Yêu Phải Tình Địch


Kết quả, vì Ngô Sở Úy trước sau do dự không quyết, gửi hai ám hiệu qua, dẫn đến Trì Sính bị trở ngại phân biệt.
Vốn hai ám hiệu trước sau của Ngô Sở Úy là cùng một ý, chỉ là cách biểu đạt khác nhau, chính giữa dùng ba số tám (không) để phân ra.

Không ngờ Trì Sính lại xem nguyên một dãy số này là một câu hoàn chỉnh.

Ba số tám đó cũng được tính vào trong, ý nghĩa vốn đơn giản lập tức trở nên phức tạp hơn nhiều.
Một mình nhìn những con số được viết trên giấy rất lâu.
Nhưng vẫn không lý giải được phương thức tư duy tận đâu đâu của Ngô Sở Úy.
Chuyển ám hiệu cho Quách Thành Vũ, nhờ hắn phá giải giúp.
Không ngờ lão lươn lẹo tâm nhãn như than tổ ong kia, khổ sở suy nghĩ cả tiếng đồng hồ, cũng vô lực làm rõ ám hiệu này.

Hắn có thể phá giải mật mã có độ khó cao, nhưng hắn không nhất định có thể phá giải mật mã rườm rà này.
Thế là, ném cho Trì Sính một ánh mắt tôi đã tận lực.
Hai người trầm mặc hồi lâu, đôi mắt đang híp lại của Quách Thành Vũ biến thành rất có thần.
“Tôi cảm thấy, có lúc đầu óc có thông minh cũng không bằng thật sự hiểu rõ.”
Cho dù Trì Sính cực lực không muốn chắp tay dâng hai chữ “hiểu rõ” này cho người khác, nhưng đã bị ép đến mức này, không thừa nhận sự khác biệt cũng không được.

Có vài suy nghĩ, không phải tiểu thụ thì không thể nhìn thấu, có vài ám hiệu, không phải sư đồ thì không thể phá giải.
“Vậy cậu còn đợi gì nữa?” Trì Sính thâm trầm nhìn Quách Thành Vũ: “Mau gọi cậu ta qua đây!”
Quách Thành Vũ nhướng mày, u ám nhắc nhở: “Cậu quên rồi sao? Tối hôm qua tôi vừa chọc cậu ấy tức giận bỏ đi!”
Trì Sính nhíu chặt mày, giọng điệu rõ ràng không vui: “Đã một ngày rồi còn chưa dỗ xong.”
Quách Thành Vũ vạch trần khả năng của Trì Sính: “Mấy ngày cậu và Đại Bảo vừa hòa thuận, cậu phải dỗ bao lâu mới có thể làm cậu ta cười được.”
“Đừng phí lời với tôi!” Trì Sính không kiên nhẫn thúc giục: “Đi, mau tìm cậu ta qua cho tôi!”
Quách Thành Vũ thở dài, chỉ đành đi chạm cục lửa.
Hơn một tiếng sau quả nhiên đơn thân độc mã chạy về.
“Người ta nói rồi, không phải cậu mời thì không tới.” Quách Thành Vũ nói.
Màu mắt Trì Sính dần trầm, trên mặt toàn là lửa giận ẩn nhẫn.
“Kiêu căng thật!”
Quách Thành Vũ phủi tay: “Dù sao tôi không lo được, cậu tự xem rồi làm đi.”
Trì Sính đảo mắt hổ nhìn hắn, sầm mặt đi ra cửa.
Quách Thành Vũ nhếch môi thành nụ cười như có như không.
Khương Tiểu Soái đang ngồi trên sô pha ở phòng khám, mặc áo blouse trắng, hai ánh mắt lạnh nhạt, đúng kiểu cách lãnh diễm cao quý không bị thế tục lây nhiễm.
Xú nam vừa thấy Trì Sính, tự động lùi ra ba bước, thấp thỏm bất an nhìn Khương Tiểu Soái.
Thật ra, ngay lúc Khương Tiểu Soái chạm đến ánh mắt Trì Sính, trong lòng cũng lộp độp.

Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, mình có lá vương bài đồ đệ trong tay, sợ hắn làm gì chứ.
“Đây là chuỗi ám hiệu Úy Úy gửi đến, cậu phá giải giùm đi.”
Khương Tiểu Soái dựng một ngón tay lên, cười không rõ nghĩa: “Muốn tôi giúp đỡ? Thái độ của anh đây là muốn tôi giúp đỡ sao?”
Trì Sính cố nén lửa giận trong lòng hỏi lại: “Cậu còn muốn thế nào?”
“Rót cho tôi một ly nước trước.” Khương Tiểu Soái nói.
Trì Sính sầm mặt không động.
Khương Tiểu Soái đánh bạo khiêu khích Trì Sính: “Không rót à? Vậy bỏ đi, Trương Phong, tiễn khách.”
Trương Phong chính là xú nam.
Trương Phong nghe Khương Tiểu Soái nói vậy liền giật mình, vừa nhìn sang Trì Sính, đã nhanh chóng co lại chỗ cũ.
Khương Tiểu Soái nhíu mày: “Sao cậu thiếu tiền đồ dữ vậy.”
Xú nam nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi sợ tôi đưa anh ta ra khỏi cửa rồi, anh ta sẽ đưa tôi ra khỏi thế giới này.”
Khương Tiểu Soái vì che giấu căng thẳng của mình, cố gắng không giao lưu ánh mắt với Trì Sính, nhưng hắn càng lười giao lưu ánh mắt với Quách Thành Vũ.

Cuối cùng dứt khoát khép mắt lại, hai tay giao nhau đặt trước ngực, ra vẻ muốn chợp mắt một chút.
Quách Thành Vũ xấu xa ở cạnh nhắc nhở Trì Sính: “Vì vợ chồng nhà cậu, cậu rót cho cậu ấy một ly nước thì có sao đâu? Cùng lắm thì hôm khác lại đòi về.”
Trì Sính cứng người hai phút, cuối cùng cầm một ly nước lên, đi tới máy nước nóng rót một ly.

Mạnh mẽ bước lại gần Khương Tiểu Soái, đưa ly nước.
“Uống!”
Khương Tiểu Soái không sợ chết nhìn Trì Sính, đột nhiên cười lạnh.
“Mời tôi uống nước như thế không đủ thành ý thì phải?”
Trì Sính tức giận nói: “Cậu muốn tôi trực tiếp rót cho cậu đúng không?”
“Không cần dùng đại lễ như thế!” Khương Tiểu Soái cười híp mắt nhìn Trì Sính: “Anh gọi tôi một tiếng sư phụ rồi nói mời uống nước là được.”
Mặt Trì Sính đã đen đến mức sắp bằng với anh rể của hắn rồi.
Muốn nổi giận lại không thể tùy tiện nổi giận, sợ nổi giận xong rồi, Ngô Sở Úy bên kia lại xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Nhưng bảo hắn làm chuyện này, quả thật có chút mất mặt, thế là ném ánh mắt ám thị sang Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ đáp trả Trì Sính bằng giọng điệu nguy nan cũng bất chấp: “Tôi không quản được cậu ấy.”
Thực tế… trừ không quản được, Quách Thành Vũ còn có chút tư tâm.

Hắn muốn lợi dụng cơ hội Trì Sính hạ mình cúi đầu này, tiêu trừ một nửa lửa giận trong lòng Khương Tiểu Soái, để giảm nhẹ gánh nặng cho mình.
“Sao nào? Không gọi à? Không gọi tôi ngủ tiếp đây.”
Khương Tiểu Soái nói xong lại nhắm mắt tiếp.
Trì Sính đặt tay lên cổ áo Khương Tiểu Soái, Quách Thành Vũ căng chặt thần kinh.

Không ngờ, vào lúc mấu chốt Trì Sính vẫn khắc chế được, vì Ngô Sở Úy, hắn ép mình phải phun ra năm chữ từ kẽ răng.
“Sư phụ, mời uống nước.”
Cho dù Trì Sính nói mấy chữ này không có chút ý thỏa hiệp nào, nhưng nghe vào tai Khương Tiểu Soái đã rất đã nghiện.

Mỹ mãn nhận ly nước trong tay Trì Sính, vốn muốn uống cho ngầu một chút, kết quả tố chất tâm lý không đủ cường hãn, bị Trì Sính nhìn chằm chằm, suýt nữa mắc nghẹn.
“Lần này có thể giúp tôi xem chưa?”
Thật ra Khương Tiểu Soái cũng rất nôn nóng lo cho an nguy của Ngô Sở Úy, nhưng so ra, hắn càng quan tâm độ trong sạch tình cảm của hắn và đồ đệ hắn.

Hai người đàn ông vuốt súng đối diện nhau, thật không phải là chuyện nhỏ gì.
“Một yêu cầu cuối cùng.” Khương Tiểu Soái hít đủ hơi mới nói: “Đối với hành vi của anh và Quách Thành Vũ tối qua, tôi hy vọng anh có thể giải thích.”
Trì Sính tùy tiện nói một câu: “Giữa anh em là rất bình thường.”
“Theo ý anh, tôi và Ngô Sở Úy cũng có thể vuốt cho nhau?”
Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng chạm vào giới hạn của Trì Sính, Trì Sính đột ngột bạo động, túm cổ áo Khương Tiểu Soái, con mắt đỏ sậm khiếp người, Khương Tiểu Soái lập tức hoảng hốt.
“Không phải… anh muốn làm gì… Quách Tử! Quách Tử!...”
Quách Thành Vũ kịp thời bước qua, kéo cổ tay Trì Sính.

Tuy trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng sức lực trên tay không hề giảm bớt.

Cuối cùng, hắn cứu Khương Tiểu Soái ra khỏi tay Trì Sính.
Khương Tiểu Soái vừa định thở ra, Trì Sính đã nói một câu.
“Không có lần sau.”
Khương Tiểu Soái ngẩn ngơ.
Quách Thành Vũ lại thay Trì Sính lặp lại.
“Cậu ta nói không có lần sau.”
Trì Sính nói thế, Khương Tiểu Soái liền thấy chút áp lực, làm gì mà cứ ra vẻ lâu như thế chứ, nếu không giải được thì xong rồi.
Trì Sính đưa mảnh giấy ghi số cho Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái nhìn kỹ một chút.
“23, 25, 14, 10, 8, 8, 8, 520, 8.”
Cái này là cái gì với cái gì vậy? Khương Tiểu Soái thầm tặc lưỡi, không dám biểu hiện ra trước mặt Trì Sính.
Chẳng qua, đường tư duy của hắn quả thật rõ ràng hơn Trì Sính và Quách Thành Vũ nhiều.

Trì Sính và Quách Thành Vũ nhìn thấy con số là nghĩ ngay đến các loại mã số công nghệ cao, thậm chí còn dùng số để tạo trận vuông, muốn suy đoán ra nơi ở hiện tại của Ngô Sở Úy.
Kết quả, Khương Tiểu Soái người ta nhẹ nhàng nhìn ra, đây mà là mã số gì chứ? Không phải chính là ghép vần sao.
Hai mươi sáu chữ cái, Khương Tiểu Soái chiếu theo chỉ thị của Ngô Sở Úy lấy ra bốn chữ.
23 (W), 26 (Z), 14 (N), 10 (J).
Rõ ràng, lúc đó Ngô Sở Úy muốn dùng bốn chữ cái này để biểu đạt hàm ý “tôi ở nhà anh”.
Tiếc rằng, Khương Tiểu Soái không dừng lại, hắn lại thay thế ba con số 8 sau đó thành chữ cái.

Do 520 quá lớn, chắc chắn không phải dùng để biểu đạt chữ cái.

Tư duy theo quán tính, 520 lại có ý là tôi yêu anh.
Thế là Khương Tiểu Soái đúng lúc ghép 5208 lại với nhau, phán đoán đây là từ hài âm.
Cuối cùng, ám hiệu của Ngô Sở Úy được Khương Tiểu Soái đơn giản hóa thành: “Wznj – hhh – 5208.”
Trong thời gian đó, Khương Tiểu Soái lại bắt đầu thi triển bản lĩnh ảo tưởng cuồng vô địch của mình.
Trì Sính ở bên cạnh nhìn Khương Tiểu Soái hì hục nửa ngày cũng không chỉnh ra được cái gì đàng hoàng, nhịn không được mở miệng hỏi: “Giải ra được chưa?”
Sau khi Khương Tiểu Soái thử rất nhiều chữ, cuối cùng cũng tạo thành một câu nói hoàn chỉnh.
Nhưng câu nói này khiến hắn rất khó mở miệng.
“Giải thì giải ra rồi, nhưng tôi…”
“Đừng lề mề nữa.” Quách Thành Vũ cũng nôn nóng.

“Mau nói đi.”
Khương Tiểu Soái nhìn Trì Sính bằng ánh mắt tiếc thương: “Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, kết quả này, có hơi thảm liệt.”
Sắc mặt Trì Sính biến đổi, dùng mắt ám thị Khương Tiểu Soái tiếp tục.
Khương Tiểu Soái thực sự không nói được, liền viết trên giấy cho Trì Sính xem.
Trên giấy viết rõ ràng.
“Tôi chỉ có thể nói ha ha ha tôi yêu ba anh.”
Trì Sính: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui