Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Đỗ Trạch nghe thấy tiếng cười phía sau, nghĩ rằng tách cafe này không thể uống được rồi. Trương Trác cười đầy ẩn ý, anh tức giận cắt ngang cuộc gọi rồi quay về công ty làm việc, khen bản thân đẹp trai chứ nào ai khen đáng yêu chứ.

Trời nóng kinh người, Đỗ Trạch về tới công ty mới thấy thoải mái đôi chút. Tống La đã hòa nhập được với đồng nghiệp trong công ty, có thể thấy đó là một người có cá tính hoạt bát, tài ăn nói cũng được, về sau mối quan hệ với mọi người sẽ không tệ.

“Sao em không đi tám chuyện vậy? Công ty mình rất thoải mái, không gò bó thời gian làm việc của nhân viên.” Đỗ Trạch đưa ra đề nghị cho Trương Tinh, cô nói chuyện hơi ít.

“Cô ấy thông minh hơn em, bao nhiêu thứ đổ xuống đầu em còn chưa làm xong đây này.” Trương Tinh nói xong bèn chỉ vào màn hình xin nghỉ. Đỗ Trạch hiếm khi quay lại làm thầy giáo chỉ bảo người ta: “Số liệu trên mạng rất phong phú, nhưng em muốn biến thành của mình thì cần phải sửa lại.”

“Thành tích ở trường không hề tệ nhưng đến công ty rồi mới nhận ra giỏi bao nhiêu cũng không đủ.”

Đỗ Trạch cười: “Đừng nản chí. Không đủ kinh nghiệm thực tế là bệnh chung của sinh viên mới tốt nghiệp, chăm chỉ học hỏi là được, kinh nghiệm cần tích góp từng chút một mới có.”

Trương Tinh nhìn Đỗ Trạch, cúi đầu cười rồi nói: “Thật ra lúc trước em rất sợ anh đó.”

“Sợ?”

“Dạ. Em có quen một người ở công ty, họ nói thật ra anh rất hung dữ, không nên giao tiếp qua lại, còn hơi hẹp hòi nữa.”

Đỗ Trạch vuốt cằm suy nghĩ một lúc: “Không phải là Từ Tĩnh đấy chứ?”

Trương Tinh bật cuời: “Vậy mà anh cũng nghĩ ra được.”

Sao có thể không nghĩ ra được chứ, ngoại trừ cô ta ra thì còn ai vào đây. Đỗ Trạch khoát tay ra vẻ không quan tâm: “Anh đâu phải thánh mẫu Mary Sue(*).”

(*) Mary Sue là một nhân vật có tính tình vô cùng hoàn hảo do Paula Smith sáng tạo ra. – Theo Baidu (đã tóm tắt). Bạn nào cần chi tiết về khái niệm này thì lên baidu gõ cụm từ 玛丽苏 là ra.

Buổi chiều đi tới phòng trà nước lấy nước, chị Phương đột nhiên ra vẻ bí mật chọt bả vai Đỗ Trạch: “Hôm nay, con bé Tống La đó luôn miệng khen em, trái gọi một câu đàn anh tốt bụng, phải nói một câu đàn anh dịu dàng. Công ty chúng ta không phản đối tình yêu công sở nhưng nếu hai đứa có ý với nhau thì phải tem tém lại nha.”

“Chị Phương, chị nói cái gì vậy?” Đỗ Trạch nói. “Không có chuyện đó đâu.”

“Em lại không hiểu đám con gái rồi. Em không biết hay giả vờ không biết vậy? Em là người đàn ông độc thân quý giá của công ty chúng ta đó, lúc trước em nói đã hết FA rồi, vậy mà mãi vẫn chưa thấy em nhắc tới việc này. Em nói đi, có phải em nói dối mọi người không?”

Đỗ Trạch hé miệng: “Em có người yêu thật mà, bọn em còn rất yêu nhau nhưng anh ấy thường xuyên đi công tác. Chị Phương, chị thấy em giống như kẻ thích khoe khoang về tình yêu sao?”

“Không giống.” Chị Phương thổi cafe rồi nói. “Nếu em lớn lên không non thế này thì nhất định chị đã giới thiệu em gái cho em rồi.”

“Cám ơn chị. Em cùng người yêu mình đã gặp ba mẹ của hai bên rồi, mọi việc đều rất thuận lợi.”

Đỗ Trạch buột miệng nói ra, vì thế tất cả mọi người đều biết nhóc cà lăm là hoa đã có chủ, các cô gái chưa từng có ý với anh đều không khỏi thở dài một lượt. “Anh ấy có người yêu rồi.”

Các cô gái có ý với anh thì bắt đầu tiếc nuối: “Có người yêu rồi cơ à.”

Bởi vì chưa mở tiệc chào đón nhân viên mới, cho nên chị Phương đề nghị tối thứ Sáu tổ chức một buổi liên hoan nho nhỏ. Đỗ Trạch đồng ý, dù sao sau khi anh tới công ty thì cứ ba ngày một buổi liên hoan nhỏ, năm ngày một buổi ăn uống lớn, người béo lên không ít, cơ mà không thấy phát triển chiều cao gì hết.

Thứ Sáu Trương Trác lên máy bay nhưng chắc chắn về tới nhà đã là ban đêm. Hẹn thứ Sáu về nhà, Đỗ Trạch âm thầm đoán mò rằng, không phải là cố ý về để ở cạnh anh cuối tuần chứ nhỉ…

Nếu đúng là như vậy, Đỗ Trạch tưởng tượng, đưa rượu lên miệng uống một hớp, chất lỏng cay nóng từ cổ họng chảy vào lồng ngực. Anh thích chí há miệng hít sâu một hơi, lúc này có người trêu chọc: “Tôi nhớ lúc Đỗ Trạch vừa vào công ty còn không biết uống rượu, vừa uống một ngụm đã lắc đầu nguầy nguậy nói không biết uống.”

“Đúng vậy, lúc ấy cứ như trẻ con í.”

Đỗ Trạch nghĩ tới Trương Trác, nhếch miệng cười: “Chẳng phải đã lớn rồi sao, thỉnh thoảng uống một chút thì được.”

“À phải rồi, chúng ta đã là đồng nghiệp lâu như vậy rồi, khi nào dẫn bạn gái đến cho chúng tôi gặp mặt đây?”

Cuộc nói chuyện giống như được âm mưu từ lâu, tất cả mọi người đều phụ họa nói muốn xem ảnh chụp. Đỗ Trạch bị thúc giục mà đỏ cả mặt, anh có thể quang minh chính đại dẫn Trương Trác đến mới là lạ.

“Việc đó… Anh ấy xấu hổ, hơn nữa bây giờ không ở trong nước.”

Sau đó, Tống La hỏi: “Có thể xem ảnh không? Người có thể giữ được đàn anh chắc chắn rất đẹp.”

Ảnh cũng không thể đưa được…

Đỗ Trạch càng giấu, mọi người càng ra sức thúc giục. Đỗ Trạch biết mọi người chỉ tò mò thôi, nhưng việc anh thích đàn ông không phải chuyện có thể tùy tiện mở miệng. Đang nhức đầu thì Diệp Tuân gọi điện thoại tới.

“Cứu em, cứu em.” Đỗ Trạch vội vàng cầu cứu Diệp Tuân.

Diệp Tuân gọi điện thoại là muốn hỏi khi nào rảnh rỗi thì đi cùng nhau tới cửa tiệm xem, chưa từng nghĩ rằng sẽ nghe được tiếng kêu cứu. Anh sờ mặt nạ dưỡng da cảm thấy cũng khá ổn rồi, sau khi lột ra thì bắt đầu mặc quần áo. “Em chờ anh một chút, chỗ đó không xa nhà anh lắm đâu, anh chạy xe của Đào Gia Vũ đi đón em.” Nghĩ tới phong cách của Đỗ Trạch, Diệp Tuân chọn một bộ nhẹ nhàng, thoải mái để phối hợp.

“Tôi đi đón Đỗ Trạch một lát, cậu ngủ trước đi.” Anh nói lớn tiếng với người đàn ông đang ở trong phòng tắm.

“Cái gì?” Đào Gia Vũ không thèm lau khô nước trên người đã chạy vọt ra ngoài, chỉ lấy một cái khăn che nửa người dưới, y nói: “Bây giờ anh đi hả?”

“Ừ, sao vậy?”

“Quần tôi đã cởi, cũng tắm xong tinh tươm rồi!” Tiểu thái tử cũng đứng lên rồi.

Diệp Tuân vui vẻ hôn y một cái. “Sẽ về ngay thôi, cậu ở nhà chờ tôi nha.” Nói xong cũng không để ý tới người đàn ông đang hờn dỗi ấy nữa.

Lúc Diệp Tuân chạy tới, nhóm Đỗ Trạch đang ca hát, có thể thấy được sự tốt đẹp trong mối quan hệ giữa các đồng nghiệp với nhau. Còn Đỗ Trạch bị người ta ép vào một góc, nhìn có vẻ như đang bị bắt nạt, nói năng còn vấp váp hơn bình thường.

“Chào mọi người, quấy rầy rồi.”

Diệp Tuân vừa đi vào, trong phòng lặng ngắt như tờ, người đàn ông đeo kính ngồi giữa đẩy gọng kính hỏi: “Cô tìm ai?”

“Tôi tới đón Đỗ Trạch.” Diệp Tuân vén lọn tóc bên má, anh rất hay dùng tóc giả cho nên bộ mà anh mua được dùng tóc thật để làm thành, trừ khi là người có đôi mắt cú vọ tinh tường, bằng không sẽ không ai nhìn ra nó là giả.

“Oa…”

“Tôi không nghe nhầm nhỉ.”

Đỗ Trạch cuộn tròn trong góc sắp ngủ, đột nhiên ngửi được một mùi thơm, nhìn kỹ lại thì hóa ra là Diệp Tuân, anh “Oa” một tiếng ôm lấy. “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Diệp Tuân bị bộ dáng uể oải của Đỗ Trạch chọc cho tức cười, mệt anh còn mất công trang điểm rồi mới đến đón.

Đỗ Trạch dụi mắt nấc một cái, đỏ mặt khen một câu: “Anh thật là đẹp!”

Câu này bình thường vẫn nói, nhưng trong trường hợp hiện tại thì khác. Các đồng nghiệp nam nhìn Đỗ Trạch với một con mắt khác, không thể ngờ rằng tiêu chuẩn của tên nhóc này cao như vậy, chân vừa trắng vừa thẳng, bọn họ đều bị lừa rồi.

Đỗ Trạch đứng dậy chỉnh lại quần áo cho gọn gàng, vẫy tay với mọi người: “Tôi về trước nha.”

“Vừa đến đã về, ngồi xuống ăn cùng nhau đi.”

“Không được không được, uống nữa thì tôi sẽ bị chú cảnh sát mời đi uống trà đó.” Đỗ Trạch chỉ sợ móng vuốt của bọn họ sẽ duỗi về phía Diệp Tuân mà thôi, dù sao thì quan hệ của hai người cũng không tiện hỏi.

Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Diệp Tuân tối nay đã hoàn toàn khiến những người tò mò phải im miệng, mãi một lúc lâu mới có người bình tĩnh lại được: “Cuộc sống của Đỗ Trạch là do hack được phải không?”

Tống La đứng đối diện với Trương Tinh, trong mắt Trương Tinh không hề xao động.

“Ông nội là họa sĩ, ba mẹ không thiếu tiền, nhà ở khu của người giàu cũng dễ dàng mua được, trả đứt một lần cũng không thèm chớp mắt.”

Tống La cười: “Ông nội của đàn anh là họa sĩ?”

“Đúng vậy, chính là cái vị tên Thẩm Chi Ngang đó, mấy hôm trước còn xuất hiện trong chương trình tạp kỹ XX. Đỗ Trạch chính là cháu trai của ông ấy.”

Sau đó có người cảm thán: “Đúng là không đơn giản mà.” Không biết đã làm cho biết bao người hâm mộ chết đi được.

Chị Phương khuyên mọi người uống rượu, ánh mắt lơ đãng lướt qua Tống La, cô nói: “Còn khen nữa ư, dù sao người ta cũng có người yêu rồi.”

“Cơ mà chị Phương đừng nói nữa, bạn gái cậu ấy đúng là quá…” Người đàn ông kia giống như đang tìm từ để nói. “Như nữ thần vậy, dáng người và khí chất quá tuyệt.”

Chị Phương nói: “Không phải bạn gái cậu ấy đang ở nước ngoài sao? Chắc đây chỉ là bạn bè thôi, cược với các cô các cậu đó, một chầu trà sữa cho mọi người trong văn phòng.”

“Được, không thành vấn đề.”

“Bên cạnh Đỗ Trạch có người bạn thế này mà còn không muốn yêu đương, yêu cầu cao thật đấy, đèn mờ cho nên nhìn không rõ lắm, cho dù chỉ là mơ hồ cũng có thể cảm giác được đó là một người rất đẹp.” Người nọ suy nghĩ. “Gương mặt giống minh tinh ghê, tôi cứ cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi.”

Chị Phương hô một câu: “Người ta đi rồi, mấy cậu suy nghĩ linh tinh gì nữa; có nghĩ thế nào thì người ta cũng không thể thích các cậu đâu.”

Tống La ngước mắt lên nhìn thoáng qua chị Phương, nói với giọng hồn nhiên: “Em ngửi thấy mùi nước hoa chị kia dùng là loại số lượng có hạn, ngửi rất thơm.”

Đỗ Trạch nấc cụt đi ra ngoài, ngửi thấy mùi không khí mát mẻ của ban đêm bèn hít một hơi thật sâu: “Người anh thơm quá!”

“Đào Gia Vũ vừa tặng hôm qua, hôm nay anh dùng thử. Thế nào, ổn không?”

“Tất nhiên là ổn, coi như em đã công khai rồi, cho nên bọn họ rất tò mò về người yêu em.” Đỗ Trạch nhìn di động, có thể đến sân bay đón Trương Trác rồi. “Hay là anh cho em đi nhờ một đoạn đi, em đi đón Trương Trác.”

Diệp Tuân hỏi thời gian thì thấy còn sớm, bèn nói: “Em vừa uống rượu, đừng mang mùi vào xe, anh dẫn em đi ăn vài món ngon nha.”

Tiệm ăn mà Diệp Tuân giới thiệu bán đồ ăn rất ngon, Đỗ Trạch vừa nghe đã bị câu mất hồn, hơn nữa hôm nay Diệp Tuân ăn mặc tươi trẻ khỏe khoắn, trang điểm không có vẻ xa cách như ngày thường, cho nên anh rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người khác.

“Bên cạnh em có một cô bé, có phải cô bé ấy thích em không?”

Đỗ Trạch nhìn anh với ánh mắt thán phục ngay tắp lự: “Vậy mà anh cũng nhìn ra được á. Em không rõ lắm, nhưng chị Phương đã từng nhắc nhở em rồi. Em nghĩ đi nghĩ lại thì chưa từng có gì mờ ám hay quá giới hạn với cô ấy cả.”

“Chỉ là một cô bé, đợi sau một thời gian nữa sẽ hiểu thôi.”

Đỗ Trạch vỗ mặt rồi gật đầu cái rụp: “Chúng ta chụp một tấm ảnh đi, em đăng lên Wechat khoe.”

Tấm ảnh chụp khung cảnh hai người ngồi trước bàn. Đồng hồ sinh học của Đỗ Trạch đã bắt đầu rệu rã rồi, nhưng anh muốn đón Trương Trác nên cứ cố gắng ăn lấy ăn để. Diệp Tuân cũng vội vàng trả lời khách hàng của cửa tiệm tới rạng sáng, anh nâng cằm Đỗ Trạch lên, nhìn trái nhìn phải: “Lần sau thông minh hơn chút nha, phải hung dữ hơn một chút.”

“Em biết rồi. Hôm nay em bị hỏi đến ngơ luôn, không nhớ đến.” Sau đó anh phải hỏi cặn kẽ Trương Trác một vấn đề mới được.

Đợi ở sân bay hai mươi phút mới nhìn thấy Trương Trác, Đỗ Trạch nhìn xung quanh xác định không sao mới chạy lại ôm một chút: “Có phải anh rất ngạc nhiên không?”

“Sao em lại tới đây?” Trương Trác nghĩ rằng đến lúc hắn về nhà thì Đỗ Trạch đã ngủ khò từ lâu rồi.

“Tối nay ăn liên hoan, vừa kịp tới đón anh về.” Đôi mắt Đỗ Trạch hơi ướt, sau đó cẩn thận ngẩng đầu hôn Trương Trác, vừa rồi chỉ hôn hai má, giờ hôn luôn cả môi.

Nụ hôn chỉ lướt qua, Trương Trác nắm lấy cằm của Đỗ Trạch đáp lại một nụ hôn từ nhẹ đến sâu. Đỗ Trạch cắn môi sợ hãi: “Người khác…”

“Giờ mới biết sợ à, vừa rồi thấy gan em lớn lắm mà?” Trương Trác nhắm mắt làm ngơ cắn Đỗ Trạch một cái, sau đó buông tay xuống dọc theo cánh tay anh cho đến khi năm ngón tay hai người giao cùng một chỗ. “Chẳng thể ngờ bây giờ em lại nghiện rượu nha, lại bị ép uống sao?”

Đỗ Trạch khẽ run: “Chỉ một chút xíu.”

“Làm khó em rồi.”

Trong lời có ý, Đỗ Trạch giả vờ không nghe thấy, anh nhớ ra còn có việc quan trọng: “Trong công ty chúng ta không cho phép tình yêu công sở đúng không?”

Trương Trác nói: “Ngay từ đầu đã có quy định này rồi, nhưng khi tách công ty con thì không còn bó buộc lắm. Mỗi công ty con đều có những nhân viên cũ từ khi thành lập làm việc, chuyện này đúng ra không cần gay gắt quá làm gì.”

“À, vậy thì tốt rồi. Có một cô bé thích em.”

Đỗ Trạch nói không để ý lắm, nhưng Trương Trác nghe thấy thì nhướn mày: “Là người nào sáng mắt nhìn trúng em vậy?”

Trong lòng Đỗ Trạch cảm thấy hơi kiêu ngạo: “Là một cô em dịu dàng, đáng yêu, nhưng em đã là hoa có chủ rồi mà.”

Mắt Trương Trác lạnh đi, quy chế trong công ty phải thắt chặt hơn mới được.

“Không phải anh và em làm cùng công ty sao?” Đỗ Trạch hỏi.

“Anh là trường hợp đặc biệt, em còn lôi ra nói nữa sao? Đâu phải ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau.”

Đỗ Trạch làm động tác giữ bí mật, việc này phải nói nhỏ thôi: “Em hiểu em hiểu. Hôm nay mọi người hỏi người yêu của em là ai, Diệp Tuân đã đến giải vây giúp em.”

“Anh ấy về rồi à?”

“Ừm, anh ấy về rồi. Hôm nào đó em sẽ đến làm culi cho anh ấy.”

Điều Trương Trác nghĩ đến không phải việc này: “Hơn nửa đêm em còn gọi Diệp Tuân ra ngoài, anh cho rằng Đào Gia Vũ sẽ không bằng lòng với em đâu.”

Đỗ Trạch bĩu môi, thầm nói cậu ấy không bằng lòng cũng vô dụng thôi.

Đào Gia Vũ rất không bằng lòng với Đỗ Trạch, y nằm trên giường cày game tới rạng sáng, càng chơi càng tức, đến tận lúc này mới nghe được tiếng có người lên lầu.

Diệp Tuân đẩy nhẹ cửa ra, một giọng nam u oán cất lên: “Anh về rồi đấy à?”

“… Cậu chưa ngủ hả?”

“Tôi mặc quần vào rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui