Không khí trong phòng cứng đờ mất mấy phút, Trì Sính đưa tay lau bụi trên mặt Ngô Sở Úy, kết quả vừa đưa tay lên, Ngô Sở Úy đã bị dọa giật nẩy, hai môi như cái máy phát điện, run rẩy nhịp độ cao.
"Tôi lại không trách cậu, cậu sợ hãi như thế làm gì?"
Một dòng mồ hôi lạnh đổ xuống từ trán Ngô Sở Úy, nói sớm chứ! Dọa chết gia rồi!
"Nhưng hành động này của cậu khiến tôi đặc biệt không vui."
Trì Sính đổi giọng, tim Ngô Sở Úy lại treo cao lần nữa.
"Anh phát hiện từ lúc nào?"
"Vừa rồi khi gọi điện cho cậu." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy căng chặt yết hầu, "Nếu anh đã biết là do tôi cố ý, làm gì phải vội vã quay về như thế?"
"Cậu nói xem?" Trì Sính lặng lẽ hỏi.
Ngô Sở Úy mấp máy môi, không nói ra lời.
Giây trước đó còn trầm tĩnh kỳ lạ, một giây sau đã như sấm giần chớp giật.
"Má nó nếu tôi về trễ một bước thôi, hôm nay cậu chôn xác ở đây rồi!"
Đôi mắt Trì Sính đỏ bừng tức giận gầm lên với Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy không nói tiếng nào, khóe mắt có hơi mờ sương.
"Không cần giở tâm địa gian xảo đó ra có thể chết hả? Không chỉnh con thiêu thân kia thì chết hả? Cậu không chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, tôi sẽ bớt thích cậu sao? Cậu không chịu một đấm, không chịu chút tội, tôi sẽ không đau lòng cậu sao? Nếu cậu thích giày vò, thích tự ngược, lần sau trực tiếp tìm tôi, tôi cho cậu chơi một lần đủ luôn!"
Lời Trì Sính nói đặc biệt hung, tiểu tâm can của Ngô Sở Úy giật liên hồi.
Bình ổn cơn giận trong lòng xong, Trì Sính lại nhìn Ngô Sở Úy, y cúi đầu ủ rũ, giống hệt như bé rắn bị bệnh.
Tâm hắn liền mềm đi, tay đè gáy y kéo vào lòng, Ngô Sở Úy cứng cổ không chịu qua, Trì Sính lại dùng sức lớn hơn, mới ấn được Ngô Sở Úy vào lòng.
"Vừa rồi tôi thật sự rất nóng ruột." Trì Sính hiếm khi nói lời mềm dịu.
Ngô Sở Úy ngập ngừng, mở miệng: "Túi thuốc đó là để ám thị anh, không phải muốn hại Túi Dấm Nhỏ."
"Tôi biết." Trì Sính nhàn nhạt nói, "Sao cậu phát hiện cô ta có ý đồ bất lương?"
Lúc này, Ngô Sở Úy tự nhiên không thể nói thật.
"Tôi đoán." Ngô Sở Úy nói, "Không ai có thể chịu đựng người yêu của mình ngủ chung giường với vật sống khác, cho dù nó chỉ là động vật."
"Vậy cậu thì sao?" Trì Sính lại hỏi.
Thần sắc Ngô Sở Úy dại ra, rất nhanh đã cười nói: "Câu này anh nên hỏi bản thân đi, đối tượng Túi Dấm Nhỏ muốn ngủ chung giường, là tôi, không phải anh."
Nụ cười xấu xa làm tim Trì Sính ngứa ngáy, thấy Ngô Sở Úy quay người muốn đi, ngón tay mạnh mẽ móc thắt lưng y lại.
"Đi tắm, kỳ sạch đất trên người."
Ngô Sở Úy nói, "Tôi về sẽ tắm."
Trì Sính hoàn toàn coi lời y là thừa thãi, trực tiếp xách thắt lưng quần mang vào phòng tắm.
"Cởi đồ ra, để tôi xem thử còn bị thương chỗ nào không." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy không cần cởi ra cũng cảm giác được, trên lưng ít nhất cũng có hai vệt máu, nhưng dưới ánh mắt áp bức của Trì Sính, y vẫn đành cởi, cởi đến khi chỉ còn một cái quần lót, đứng chính diện với Trì Sính, không có dấu vết rõ ràng, chỉ có đầu gối hơi bị trầy da.
Trì Sính có thể để y lừa gạt được sao? Đưa tay nắm người giật mạnh, dưới mí mắt chính là một đường máu, từ cổ kéo dài thẳng đến xương sườn bên trái, trên eo còn có một đường, nghiêng xuống chui vào trong quần lót.
Hai đường máu này một phẩy một móc, vừa đúng ghép thành chữ người – 人.
Cổ họng nghẹn lại, cảm giác hai đường này quất vào tim mình.
Ngô Sở Úy cư nhiên lại không sợ chết mà cười.
Trì Sính lên tiếng đầy bất thiện: "Cậu còn cười được?"
Biểu cảm tươi như hoa, ánh mắt phong lưu ngóng nhìn.
"Thấy anh đau lòng, tôi thật đã nghiện."
Câu nói này như một phát búa nện vào đầu Trì Sính, choáng váng xây xẩm, muốn bực cũng bực không nổi.
"Vậy tôi cho cậu đã nghiện luôn." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy muốn trốn cũng không còn kịp, giây tiếp theo, ngón tay thô sần liền nặng nề nghiền lên chỗ bị thương vài cái, Ngô Sở Úy đau đớn kêu oa oa.
Trì Sính đặc biệt phối hợp ra vẻ đau lòng, sau đó tiếp tục chọt mạnh vào chỗ đau của y, nhìn y nhe nanh múa vuốt, liên tục xin tha.
"Xem đủ chưa?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy vội gật đầu, "Đủ rồi đủ rồi."
Lần này thật sự đã nghiện.
Trì Sính nhẹ cười, quay sang xả nước vào bồn tắm, Ngô Sở Úy báo thù nhéo mạnh hai cái lên cái mông chắc nịch của hắn.
Ngồi vào bồn tắm rồi, Trì Sính mới nghiêm túc nhìn Ngô Sở Úy hỏi: "Đau không?"
Ngô Sở Úy ngồi khoanh chân giữa hai chân hắn, đưa lưng về phía hắn, rầu rĩ nói: "Hơi hơi."
Cánh tay ẩm ướt của Trì Sính kéo Ngô Sở Úy vào lòng, bọt trong tay toàn bộ xoa lên mặt Ngô Sở Úy.
"Sau này đừng làm thế nữa biết chưa?"
Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ ra, hình như mấy hôm nữa sẽ có thêm một lần, thế là dứt khoát không lên tiếng.
Lòng bàn tay chắc nịch của Trì Sính nhẹ vuốt trên cái đầu trọc của Ngô Sở Úy, trầm giọng nói: "Cậu làm cái gì vì tôi, chẳng liên quan gì đến việc tôi có thích cậu hay không.
Cho dù cậu cả ngày cắn hạt dưa phơi nắng, không làm chuyện gì, tôi cũng vẫn thích cậu."
Ngô Sở Úy cố ý hỏi: "Vậy nếu tôi lừa anh, gạt anh, dối anh, đùa anh, anh vẫn thích tôi sao?"
"Vậy tôi càng thích cậu hơn." Trì Sính nói xa xăm.
Lông mi đen bóng rậm rạp của Ngô Sở Úy chớp nháy vài cái: "Tại sao?"
Trì Sính cười dữ tợn, "Vì như thế, tôi có thể danh chính ngôn thuận thao cậu."
Ngô Sở Úy hung tợn cắn vài phát lên đầu Trì Sính.
Sau đó, bốn mắt nhìn nhau, mang theo nhu cầu mãnh liệt với nhau, mí mắt chậm rãi khép lại.
Trì Sính khuấy trộn đầu lưỡi Ngô Sở Úy, cô đơn trống rỗng mấy hôm trước như được lấp đầy, trong lòng thoáng chốc trở nên tràn đầy, máu trong người cũng nóng lên.
Ngô Sở Úy bị Trì Sính kẹp dưới nách, mỗi tấc da thịt đều được dốc lòng chà rửa ma sát, thoải mái đến híp cả mắt, hơi thở phả ra lại trêu đến thần kinh dưới nách Trì Sính.
Trì Sính dán miệng lên tai Ngô Sở Úy, nhẹ giọng nói: "Mấy hôm nay, tôi rất nhớ cặp mông lớn của cậu."
Ôi...!nếu không có ba cái chữ đó, Ngô Sở Úy sẽ rất cảm động.
Trì Sính ôm eo Ngô Sở Úy, ngậm đầu nhũ của y, dịu dàng trêu đùa.
Ngô Sở Úy thoải mái gầm ghè, đầu gối cọ bậy dưới bụng Trì Sính.
"Nhớ tôi không?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy thành thật đáp: "Nhớ."
Trì Sính lộ ra nụ cười cực có mùi đàn ông, hỏi: "Nhớ chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng nhớ."
Tiếp tục hỏi: "Nhớ nhất chỗ nào?"
Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn Trì Sính, không nói.
Trì Sính bị ánh mắt của Ngô Sở Úy câu đến mức sắp không còn hồn, liền ấn y vào trong bồn tắm, đưa lưỡi liếm cổ y, cánh tay vuốt ve hai điểm trước ngực, vật lớn đỉnh giữa hai chân, giày vò làm Ngô Sở Úy run rẩy liên hồi, nhẫn nại không thôi.
"Tôi chưa từng muốn ngủ với một người như thế." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy hé mí mắt, hô hấp không ổn đáp: "Phương thức biểu đạt tình yêu của anh...!thật...!đặc biệt...!thẳng thắn."
Khóe môi Trì Sính cong lên, "Đều là đàn ông, tôi nói lời phiến tình cậu có hứng không?"
Ngô Sở Úy đá đá Trì Sính.
Trì Sính bắt lấy cổ chân Ngô Sở Úy, kéo ra khỏi mặt nước, tách ngón chân ra, vừa liếm kẽ ngón chân vừa dùng ánh mắt trêu chọc Ngô Sở Úy.
Lồng ngực Ngô Sở Úy đỏ bừng, môi mỏng hơi hé, tay mò tới mò lui trong nước, cuối cùng tìm được cây gậy thô bự kia, giữ chặt lấy, vụng về trêu đùa.
Hơi thở gợi cảm của Trì Sính phát ra từ lồng ngực, mơ hồ gọi Đại Bảo.
Ngô Sở Úy híp mắt, vẻ mặt say mê, đột nhiên, xúc cảm lạnh lẽo hội tụ đến cổ, Ngô Sở Úy giật mình, trên bụng nở ra từng vòng bọt nước.
Xua bọt nước ra nhìn, Dấm gia gặp hung hóa cát đang quấn chặt cứng trên khúc cây dựng thẳng của y.
Trì Sính trừng mắt hổ thị uy, xách thằng con lên quở trách.
"Đúng là nên để hai thằng kia bóp chết mày!"
...
Chuyện đã xảy ra được hai ngày, Trì Viễn Đoan mới nhận được điện thoại.
"Em trai à, thật có lỗi, không trông chừng rắn kỹ dùng chú, trong ổ phản rồi, mấy chục con bị nuốt."
Trì Viễn Đoan giật thót, vội hỏi: "Sao lại bị nuốt?"
"Tôi đoán có thể là thủy thổ không hợp, gần đây đang lúc đổi mùa, chủng rắn quá tạp, lại nuôi chung như thế, không có nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp xem chừng, rất dễ xảy ra vấn đề.
Hay là...!dời chỗ cho chúng nó thử coi?"
Trì Viễn Đoan trầm mặc một hồi, mở miệng: "Ngày mai tôi tìm người lái xe qua lấy, anh nói trước với lính trực đi."
Cúp máy, lòng đầy tâm sự.
Là cha của Trì Sính, trong lòng con trai nghĩ thế nào, sao ông có thể không biết? Trì Viễn Đoan căn bản không trông mong Trì Sính có thể đi vào một mối tình bình thường, chỉ mong hắn có thể đi xong con đường đời theo đúng trình tự quy củ, đừng có chuyện gì lớn là được.
Hơn nửa đêm gọi điện cho thuộc hạ.
"Phái thêm mấy người qua, trước khi trời sáng vận chuyển rắn ra ngoài, nhớ rõ, không được phô trương."
"Ừm, tôi đã biết."
...
Đã đến giờ này, Ngô Sở Úy và Trì Sính còn ồn ào trên giường.
Trì Sính lại nghịch cặp trứng gỗ kia, Ngô Sở Úy nhìn mà ngứa mắt, suốt nửa đêm toàn chơi cái thứ đó.
"Anh không ném cũng có thể, vậy cất đi được không hả?"
Trì Sính thò tay xuống, nói xa xăm: "Nếu cậu ngày ngày để tôi sờ hàng thật, tôi sẽ cất thứ hàng giả này đi."
Ngô Sở Úy cũng không nhất định phải kiên trì chuyện này, trong lòng y đang bấm bàn tính.
Bên phía bộ đội có tin tức rồi, y phải đích thân qua xem.
Cho nên muốn làm Trì Sính mệt, buồn ngủ, dỗ dành, thuận tiện chuồn ra.
Thật ra, Trì Sính cũng có suy nghĩ này.
Nếu Ngô Sở Úy giờ này đã ngủ, đợi khi Trì Sính muốn động đậy, y đã ngủ rất sâu.
Nhìn thời gian đã xấp xỉ, Trì Sính dỗ: "Được rồi được rồi, tôi cất, mau ngủ đi."
Trước khi nhắm mắt, Ngô Sở Úy bất ngờ phun ra một câu.
"Thật ra tôi rất yêu thích anh."
Nói xong, nhanh chóng lật người, đưa lưng về phía Trì Sính, tim đập điên cuồng, triệt để hết ngủ nổi.
Trì Sính cũng phấn chấn tinh thần, ôm lấy Ngô Sở Úy, thoải mái đợi y chìm vào giấc mộng..