí chất khác thường trên người Diệp Tuân từ đầu mà có. Người học nhảy luôn luôn phải thẳng người, dáng dấp cơ thể cao thẳng, gương mặt, tinh thần hay khí chất đều theo đó mà tăng lên, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng là thói quen hình thành theo năm tháng, tự nhiên và sinh động như nước chảy mây trôi, không thể nào so sánh cùng những người giả tạo. “Anh học trường nào?”

“Kinh Vũ(*).”

(*) Học viện múa Bắc Kinh

“…” Học ở một trường vũ đạo bậc nhất, nhưng như thế này cũng sa sút quá rồi.

Có thể giá trị nhan sắc mới là chân lý, trước khi lên lầu, Đào Gia Vũ đề nghị: “Dạy thêm cho mấy đứa nhóc thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tôi có một người bạn chuyên phụ trách mảng biên tập vũ đạo rất nổi tiếng, nếu anh nhảy đẹp thì tới đó cho hắn xem thử coi sao.”

Cái gì mà rất nổi tiếng chứ, Đào Gia Vũ ngẫm lại, người ta là ông chủ nổi tiếng cơ mà, nói xong bèn cảm thấy bản thân đang xen vào việc của người khác, dù sao người này cũng làm ở Dinh thự Hách rồi…

Người ta học cái xấu rất dễ dàng, có biết bao người vì tiền tài mà chà đạp bản thân rơi xuống đáy vực? Tống Hiểu Hiểu không phải là một ví dụ sao, đi làm gái còn không phải vì tiền, chẳng lẽ vì thích?

“Tôi đã không thể đứng trên sân khấu nữa rồi.” Diệp Tuân cúi đầu, vài sợi tóc trên trán rủ xuống. “Đùi phải của tôi từng bị gãy, dạy mấy đứa nhóc còn được chứ nếu đứng trên sân khấu thì tôi đã mất tư cách rồi.”

Đào Gia Vũ nhíu mày. “Lại do Diệp Tường sao?”

Khóe miệng Diệp Tuân kéo nhẹ lên, nói như thở dài: “Thời gian qua đã lâu, tôi quên rồi.”



Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Diệp Tuân chỉ là bị dồn nén đến suy sụp thôi. Tin tôi đi, luôn tuân thủ nguyên tắc ngọt ngào, anh ấy sẽ lại được tỏa sáng chói lóa thôi.

Không muốn ngược anh ấy nữa, cho dù là trai giả gái nhưng dù sao cũng là đàn ông, anh ấy cũng có sự kiêu ngạo của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui