Yêu Phải Tình Địch


Ngô Sở Úy một mình lái xe trên đường, trời tối thui.

Cho dù đèn đường được mở, rất nhiều cột mốc cũng tỏa ánh sáng chói mắt, nhưng bị màn đêm nặng nề che phủ, tất cả cảnh tượng ngoài cửa sổ đều trở nên mông lung mờ mịt.
Đài phát thanh trong xe đang dự báo thời tiết ban đêm, tối nay trời có mưa.
Chết rồi, quần áo còn phơi bên ngoài.
Ngô Sở Úy tăng tốc chạy một đoạn dài rồi mới ý thức được, y đã không còn ở nhà cũ nữa rồi.

Bây giờ trong nhà có máy giặt đồ kiêm sấy khô.

Có ban công rộng lớn sáng sủa, không còn như lúc xưa hễ nghe tiếng mưa chạm đất là phải đi thu quần áo.
Lúc này đường phố rất thông thuận, trừ đèn xanh đèn đỏ, thì không còn bất cứ vật gì cản trở Ngô Sở Úy đi tiếp.
Mắt y nâng lên nhìn, đèn xanh chuyển sang đỏ, bình ổn thắng xe.
Bây giờ y không cần phải nhờ người đi đường để phán đoán màu sắc của đèn tín hiệu giao thông, tuy thị giác vẫn không phân biệt rõ ràng được xanh và đỏ, nhưng đã có thể phân biệt được sai lệch màu sắc.
Thế giới của y đang từ hỗn độn dần đi tới sáng sủa.
Nguyên con đường, chỉ có một mình Ngô Sở Úy đợi đèn xanh.
Chạy qua con đường này, xe hơi quẹo cua, đi thẳng về hướng nhà cũ.
Nửa đêm khuya khoắc, còn có một người chưa ngủ, đó chính là Trì Viễn Đoan.
Ông cẩn thận bưng bình hoa đặt trên tủ đầu giường lên, tỉ mỉ quan sát.

Bình hoa trơn bóng trắng sáng, chạm trổ cành mẫu đơn màu lam tinh xảo, là một món đồ sứ Thanh Hoa quý giá.
Bình hoa này Trì Sính nhân lúc Trì Viễn Đoan đang giỡn với cháu, lén đặt trên tủ đầu giường của ông, coi như bù lại mối tiếc nuối cái bình hoa cổ đồng lúc trước bị Ngô Sở Úy đạp bể.
Trì Viễn Đoan rất bất ngờ, không ngờ Trì Sính lại đền cho ông, càng không ngờ hắn lại ở lại nhà qua đêm vào lúc mấu chốt này.
Nhưng tâm trạng Trì Viễn Đoan không hề thả lỏng chút nào, ngược lại càng thêm lo lắng vì thái độ bất thường của Trì Sính.
Thông qua một thời gian dài quan sát, bất kể là Trì Sính xung đột chính diện với ông, hay hiếm khi biểu hiện lấy lòng, đều nói rõ một vấn đề: Ảnh hưởng của Ngô Sở Úy với Trì Sính, đã vượt xa Uông Thạc lúc trước.

Trình độ ngoan cố của tình cảm này cũng đã đến mức độ làm người khác chặc lưỡi, căn bản không phải giáo huấn, cưỡng chế cách ly gì là có thể tiêu diệt.
Trì Viễn Đoan thở dài thườn thượt.
Quay sang nhìn Chung Văn Ngọc, bà ngồi máy bay cả ngày, lại bận rộng cả buổi chiều, bây giờ đang ngủ rất ngon.
Không nhẫn tâm đánh thức bà, Trì Viễn Đoan nhẹ nhàng xuống giường, chậm rãi xuống phòng khách dưới lầu.
Trì Sính đang ngồi ở đó, hai cánh tay mạnh mẽ gác lên tay vịnh ghế, miệng ngậm một điếu thuốc.

Ánh mắt trầm ổn mà chuyên chú nhìn Trì Viễn Đoan xuống cầu thang, không có một chút dao động cảm xúc nào.
Trì Viễn Đoan ngồi đối diện hắn.
Trì Sính đứng lên rót nước cho Trì Viễn Đoan, lại bị Trì Viễn Đoan ngăn cản.
“Đừng rót, tao không uống.”
Trì Sính lại ngồi xuống.
Hai cha con đối thoại không có làm nền, mà đi thẳng vấn đề, Trì Viễn Đoan hỏi: “Mày có từng nghĩ đến tương lai của hai đứa chưa? Hành vi bừa bãi lúc trẻ gọi là phong lưu, cả đời chuyên chú vào nó gọi là ngu ngốc.

Bây giờ mày không đi con đường bình thường có người khen có người tâng bốc, đợi khi mày bốn năm chục tuổi vẫn không có con cháu, mày thử xem còn ai dám khen mày.”
Trì Sính hờ hững đáp: “Nếu cả đời đều có thể thao người tôi muốn thao, dù có ngu ngốc tôi cũng nhận.”
Trì Viễn Đoan lộ vẻ bực bội, nhưng để tiếp tục nói chuyện yên ổn, ông vẫn cố kìm nén cơn giận trong lòng.
“Mày cho rằng nhiệt tình của mày dành cho cậu ta có thể kéo dài bao nhiêu năm? Đợi khi cậu ta đến tuổi trung niên, da dẻ nhăn nheo, vóc dáng thay đổi, mày còn dám nói những lời này không!”
“Nếu tôi có thể tu luyện thành pháo vương, thì tôi có bản lĩnh bồi dưỡng cậu ấy thành yêu tinh.”
Trì Viễn Đoan tức xanh mặt, “Mày xem cuộc nói chuyện với tao là thứ để luyện mồm mép sao?”
“Là ba cảm thấy tôi đang giỡn thôi.”
“Mày có năng lực gì để tao tin rằng những gì mày nói có thể thành hiện thực?”
Trì Sính vặn lại: “Ba dám để tôi nghiệm chứng sao?”
Trì Viễn Đoan tức giận trừng Trì Sính rất lâu, Trì Sính vẫn trầm mặc không nói lo hút thuốc của mình, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.

Nếu Trì Viễn Đoan lật bàn bỏ đi, hai cha con coi như chính thức trở mặt, Chung Văn Ngọc cũng sẽ biết chuyện này, trong nhà sẽ có một thời gian dài trầm lắng.
Cuối cùng, Trì Viễn Đoan vẫn nhịn xuống.
“Tao cho rằng là một phụ huynh có thể làm đến mức như tao đã rất đáng nể rồi, tao tôn trọng tình cảm của mày, nhưng tao tuyệt đối không chấp nhận.

Bây giờ tao chỉ muốn hỏi mày, mày có khả năng chia tay với cậu ta không? Chỉ cần mày nói có, tao sẽ cho mày đủ thời gian để giải quyết vấn đề.

Một tháng, nửa năm, thậm chí một năm cũng được, trong thời gian này tao tuyệt đối không xen vào chuyện của tụi bây.”
Trì Sính không nói gì.
“Rốt cuộc có khả năng hay không?” Trì Viễn Đoan lại bức hỏi lần nữa.
Trì Sính dập tắt điếu thuốc, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Trì Viễn Đoan.
“Trừ khi ba mẹ cậu ấy sống lại.”
Nói xong câu này, Trì Sính cầm áo khoác trên lưng ghế, khoác lên vai rồi bỏ đi.
Trì Viễn Đoan nhìn theo mãi đến lúc Trì Sính mất dạng.

Ngô Sở Úy ngậm điếu thuốc, đứng trên gờ cửa, nhìn cây hạnh nhân trong vườn.
Lại đến mùa mà hạnh nhân sắp chín, trái hạnh nhân mọc trĩu cả cành, gió mà thổi tới thì có thể nghe tiếng cành cây kêu kẽo kẹt.

Ngô Sở Úy nhớ lúc còn nhỏ, y cưỡi trên cổ ba để hái hạnh nhân, hái được trái ngon sẽ lén nhét vào túi, hái trái bị dập sẽ nhét vào miệng ba mình.
Giống như chỉ là chuyện mới diễn ra hôm qua, nhưng chớp mắt đã hơn hai mươi năm rồi.
Mãi cho đến bây giờ, Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy bà Ngô còn sống, còn sẽ hái một túi hạnh nhân lớn lén giữ cho Trì Sính.

Còn sẽ bước lại cạnh cây hạnh nhân, nhặt những trái dập dưới đất mà ăn.
Lồng ngực tràn đầy đau đớn.
Ngô Sở Úy vào phòng ngủ cũ kỹ, vì thời gian dài không có người ở, điện nước bên trong đều cắt.

Nhưng dù không mở đèn, Ngô Sở Úy cũng có thể nhanh nhẹn lê dép lên giường, tìm vị trí của mình.
“Ở đầu giường lò ấm nhất, cho thằng ba ngủ ở đây, ai cũng không được giành với nó.”
Đầu giường vẫn đặt một chồng chăn được xếp chỉnh tề, đã dùng hơn mười năm rồi, giặt qua nhiều lần.

Ngô Sở Úy ôm nó, vẫn có thể ngửi được mùi vị sau khi được phơi dưới ánh nắng.
Ngô Sở Úy thật sự muốn nằm đây ngủ một đêm tới sáng, nhưng y sợ cảm giác trống rỗng khi sáng sớm tỉnh lại.
Hiện tại trong nhà, ít nhất còn có Túi Dấm Nhỏ, còn có Thùng Dấm To.

Cho dù tụi nó bò không có tiếng động, Ngô Sở Úy vẫn có thể cảm giác được một sinh mạng bầu bạn.
Ngô Sở Úy lái xe về nhà.
Để một ngọn đèn tường, nằm lên giường, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

Y phải khắc nỗi sợ hãi và khó chịu cực điểm lúc này vào tim, để luôn cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không thể mất đi Trì Sính.
Khi Ngô Sở Úy sắp bị chính mình bức điên, cửa đột nhiên có tiếng vang.
Bóng dáng Trì Sính xuất hiện trong tầm nhìn.
Lực ý chí cố chống đỡ của Ngô Sở Úy lập tức sụp đổ.
Trì Sính không trực tiếp bước vào, mà tựa lên khung cửa, ánh mắt thâm trầm đứng từ xa nhìn Ngô Sở Úy, giọng điệu chế giễu: “Lá gan nhỏ đi rồi?’
Ngô Sở Úy dùng chút lực ý chí còn sót lại để tạo vẻ mặt không để ý, lật người qua, lạnh nhạt nói: “Ai gan nhỏ?”
Trì Sính bước vào, cởi giày lên giường, hai tay chống hai bên đầu Ngô Sở Úy, ánh mắt nóng cháy mà chuyên chú đặt lên mặt Ngô Sở Úy.
Gương mặt tuấn tú như được điêu khắc, ngũ quan sâu sắc, vẻ mặt nghiêm khắc nhưng không mất dịu dàng.

Cho dù là ai bị nam thần thế này nhìn chăm chú, tim cũng tê thành bã.

Càng khỏi cần nói đến Ngô Sở Úy đang ở bên rìa sụp đổ, chút ý chí còn sót đó đã sớm bị chó ăn mất rồi.
Ngô Sở Úy giơ chân đá mạnh một cú vào đầu gối Trì Sính, để trọng lượng cả người hắn đều đè lên mình.
“Tôi rất sợ anh đi chuyến này sẽ không về nữa.” Ngô Sở Úy gồng mình rặn ra một câu thật lòng.
Nỗi đau lòng khó thể khống chế vặn xoắn ruột gan Trì Sính, hắn vò đầu Ngô Sở Úy, điên cuồng gặm cắn đôi môi mỏng của y, giống như muốn nuốt sống y.

Khoái cảm cực điểm mang theo thống khổ kích thích Trì Sính, lỗ chân lông toàn thân đều nở rộng, hắn như chết chìm trong sự ỷ lại của Ngô Sở Úy dành cho mình, cảm giác khi người yêu đem sinh mạng ký thác cho mình là một loại hạnh phúc đáng quý khó có được nhất trong sinh mệnh của mỗi người đàn ông.
Rõ ràng trong lòng đã mềm thành nước, lại cứ giả bộ rầu rĩ nhìn Ngô Sở Úy.
“Dính người thế này phải làm sao đây?”
Ngô Sở Úy ra vẻ phong lưu, mở miệng tới một câu.
“Tự xem rồi làm đi.”
Trì Sính như sài lang hổ báo đòi hỏi trên người Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy bị thao đến mức xin tha liên tục, hai thân thể trần trụi lăn lộn trên giường, ra giường bị mồ hôi thấm ướt đến mức có thể vắt ra nước.
Sau đó, Ngô Sở Úy cầm mệnh căn của Trì Sính, trong lòng cảm thấy chân thật.
Tinh thần cũng đã trở lại, càm ràm muốn ăn hạt dưa.
Trì Sính sụ mặt nói: “Giờ này còn ăn hạt dưa gì nữa? Ngày mai hãy ăn!”
“Ngày mai rồi ngày mai, có bao nhiêu cái ngày mai chứ.”
Ngô Sở Úy có một tật xấu, chính là đồ ăn vặt hôm nay nhất định phải giải quyết trong hôm nay, còn về tại sao tạo nên cái tật xấu này, thì phải hỏi Trì Sính.
“Ăn hạt dưa cũng không thể nằm trên giường ăn chứ? Lúc đó lại rớt đầy giường, ngồi dậy!” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy ném ánh mắt biếng nhác sang Trì Sính: “Anh ngồi bóc cho tôi, tôi nằm ăn.”
“Vô pháp vô thiên rồi?” Trì Sính dùng đầu hạt dưa chọt lên trứng của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vội lấy chăn che lại.
Trì Sính xé bao bì, đổ hạt dưa lên tủ đầu giường, trừng mắt tức giận nhìn Ngô Sở Úy một cái, rồi vẫn lấy một hạt dưa, nhanh chóng bóc vỏ, nhét vào miệng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy thích hạt dưa Trì Sính đích thân đưa tận miệng mình, Trì Sính thích Ngô Sở Úy ngậm ngón tay mình.
Dần đần, hạt dưa trên tủ đầu giường càng lúc càng ít.
Ngô Sở Úy mơ mơ hồ hồ, tốc độ nhai càng lúc càng chậm.
Trì Sính bèn dùng miệng cắn, cắn xong sẽ dùng lưỡi cuốn bỏ vào miệng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lúc nhai lúc dừng, cuối cùng, hai hàm không động nữa.
Cứ ngậm hạt dưa mà ngủ như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui