Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Đỗ Trạch không hiểu người phụ nữ này lấy sự kiêu ngạo ấy từ đâu, coi bản thân cứ như Lão Phật gia vậy. Là đàn ông mà cãi nhau với phụ nữ thì rất không ga lăng, nhưng khuyên nhẹ nhàng lại không nghe, anh bèn gọi cảnh sát tới.

Kiểu cãi cọ về thú cưng thế này, đồng chí cảnh sát tất nhiên sẽ hi vọng có thể tự giải quyết thì tự giải quyết, bọn họ có mặt ở đây chỉ có tác dụng uy hiếp để hai bên không đánh đấm lẫn nhau mà thôi. “Mọi người thương lượng, thương lượng nào, nên đền bao nhiêu tiền thì đền bấy nhiêu.”

Người phụ nữ không chịu: “Tại sao chúng tôi phải bồi thường chứ? Nó tự lao đầu vào chỗ chết mà. Pitbull nhà chúng tôi có giấy chứng nhận hẳn hoi, nó rất ngoan, không cắn loạn.”

“Cô thôi đi.” Đỗ Trạch đi qua. “Đi tới tiệm thú cưng bất kỳ nào đó hỏi đi, có phải chó Pitbull rất hiếu chiến, hơn nữa không giết chết đối phương sẽ không ngừng miệng hay không.”

Người đàn ông nãy giờ đứng im bên cạnh rốt cuộc mở miệng. “Đền bao nhiêu tiền? Đây là lỗi của chúng tôi.”

Đỗ Trạch nhìn Diệp Tuân. Diệp Tuân nói: “Đây không phải giống gì quý, cho nên…”

“Hai chân của bạn tôi bị thương vì đuổi theo con Pitbull, hơn nữa sau khi bắt con mèo này về nhà cũng tốn một đống tiền để chích ngừa, đền một vạn cũng không quá đáng nhỉ.” Đỗ Trạch rất khó chịu với thái độ của bên kia, tự đứng ra ra giá một vạn, và cũng để Diệp Tuân không lên tiếng nữa.

Người đàn ông chỉ hơi nhíu mày, sau đó thì nở nụ cười: “Một vạn, sao cậu không đi cướp luôn đi. Có ai xin cô ta cởi giày đâu, mấy người đang lừa gạt tống tiền hả?”

“Một vạn không được, vậy thì ba vạn.”

Đào Gia Vũ hùng hổ bước từ ngoài vào, theo sau còn có cả Trương Trác, dường như hai người vừa gấp gáp trở về.

Trương Trác thấy Đỗ Trạch không bị thương bèn hỏi: “Không bị nó cắn chứ?”

“Không. Diệp Tuân bị thương, nhưng không phải do con chó kia cắn.”

Đào Gia Vũ nhìn chân Diệp Tuân, tuy rằng đang đi giày nhưng trên mu bàn chân có bụi bặm và vết máu.

Diệp Tuân hình như bị ánh mắt của y dọa sợ, tay túm lấy váy tiện thể giấu chân sang bên cạnh. “Cậu tới rồi.”

“Ngốc Ngốc bị nó cắn chết?” Đào Gia Vũ chỉ vào con Pitbull đang bị xích ở ngoài.

Người đàn ông ở đối diện nhanh chóng xen ngang: “Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ bồi thường.”

“Trịnh Bằng, bọn họ đang tống tiền chúng ta đó. Một con mèo quê mùa không đáng tiền lại trị giá một vạn, đúng là điên rồi mà.”

“Cái gì một vạn?” Đào Gia Vũ vung tay ra. “Cô không nghe câu tôi vừa nói sao? Nếu mấy người không đồng ý một vạn, vậy thì ba vạn.”

“Đồng chí cảnh sát, mấy anh có giải quyết không vậy?”

Cảnh sát chỉ có thể khuyên một hai câu: “Đừng quá đáng quá.” Ở nơi này toàn là những gia đình có quyền có thế, bọn họ cũng không muốn lắm miệng gây chuyện đâu nha.

“Quá đáng chỗ nào? Mấy người không thấy chân của vợ tôi bị thương hả? Anh ấy học vũ đạo đó, một đôi chân quý giá biết nhường nào.” Đào Gia Vũ nhìn đôi nam nữ kia. “Cô nói Ngốc Ngốc nhà chúng tôi không đáng tiền, vậy chứ con Pitbull nhà cô đáng giá bao nhiêu hả? Tôi thấy cô là phụ nữ nên mới không đánh cho cô một trận đấy. Đừng nói là ba vạn, tôi tìm một luật sư đến làm thủ tục pháp luật thì ngay cả mười vạn cũng có thể danh chính ngôn thuận mà viết ra đưa cho cô.”

Vẻ mặt của người đàn ông tên Trịnh Bằng rất bất đắc dĩ. “Việc này không lớn, chúng ta hóa nó thành nhỏ đi, được không?”

“Chúng tôi cũng muốn hóa thành nhỏ, nhưng cô ta lại không muốn. Chúng tôi tống tiền mấy người, dùng cái gì tống tiền vậy?”

Diệp Tuân thấy giọng điệu của Đào Gia Vũ hơi khác, sợ y đánh nhau với người ta, bèn đứng dậy nắm cánh tay y, hạ giọng xuống: “Thôi bỏ đi.” Nhưng giọng nói của anh bây giờ rất yếu ớt, nghe vào trong tai Đào Gia Vũ rất khó chịu. Mới đầu, y cũng không thích mèo quê nhỏ kia, nhưng Trung Quốc có câu châm ngôn: yêu ai yêu cả đường đi, với lại đã nuôi nhiều ngày như vậy rồi, sao có thể không có chút tình cảm nào chứ.

Lúc đầu là Đỗ Trạch nói chuyện, nhìn thấy người còn trẻ lại nói chuyện không lưu loát, tất nhiên người phụ nữ sẽ không để ý, nhưng hiện giờ là hai người đàn ông mặc vest, người của nhóm kia bỗng tăng lên nhiều hơn, hơn nữa người đứng ra nói chuyện rất khó ứng phó. Cô ta nhìn người đàn ông nhà mình, nói: “Không phải chỉ là một vạn thôi sao, tôi đưa.”

“Là ba vạn.”

Trịnh Bằng nhắm mặt lại, muốn để người phụ nữ này câm miệng: “Được được được, ba vạn ba vạn.”

“Trịnh Bằng, một vạn và ba vạn, a!” Vừa nói xong đã nhận được ánh mắt ám chỉ của người đàn ông, cô ta nhịn xuống. “Chỉ bằng một bộ trang điểm thôi mà, hừ!”

“Tôi thấy người phụ nữ này của anh thật là…” Đào Gia Vũ chưa từng gặp loại người thế này. “Mèo quê thì sao? Mèo quê bị vợ tôi sờ một chút thì biến thành quý giá. Cả người cô đều là hàng hiệu thì giỏi rồi, cũng không tự xem khí chất của bản thân có thể hợp với bộ đồ nay không ha. Vợ tôi không nói câu nào còn mạnh hơn cô đó.”

Diệp Tuân che miệng Đào Gia Vũ lại, có nhiều người ở đây như vậy, vậy mà y không thấy xấu hổ cứ nói liến thoắng như vậy. “Đừng nói nữa, cậu đang sỉ nhục người khác đó.”

“Mấy câu sỉ nhục nặng hơn tôi còn chưa nói đâu, tưởng ngon lắm sao, nghĩ rằng tôi chưa từng thấy tiền hả?”

“Trịnh Bằng!”

“Điều này còn không phải do em gây ra sao?” Người đàn ông rất tức giận. “Có kiểu nói chuyện như em sao?”

Đỗ Trạch dựa vào người Trương Trác, nhỏ giọng hỏi: “Ba vạn có phải quá nhiều không?”

Trương Trác quay đầu kề tai nói nhỏ với anh: “Cũng không ngờ anh ta đưa thật.”

“Đúng vậy, rất khác thường.”

‘Lão Phật gia’ ngồi trên ghế khóc nỉ non, dù sao Đỗ Trạch cũng không nghĩ ra lý do gì để mà khóc như vậy cả. Người đàn ông muốn trả tiền nhưng Đào Gia Vũ nói rõ là muốn nhận tiền mặt. Hết cách, bọn họ đành đợi ở đồn cảnh sát hai mươi phút, lúc này mới có người chạy tới đưa ba vạn, ba xấp ông Mao(*) mới cứng, sáng bóng. Đào Gia Vũ cầm trong tay tâng vài cái rồi lấy ra một cái bật lửa, chỉ mất vài giây để châm lửa đốt hết.

(*)毛爷爷/máo yéye/: ông Mao = Mao Trạch Đông – một vị chủ tịch của Trung Quốc được in trên nhân dân tệ (RMB).

“A!”

Đỗ Trạch ngớ người ra, miệng mở lớn nhìn Trương Trác. Trương Trác cười, vỗ mặt anh rồi nói: “Đừng căng thẳng.” Giống như không ngạc nhiên về hành động của Đào Gia Vũ. “Khi còn học ở Học viện Kinh tế bên Pháp, cậu ta còn ngang ngược hơn bây giờ nhiều.”

“Tôi không hiểu mấy từ tống tiền cho lắm, mấy người có thể viết giúp tôi không?” Đào Gia Vũ vỗ tay đứng dậy, đi về phía người phụ nữ đang mắt chữ A miệng chữ O kia. “Bây giờ tôi nghèo lắm, nghèo tới nỗi chỉ còn lại tiền thôi. Bản thân sai trái còn không biết ngẫm nghĩ, mà lại muốn hạ thấp người khác, cô giỏi lắm.”

“Một mạng đổi một mạng. Mèo của vợ tôi bị chó nhà mấy người cắn chết, lúc tôi tới đây không giết chết nó đã coi như tôi bao dung lắm rồi. Nhưng mà nghĩ cũng đúng, súc sinh không nuôi cho tốt, sao có thể hi vọng vào tính nết của người chủ cơ chứ. Cô nói có giấy chứng nhận, tôi nói cho cô biết, thứ giấy chứng nhận chó má này không được pháp luật công nhận. Tôi đã nói rồi, con mèo quê được vợ tôi sờ một cái cũng đáng giá hơn rất nhiều lần con Pitbull của cô, ở nhà xúc phân cho nó tôi cũng thấy vui! Cô nói tôi tống tiền cô, cô nói xem, nhà cô được lên tạp chí Forbes hả, có tiền có của ha.”

“Người anh em, bỏ qua việc này được không? Cậu xem, tiền cũng đưa cậu rồi. Cô ấy nói không đúng chỗ nào thì xin cậu…”

“Mấy người là ai của tôi nhỉ? Muốn tôi rộng lượng với mấy người sao?” Đào Gia Vũ phủi chỗ quần áo bị người đàn ông chạm vào, nhìn đầy khinh thường. “Vốn chỉ là việc nhỏ mà lại bị mấy người làm thành cục diện thế này. Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa nghe được một câu xin lỗi nào. Thôi bỏ đi, chẳng trông mong gì mấy người có thể nói câu đó thật lòng.” Nói xong định quay đi nhưng lại quay trở lại, y như vỡ lẽ chỉ vào người phụ nữ.

“Dì này, nghe tôi khuyên một câu.”

“Anh gọi ai là dì?”

“Thứ vô dụng này đó giờ không biết tự giác che chở đàn bà của mình đâu. Đợi sau này vợ anh ta tìm tới tận nơi đánh dì, dì vẫn nên gom đủ tiền rồi chạy đi, đừng hi vọng anh ta có thể ga lăng đứng ra bảo vệ dì.”

Vẻ mặt hai người bỗng thay đổi, người phụ nữ đứng bật dậy. “Anh nói vớ vẩn!” Sau đó hoảng hốt nhìn mọi người, có vẻ chột dạ tránh sau lưng người đàn ông.

“Tôi không nói vớ vẩn. Trong lòng mấy người hiểu mà.”

Đào Gia Vũ giẫm lên tro bụi dưới đất rồi lấy khăn giấy gom lại, ném vào thùng rác, sau đó dắt tay Diệp Tuân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Hôm nay tôi không đánh nhau.”

Đỗ Trạch đứng sau cắn hạt dưa phủi phủi tay, xem xong kịch vui vẫn còn hỏi thêm: “Sao cậu biết quan hệ của bọn họ là… ăn vụng?”

“Từ đầu đến cuối, người nọ chỉ muốn hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ, có tật giật mình nên mới không dám làm ầm lên. Nếu không tớ hét giá cao như thế thì trong đầu anh ta toàn là phân mới nghe theo sự sắp xếp của tớ.” Còn làm thế nào phát hiện ra quan hệ của bọn họ thì bình thường chú ý nhiều chút là biết, loại đàn ông này hoặc là dựa dẫm vào vợ, hoặc là một kẻ sợ vợ.

“Tớ dẫn Diệp Tuân đi bệnh viện khám xem sao, các cậu về trước đi.” Đào Gia Vũ ra hiệu cám ơn với Đỗ Trạch. “Từ nay về sau, tớ không bao giờ gọi cậu là nhóc cà lăm nữa.”

Hai tai Đỗ Trạch dựng thẳng lên: “Không gọi nữa, được.”

“Tớ sẽ gọi cậu là cà lăm.”

“…” Đỗ Trạch xoay người bỏ đi. “Trương Trác, bọn mình đi thôi.”

Thấy Đào Gia Vũ bắt nạt anh xong rồi, Diệp Tuân vòng qua cánh tay Đào Gia Vũ. “Hôm nay tôi không nói gì cả. Cậu ấy nói. Tôi sẽ bị lộ mất.”

Y ngừng cười. “Hai cái thứ đó nếu không có tôi ở đây chắc là nhào vào đánh nhau rồi ấy chứ. Có tí tiền là vênh mặt lên trời.”

Diệp Tuân không có cảm xúc gì lớn đối với bọn họ, dù sao anh cũng từng gặp nhiều người còn dữ dằn hơn bọn họ nhiều. Hôm nay điều khiến anh bất ngờ chính là những lời của Đào Gia Vũ. “Hôm nay cậu nói không dễ nghe.”

“Hả?” Lúc này rồi còn phân biệt dễ nghe với khó nghe á?

“Ai là vợ cậu chứ.” Diệp Tuân quăng cho y một ánh mắt ghét bỏ rồi chầm chậm đi về phía trước. Đào Gia Vũ sửng sốt vài giây rồi đuổi theo, thuận thế ôm lấy eo của Diệp Tuân, ghé vào bên tai anh. “Anh nói ai thì là người đó.”

“Không đứng đắn gì hết.” Diệp Tuân không muốn nhiều lời. “Hôm nay cậu đốt tiền, giàu có quá ha.”

“Dù sao tôi cũng không đốt tiền của mình, chẳng phải bọn họ có tiền không thèm để ý sao, tôi lại càng không để ý.” Đào Gia Vũ hừ hai tiếng, sau đó bế Diệp Tuân lên. Diệp Tuân sợ hãi ôm chầm lấy cổ y kêu to: “Cậu làm gì đó?” Đang trên đường lớn, không sợ dọa người khác sao?

“Tới bệnh viện á, còn có thể làm gì chứ?”

Đào Gia Vũ thật sự dẫn anh tới bệnh viện, trên chân có vết thương nên nhìn khá te tua. Trong lúc Diệp Tuân khám bệnh thì Đào Gia Vũ chạy ra ngoài mua một đôi giày đá bóng, đưa cho Diệp Tuân rồi nói: “Dẫn anh tới một nơi.”

Diệp Tuân đứng ngoài cổng trường Kinh Sư, nhìn y với vẻ khó hiểu. “Cậu dẫn tôi đến đây làm gì?”

“Nhặt mèo đó.” Đào Gia Vũ nói như điều đương nhiên phải làm. “Lại tìm hai con mang về, một con thì cô đơn lắm.” Vật nhỏ nói chết là chết, vậy mấy ngày nay y xúc phân thành công cốc sao?

“Một con đã khiến cậu chịu đủ rồi, lại còn mang hai con về.”

“Hết cách rồi, hi sinh cái tôi, xây dựng tập thể.” Cũng chỉ là chịu tội thêm nhiều lần vài ngày thôi mà.

“Tôi mệt rồi.”

Đào Gia Vũ nghe tiếng bèn quay đầu lại, thấy Diệp Tuân dựa vào một gốc cây, dáng vẻ yếu đuổi. Cũng không biết y sảng khoái chỗ nào mà cởi áo mặc cho Diệp Tuân. “Không phải tôi đây sợ anh mất vui sao?” Với lại nếu bản thân không vui vì chuyện thế này thì chi bằng quậy với anh một trận cho rồi. “Hay là ngày mai chúng ta lại tới nha.”

Diệp Tuân không nói câu nào.

“Diệp Tuân?” Đào Gia Vũ cẩn thận thử ôm một cái, y để ý thấy mấy sinh viên cách đó không xa đang đi đến.

Trong trường đại học không thiếu các cặp yêu nhau, ai cũng tập mãi thành quen rồi, cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ cảm thấy khí chất của sinh viên nữ này thật tốt.

Đào Gia Vũ ôm Diệp Tuân giống như chàng thanh niên đang hôn đắm đuối, nhưng thật ra miệng kề lên hôn trán Diệp Tuân: “Lại sao vậy?”

“Tôi muốn cắt tóc.”

“Muốn cắt thì cắt.”

Diệp Tuân nhắm mắt lại, nhích lại gần trong lòng y. “Ý tôi là cắt tóc dài đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui