Yêu Phải Tình Địch

Khương Tiểu Soái liếc mắt ra ngoài, hôm nay là trận tuyết lớn từ khi vào đông, đế giày cao mài xuống đất vài cái, thật trơn, tối nay lại không về rồi, tiếp tục ở lại phòng khám vậy.

Ngô Sở Úy khoanh chân ngồi trên giường đơn trong phòng, hít sâu một cái, chậm rãi thở ra, miệng lầm bầm.

Khương Tiểu Soái búng lên đầu Ngô Sở Úy một cái: "Gì đó?"

"Đừng làm loạn." Ngô Sở Úy gạt cánh tay không thành thật của Khương Tiểu Soái đi: "Tôi đang tu luyện tính tình, thể ngộ trí tuệ."

Khương Tiểu Soái lật mu bàn tay Ngô Sở Úy lại, phía trên xanh tím. Cho dù Ngô Sở Úy không nói, Khương Tiểu Soái cũng biết, cái này là do ở bên ngoài bị ức hiếp, về nhà tự cầu vận may. Nhưng như vậy cũng tốt, ẩn nhẫn vẫn tốt hơn vô tâm vô phế, y sẽ tức giận, chứng minh y có phản ứng khi người khác tổn thương mình, không còn cảm thấy chịu thiệt là đương nhiên nữa.

Hồi lâu sau, Ngô Sở Úy mở miệng: "Tôi không muốn bán hàng rong nữa."

Khương Tiểu Soái nhìn y: "Cảm thấy không có tôn nghiêm? Không có địa vị xã hội? Không có thể diện bằng công việc lúc trước phải không?"

"Không phải." Ngô Sở Úy thở dài: "Tôi vừa mới tính thử, tôi làm một tuần lễ, tổng cộng kiếm được hai trăm tệ, bỏ vào đó hai chiếc xe ba bánh, hai cái thùng tròn không rỉ và ba cái giá, tính ra là lỗ vốn rồi."

Còn không lỗ sao? Mới làm một tuần, đã xảy ra hai chuyện, xem ra bán hàng rong cũng có nguy hiểm.

"Vậy cậu tính làm gì?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy trầm tư đắn đo một hồi mới nói: "Mãi nghệ ngoài đường."

Cơ bắp trên mặt Khương Tiểu Soái co giật một trận.

"Tôi từng suy nghĩ rồi, bán hàng rong phải đầu tư, phải trữ hàng, nguy hiểm rất lớn. Mãi nghệ toàn dựa vào một thân tuyệt học của mình, bán sức lực là có thể kiếm tiền rồi."

Khương Tiểu Soái chép miệng: "Cậu có nghệ gì mà bán?"

"Thiết Đầu Công đó!"

"..."

Đường hầm đầy gió lạnh, lúc này lại tràn đầy hơi nóng của con người, người xem náo nhiệt bu lại chật ních, biểu diễn bên trong càng nhiệt tình cao trào.

Máy ghi âm kiểu cũ vặn đến âm lượng cao nhất, phát ra toàn là tạp âm xẹt xẹt.

"Đậu Nhĩ Đôn tặc mặt xanh cưỡi ngựa, Quan Công mặt đỏ chiến trường sa, Điển Vi mặt vàng, Tào Tháo mặt trắng, Trương Phi mặt đen kêu - vút - bốp!..."

Âm thanh trước đó toàn là do máy ghi âm phát ra, chữ 'bốp' cuối cùng chính là tiếng vang khi dùng cục gạch đập lên đầu, thanh thúy gấp mấy lần!

"Hay!"

Trong đám đông vang lên tiếng kêu hay và tiếng thét cùng tiếng khóc nháo của mấy đứa nhỏ bị dọa...

Ngô Sở Úy đeo một cái mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt, nhạy bén nhìn xung quanh, đề phòng thành quản có thể đến bất cứ lúc nào.

Dưới chân đã có rất nhiều cục gạch vỡ, những cục gạch này đều là do Ngô Sở Úy nhặt về, đựng trong bao tải. Cạnh gạch là một cái hộp giấy, mỗi khi có người ném tiền vào trong, Ngô Sở Úy luôn sẽ nói một tiếng cảm ơn.

...

"Đường hầm không cần vào, rất lạnh, bên trong toàn là ăn mày." Đại đội trưởng nói với Trì Sính.

Trì Sính làm ngơ lời của đại đội trưởng, chạy thẳng vào trong.

"Thiên vương màu tím nâng bảo tháp, ma quỷ màu lục đấu dạ xoa, hầu vương màu vàng, yêu quái màu bạc, tinh linh màu xám, cười - ha - bốp!..."

Đại đội trưởng khó hiểu: "Sao hôm nay lại náo nhiệt vậy?"

Hai người rất nhanh đi vào chính giữa đám đông, Trì Sính cao to, cho dù đứng ở vòng ngoài cũng có thể thấy rõ tình huống bên trong. Đại đội trưởng dáng lùn, không chen vào được, chỉ có thể hỏi người phía trước: "Bên trong có gì vậy?"

"Biểu diễn Thiết Đầu Công." Nói xong lại quay đầu về.

Đại đội trưởng thoáng chốc nhớ đến tên bán hàng hất cháo bỏ chạy kia, cười lạnh: "Thời buổi này không lưu hành múa đường phố, mà lưu hành Thiết Đầu Công? Một tuần lễ mà tôi đụng phải hai..."

Trì Sính mắt sắc nhìn chính giữa, hai con mắt to đen lấp lánh đó, có thể nhận ra... cuối cùng cũng để tôi túm được cậu!

Đại đội trưởng vừa muốn la lên, xua đám đông đi, thì thấy Trì Sính giơ tay cản lại.

Lúc này không khí biểu diễn đã đến cao trào, nhiệt tình của đám đông cũng cao theo, tiền giấy xẹt xẹt, khiến tâm trạng của Ngô Sở Úy cũng càng thêm hưng phấn, ngay cả hai người thành quản trà trộn trong đám đông cũng không biết.

"Có thể sẽ có người nghi ngờ cục gạch của tôi là giả, thế này đi, có ai muốn lại kiểm tra một chút không." Con mắt lục tìm tứ phía, thoáng chốc dừng lại một chỗ nào đó: "Anh bạn đầu trọc đó đó, chính là anh, anh thay họ kiểm chứng một chút đi."

Ngô Sở Úy chỉ ngay hướng thành quản Trì Sính chói mắt nhất trong đám đông.

Trì Sính hung tợn cười, trong ánh mắt trông đợi của đám người bước khỏi vòng vây.

"Làm phiền anh kiểm tra một chút, xem thử cục gạch của tôi có phải là..."

Chữ "giả" còn chưa nói ra, Ngô Sở Úy đã bị bộ trang phục đặc thù lấp lánh đó lóa mù.

Cầm cục gạch lao khỏi đám đông...

Lần trước Trì Sính có dính cháo trên người, nên để Ngô Sở Úy chuồn mất, lần này nhẹ nhàng ra trận, trên đầu không có trở lực, còn có thể để y chạy thoát sao? Chân rộng sải ra, túm lấy cổ áo của Ngô Sở Úy, rồi giữ thật chặt.

Ngô Sở Úy nhặt cục gạch lên đập vào đầu mình, muốn dùng lại kế cũ, ra uy với Trì Sính. Không ngờ vừa nhấc cục gạch lên, đã đụng phải nắm đấm của Trì Sính, cục gạch vỡ nát.

Miệng Ngô Sở Úy như bị giật điện, run rẩy với nhịp độ cao.

Trì Sính hất cằm lên: "Đi theo tôi một chuyến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui