Yêu Phải Tình Địch


“Người đâu?” Trì Sính hỏi Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ lắc cổ, ý bảo Trì Sính ở ngay căn phòng phía sau.
Đây là tầng hầm của một quán bar, lạnh lẽo âm u, chỉ có hai ngọn đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Người bị nhốt bên trong, chính là ba vị hôm đó hợp bọn đưa Ngô Sở Úy vào tay Trì Viễn Đoan.

Hai tên to con là do thuộc hạ của Trì Viễn Đoan tìm đến để làm việc thay, tên cảnh sát còn lại là tạm thời bị phái đến giúp đỡ.
Cửa tầng hầm bị mở một cái rầm, bóng dáng hiên ngang của Trì Sính thong dong bước vào, đôi mắt sắc bén như chim ưng đảo nhìn một vòng, không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống mười mấy độ, căn phòng lạnh lẽo kinh người.
Mỗi một bước chân của Trì Sính, đều giống như búa sắt nện đất, chấn động làm trái tim run rẩy.
Tên to con cách Trì Sính gần nhất, sống lưng đã dính đầy mồ hôi lạnh.
Trì Sính lại gần gã, lặng lẽ nhìn gã.
“Biết người mày đánh là ai không?”
Tên đó há miệng, còn chưa kịp nói gì, Trì Sính đã đấm một cú vào quai hàm gã.
Một tên đàn ông gần hai trăm cân, lại bị một cú đấm đánh văng hơn nửa mét, trên trán rách một vết lớn, cọ ra từng đường máu trên đất.

Mặt úp xuống miệng hơi hé mở, chảy ra nước bọt dính máu cùng ba cái răng cửa.
Một phút sau, trong phòng truyền ra tiếng tru tréo đau đớn của gã.
“A a… đau chết tôi rồi…”
Vẻ mặt dữ tợn của Trì Sính không hề giảm bớt vì mấy tiếng gào này, hắn khuỵ một gối lên ngực gã, túm cánh tay gã, vung nắm đấm, nện thẳng vào ngón tay gã.
Nắm đấm của Trì Sính cứng như thiết, cứ nện lên ngón tay như thế, độ nặng không thua gì búa tạ.

Tên to con gào lên như giết heo, kèm với đó là tiếng vang đáng sợ khi xương bị vỡ, tàn nhẫn lan khắp căn phòng.
Tên to con bên cạnh trân mắt nhìn móng tay của đồng bạn từ đỏ chuyển tím, từ tím chuyển đen, cuối cùng hoàn toàn rớt khỏi ngón tay, còn mang theo thịt vụn bị khoét xuống.
Cả cánh tay đầy máu thịt, đã không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu.
Trì Sính chậm rãi dời mắt sang tên thứ hai.
Tên này gần như lăn lê bò lết lao ra cửa, Trì Sính bước nhanh đến, một cú đá nghiêng tương đương trọng lượng trăm ký đá thẳng vào phần eo của gã.
Gã ta gào lên một tiếng xé ruột xé gan, sau khi đụng vào vách tường bên cạnh thì lăn xuống đất hai vòng, bị Trì Sính đá một cái lên cổ.
“Đại ca, đại ca, tôi xin anh…” Gã đàn ông vai u thịt bắp nước mắt đầy mặt.
Trì Sính thờ ơ nâng chân gã lên, trong ánh mắt vô cùng sợ hãi của gã, hai tay hung tợn vặn ngược chân gã, ngăn gã xoay về.

Nâng một chân lên, nặng nề đạp xuống chỗ trên đầu gối, lập tức nghe một tiếng rắc.
Gã trợn to mắt, cổ họng giống như bị nghẹt, kêu cũng không kêu được.
Trì Sính lại đạp xuống một cái.
Gã ta đau đến mức cả người co giật không ngừng.
Trì Sính đạp hết cái này sang cái khác, diễn một cảnh cực hình bẻ xương tàn bạo.
Cuối cùng, chỉ còn lại một cảnh sát.
Tên cảnh sát túm Ngô Sở Úy không cho đi.
Tên cảnh sát này tê liệt dưới đất, mặt trắng như giấy, đũng quần ướt nhẹp.

Ở trong cục đã nhiều năm, gặp nhiều kẻ đánh người rồi, nhưng kẻ đánh người thế này vẫn là lần đầu thấy.
Trì Sính chậm rãi đi về phía hắn.
Miệng hắn há ra rồi ngậm lại, không nói được một câu, mồ hôi xâu thành chuỗi lăn xuống khỏi trán.
Trì Sính trực tiếp nâng một cái ghế bên cạnh lên, ném lên chân cảnh sát.

Ghế nát vụn, một cái chân ghế găm lên chân cảnh sát, trên đó còn một cây đinh, xuyên thẳng vào cổ chân của gã, găm vào vách tường đến hai tấc, đống đinh cái chân đó lên tường.
Quách Thành Vũ đứng bên ngoài, nghe tiếng kêu gào bên trong đã có hơi biến điệu, liền nói với Cương Tử: “Cậu ở đây trông chừng, tôi vào xem thử.”
Lúc này cũng chỉ có Quách Thành Vũ vào được, đổi sang bất cứ ai, cũng không cách nào kéo Trì Sính ra ngoài.
Hắn đã đè nén quá mức rồi, đã ba ngày trời không gặp Ngô Sở Úy, không biết chút gì về tình trạng của y, khổ sở trong lòng đã sắp bức điên hắn.
Thế lực trong tay Trì Viễn Đoan phủ khắp kinh thành, chuyện ông giỏi nhất chính là giấu người.
Nếu ông đã nhốt Ngô Sở Úy lại, thì sẽ có bản lĩnh không cho Trì Sính tìm được.
Do thân phận đặc biệt, ông ra ngoài đều có vệ sĩ và cảnh vệ theo cùng, cho dù có phái người theo dõi cũng không thể lại gần.

Ba hôm nay, ban ngày trừ đi làm, ông thỉnh thoảng vào một vài nhà trọ khách sạn, hành tung không cố định.

Đợi khi ông ra khỏi những chỗ đó, người của Trì Sính sẽ vào, gặp nhiều trắc trở dò hỏi được căn phòng Trì Viễn Đoan đã thuê, trong đó đã bị dọn sạch từ lâu.
Buổi tối, Trì Viễn Đoan như bình thường về nhà ngủ.
Trì Sính hiểu rõ Trì Viễn Đoan, trực tiếp chất vấn cũng vô dụng, xung đột chính diện càng không ích gì.

Trì Viễn Đoan hiện giờ đang mong Trì Sính đến chọi cứng, cho ông cái cớ để trừng trị Trì Sính.
Cho nên Trì Sính chỉ có thể dùng trí.
Nhưng hắn không biết mình còn có thể bình tĩnh được bao lâu, Ngô Sở Úy khác với đàn rắn đó, đàn rắn đó bị giấu một năm nửa năm, hắn trừ lo lắng ra thì không còn gì.

Nhưng Ngô Sở Úy thì không giống, Ngô Sở Úy bị bắt, hắn quả thật nóng cháy ruột gan.
Cương Tử dẫn vài người vào tầng hầm, khiêng ba người hôn mê bất tỉnh ra ngoài.
“Đưa vào bệnh viện hay là…” Trưng cầu ý kiến Trì Sính.
Trì Sính sầm mặt nói: “Ai tìm đến thì đưa tới chỗ người đó.”
Cương Tử gật đầu, ý bảo mấy người đó đi theo hắn.
Quách Thành Vũ thở dài, vỗ vai Trì Sính.
“Đưa qua như thế, không phải sẽ chọc ông già tức chết?”
Trán Trì Sính nổi đầy gân xanh, là con, có vài lời quá tổn hại thực sự không tiện nói sau lưng.
Quách Thành Vũ nhìn sắc mặt Trì Sính không mấy bình thường, nhịn không được mở miệng: “Cậu sẽ không dùng chiêu cường ngạnh chứ?”
Trì Sính ngậm một điếu thuốc, nơi xương chân mày tỏa ra khí lạnh rét người.
“Không chắc, chó cùng rứt giậu mà.”
Quách Thành Vũ vỗ ngực Trì Sính: “Cậu làm vậy là đâm đầu vào lưới, tâm can của cậu còn ở chỗ ông già, cậu đừng tự vòng về.”
Trì Sính không nói gì.
Quách Thành Vũ túm cánh tay đầy máu của Trì Sính, nhàn nhạt nói: “Đi, đến chỗ tôi.”
Không ai ngờ được, Trì Viễn Đoan lại dẫn Ngô Sở Úy về nhà.
Tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hôm đó Trì Sính về nhà, đá cửa phát hiện Trì Viễn Đoan đã đem Ngô Sở Úy đến nơi khác.
Thật ra Trì Viễn Đoan chỉ dẫn Ngô Sở Úy ra ngoài ở một ngày, hôm sau liền dẫn y về.
Mà ban ngày hành tung của ông không cố định, liên tục ra vào mấy khách sạn nhà trọ, cũng chỉ là một con bài mà thôi.
Theo tư duy bình thường, Trì Viễn Đoan nhất định sẽ giấu Ngô Sở Úy ở nơi nào đó, phái người trông coi nghiêm ngặt, còn mình làm gì thì cứ làm tiếp, ai mà ngờ được ông sẽ ăn chung ở chung với Ngô Sở Úy?
Cho dù là Trì Sính, cũng không ngờ người yêu của mình sẽ bị cha “bao dưỡng” tại nhà.
Thực ra, hai hôm nay cuộc sống của Ngô Sở Úy cũng không tồi.

Có ăn có uống, có thể tùy tiện đi lại trong phòng, còn có thể xem tivi.

Chỉ là không thể ra ngoài, không thể liên lạc với bên ngoài.
Y hoàn toàn không xem mình là người ngoài, tủ trong nhà đều bị y lục qua.
Buổi chiều y vô ý lục được một cuốn băng kiểu cũ, trên đó ghi chú thời gian là năm một ngàn chín trăm chín mươi mấy, còn có một hàng chữ bút bi mơ hồ.
“Lưu niệm con trai năm tuổi.”
Vừa thấy là Trì Sính lúc nhỏ, Ngô Sở Úy lập tức hứng thú.

Tìm máy chạy băng kiểu cũ, bỏ băng vào, hưng phấn xem.
Không bao lâu, một thằng nhóc đầu hổ xuất hiện trên màn hình.

Ngô Sở Úy bật cười, hóa ra Trì Sính cũng có lúc đáng yêu thế này! Trì Viễn Đoan gọi một tiếng “con trai nhìn ống kính”, tiểu Trì Sính bá khí xoay người, Ngô Sở Úy lại vui vẻ.
Ôi trời đất ơi, lúc đó ánh mắt đã sắc bén như vậy rồi.
Ống kính theo Trì Sính, Trì Sính ôm một cái chén lớn, ngồi trên ban công lùa cơm.

Ăn xong, nhanh chóng ném chén và đũa ra ngoài cửa sổ, vỗ vỗ tay, động tác tiêu sái trở về phòng.
Sau đó chính là Chung Văn Ngọc nôn nóng truy hỏi.
“Con ăn cơm xong rồi vậy chén đâu? Có phải lại ném đi rồi không? Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, cái chén đó còn có thể sử dụng lại mà!!”
Ngô Sở Úy vỗ chân cười lớn.
Tua lại đoạn này coi tới coi lui, coi mấy lần vẫn buồn cười, tên bại gia tử trời sinh!
Khi Trì Viễn Đoan về đến nhà, Ngô Sở Úy còn đang ở đó nhớ lại, tiếng cười không hề cố kỵ truyền từ phòng sách ra cửa.

Trì Viễn Đoan đang ôm một bụng tức giận vì ba người bị đánh, trở về lại nghe tiếng cười của Ngô Sở Úy, trong lòng có thể thoải mái sao?
Bước qua hỏi Ngô Sở Úy: “Ở đây rất vui vẻ đúng không?”
Tâm tư Ngô Sở Úy còn chưa kịp kéo về, nghe câu này không thèm suy nghĩ đã ừ một tiếng.

Đợi ừ xong phát hiện không đúng, ngẩng đầu thấy ánh mắt Trì Viễn Đoan, lập tức tắt máy, cúi đầu về phòng ngủ.
Buổi tối, Ngô Sở Úy nhớ đến đoạn băng đó lại cười, cười cười rồi trong lòng lại thấy buồn.
Nếu Trì Sính có ở bên cạnh thì tốt biết bao? Y nhất định sẽ lấy chuyện này ra xem thường hắn.
Nghĩ thế, trong lòng lại bắt đầu cuộn trào, thứ duy nhất có thể giải mối khổ tương tư của y chính là chiếc đồng hồ trên tay.
Vì vậy, Ngô Sở Úy nhàm chám điều chỉnh kim đồng hồ.
Trì Sính tựa trên đầu giường, tay vuốt ve Túi Dấm Nhỏ, đột nhiên cảm thấy kim đồng hồ chuyển động.
Cúi đầu nhìn, thời gian đã biến thành năm giờ mười lăm phút không giây.
Trong lòng chợt chấn động, con ngươi bắt đầu nóng lên.
“530 (Tôi nhớ anh).”
Sau đó, Ngô Sở Úy nhìn đồng hồ ngẩn người, không biết Trì Sính có hiểu được không.
Đang nghĩ thế, kim đồng hồ bắt đầu bay nhanh.
Trì Sính chỉnh thời gian thành năm giờ năm phút mười lăm giây.
“513 (Tôi cũng nhớ).”
Ngô Sở Úy cảm thấy chua xót, khóe mắt ẩm ướt.
Sau đó y bắt đầu chậm rãi xoay kim đồng hồ, chỉnh ra hai giờ khác nhau.
“895 (Không cứu tôi), 376 (Giận rồi).”
Trì Sính lúc chiều còn tàn nhẫn thi bạo với kẻ thù, lúc này trong mắt chứa đầy nhu tình.
“87 (Đừng giận).”
Ngô Sở Úy lại đáp: “97 (Cứ giận).”
Trì Sính nhếch môi cười, chỉnh thành năm giờ mười phút không giây.
“520 (Tôi yêu cậu).”
Ngô Sở Úy lập tức sục sôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui