Hoäc Minh Vũ đang mệt, Đinh Thanh Uyển đang trò chuyện với mẹ Hoắc ở dưới lầu.
Gần đây, chỉ cần anh ta không đi làm là Đinh Thanh Uyển nhất định sẽ đến nhà, có đuổi thế nào cũng không chịu rời đi, mẹ anh ta lại luôn gọi Đinh Thanh Uyển đến nhà, anh sắp bị phiền đến chết rồi.
“Đình Vũ, sao đột nhiên anh không muốn đưa em về nhà?” Đinh Thanh Uyển trầm ngâm nhìn Hoặc Minh Vũ, cô ta không biết mình đã làm gì để khiến cho Hoắc Minh Vũ không thích.
Tóm lại, cô ta cảm thấy bản thân khá tốt.
Anh ta không thể chịu đựng được mọi động thái của Đinh Thanh Uyển nên anh ấy không tỏ ra từ chối Đinh Thanh Uyển một cách thẳng thừng.
CÔ ấy luôn làm quá mọi chuyện.
“Con không khỏe, con lên lầu trước đi.” Trước mặt mẹ, Hoắc Minh Vũ không dám nói lời nào chỉ có thể nhận lại thiệt thòi cho bản thân mình, Đinh Thanh Uyển đang rất vui vẻ nên anh ta không có cách nào nói rõ với cô 1a.
“Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm hơn.” Hoắc Minh Vũ nói chuyện với Hoắc Minh Dương xong thì cũng đóng cửa phòng mình lại.
“Chuyện trong nhà gần đây sao rồi, mọi người dường như không vui lắm, đặc biệt là Hoäc Minh Dương, anh ấy gần đây thật sự khác lạ, cảm giác không như lúc trước, anh sao rồi?” “Không… Chỉ là anh cảm thấy hơi khó chịu thôi.” Hoắc Đình Vũ nói thật cho cô ta, chuyện vui nhất trong ngày của anh ta chính là gọi điện thoại cho Từ Thanh Lam.
“À, như vậy sao.
Vậy nếu anh có chuyện gì không vui thì cứ nói với em.” Từ Thanh Lam nói chuyện với Hoắc Minh Vũ một cách dịu dàng và ân cần.
“Anh trai của anh, dường như anh ấy vẫn thích Tô Thanh Anh và anh ấy không tốt với Diệp Tĩnh Gia lắm.” Gần đây Hoắc Minh Vũ nhắc với Từ Thanh Lam về Diệp Tĩnh Gia rất nhiều lần, điều này khiến cho Từ Thanh Lam không tránh được mà có nhiều suy nghĩ.
“Anh sao vậy, sao dạo này anh đều nhắc đến Diệp Tĩnh Gia với em thế.” “Không có chuyện gì, chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi.” Hoắc Minh Vũ vội vàng giải thích, anh ta sợ Từ Thanh Lam sẽ khó chịu vì lời nói của mình.
“Anh thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Qua truyện.one đọc nhé.
Gần đây, anh luôn cảm thấy mình làm gì cũng sai hết.” Anh ta nói thật, Hoắc Minh Dương đối xử không tốt với Diệp Tĩnh Gia thì trong lòng anh ta cũng không hề vui vẻ.
“Được rồi, tuỳ theo ý anh, nhớ chăm sóc sức khỏe của mình, em cúp máy trước đây.” Cô ta nói xong thì ngắt điện thoại, không muốn để ý đến người đàn ông trong lòng luôn chứa nhiều ưu phiền này.
“Một người đàn ông tại sao suốt ngày lại nói những chuyện gây áp lực như vậy chứ.” Cô ta lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy bất mãn, người đàn ông này dường như cũng không phải là hoàn toàn thích cô ta.
Cũng không đúng lắm, Tô Thanh Anh đặt con búp bê trên tay xuống dường như nhớ ra điều gì đó.
Có vẻ như Hoắc Minh Vũ hơi thích Diệp Tĩnh Gia, thái độ của anh ta đối với Diệp Tĩnh Gia và có một số hành vi rất kỳ lạ và anh ấy cũng rất quan tâm đến Diệp Tĩnh Gia.
Bất kể Diệp Tĩnh Gia làm gì thì anh ấy cũng là người nhận ra đầu tiên.
Điều này rất kỳ lạ, không giống như phong cách của Hoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia có năng lực gì mà lại khiến Hoắc Minh Vũ chú ý đến vậy.
Tất cả những suy nghĩ không vui của anh †a đều là vì Diệp Tĩnh Gia.
“Mình phải làm sao bây giờ…” Cô ta đột nhiên không tin tưởng Diệp Tĩnh Gia, chính Diệp Tĩnh Gia đã giúp cô tìm ra cách đối xử với Hoắc Minh Vũ.
Vậy mà bây giờ Hoắc Minh Vũ lại quan tâm đến Diệp Tĩnh Gia hơn, _ tất cả đều do cô cố ý.
Ngày hôm sau trong lòng của Từ Thanh Lam đầy tâm trạng.
Tham gia một một buổi trình diễn thời trang quy mô tương đối lớn, dưới sân khấu có rất nhiều người trong giới truyền thông và cả khán giả hỏi: “Tử Kỳ, cô cảm thấy khó chịu à?” Ninh Sơ nhìn sang Từ Thanh Lam thì thấy trên mặt cô ta có vài quầng thâm mắt không thể trang điểm che mất được, vẫn còn để lại dấu vết mờ mờ.
“Không sao, tối hôm qua em ngủ không ngon thôi.” Cả đêm cô ta không ngủ, khi bị Ninh Sơ đánh thức thì cô ta chỉ mới chợp mắt được vào lúc gần sáng.
“Vậy mà em cũng không chịu để ý một chút nữa, lát nữa em còn phải chạm mặt máy quay đó.
Đây là phát sóng trực tiếp, nếu như chụp ảnh thì còn có thể photoshop một chút nhưng bây giờ đang trực tiếp thì làm thế nào?” “Ừm, em hiểu rồi, em xin lỗi, chị Ninh.” Cô ấy nhanh chóng xin lỗi, công việc thì không thể trì hoãn được.
Bộ phim mới nhất của cô ấy có thể nói là quy tụ dàn sao nổi tiếng, lại còn là nhà sản xuất lớn nên đương nhiên sự kiện này trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, giới truyền thông đang ngồi đó và họ đang muốn bới móc một chút tin tức.
“Sau đây là thời gian đặt câu hỏi tự do, cô có thể chọn một vài câu hỏi để trả lời.” Sau khi Từ Thanh Lam nghe thấy, cô ấy nhấp ngẫu nhiên vào một bảng câu hỏi để xem mình có thể trả lời câu hỏi nào: “Người mặc áo màu vàng này ở giữa hàng thứ hai đó?” “Xin lỗi cô Từ.
Gần đây có thông tin cho rằng cô rất thân thiết với cậu hai của nhà họ Hoäc nhưng mà anh ấy đã kết hôn rồi.
Tôi không biết cô nghĩ như thế nào về việc này.” Đây là một câu hỏi về một vấn đề nóng bỏng và Từ Thanh Lam đang do dự, xoắn xuýt không biết nên trả lời như thế nào.
Cô ta thực sự đã muốn trả lời câu hỏi này từ rất lâu rồi, phóng hỏi câu này cũng là do cô ta sắp xếp từ trước.
Nhưng cô ta còn muốn giả vờ suy nghĩ để khiến mọi người cảm thấy thật hơn: “Tôi..anh ấy vẫn chưa kết hôn và cũng chưa có bạn gái.
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.” “Cô Từ, cô có thể cho tôi biết thêm một chút thông tin được không? Chuyện Hoắc Minh Vũ kết hôn thì hầu như mọi người đều được biết mà.” Phóng viên vội vàng hỏi Từ Thanh Lam.
“Tôi … Đúng vậy, anh ấy vẫn chưa kết hôn.
Người mà lúc đầu được thông báo là kết hôn với anh ấy thật ra là kết hôn với anh trai của anh ấy.
Tôi và anh ấy bên nhau đã lâu, tôi không muốn nói về điều đó nhưng mà tôi không muốn người khác trói buộc bạn trai của mình” Lời nói của Từ Thanh Lam giống như sét đánh giữa trời quang, khiến mọi người kinh hãi, không ngờ bên trong lại có chuyện bí mật như vậy, câu chuyện bỗng nhiên thú vị hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người đều muốn nắm chặt tin tức này, có thể ngày mai sẽ có những bài báo giật tít thật lớn.
Từ Thanh Lam nhìn cảnh này và cảm thấy đắc ý, dường như cô ta đã có được thứ mình muốn.
Dù sao có rất nhiều thứ cô ta phải tự dựa vào bản thân mình mà đoạt lấy.
Đây có thể coi là một mũi tên giết hai con nhạn, không chỉ cho người ta thấy cô ta có người chống lưng mà còn làm rầm rộ vụ bê bối của nhà họ Hoắc.
Sau khi nắm bắt được chủ đề và thu hút được sự chú ý của công chúng, cô ta chắc chắn sẽ không lỗ.
Cũng thỉnh thoảng muốn bắt Hoắc Minh Vũ tiêu tiền một lần, nếu không thì có phần không hợp lý, thật có lỗi với bản thân.
Ngày hôm sau, nhà họ Hoắc bị bao vây và cửa công ty chật ních phóng viên.
Trong lúc tuyệt vọng, Hoắc Minh Vũ đã phải sử dụng mọi biện pháp bảo an của công ty.
Mẹ Hoắc đã rất tức giận khi biết chuyện này, bà định dạy cho Hoắc Minh Vũ một bài học.
Thật sự là quá đáng, đứa con trai này luôn làm những điều khiến bà ấy thất vọng: “Con cũng thật là lợi hại nhỉ.
Con đã gây ra một vụ tai tiếng lớn như vậy đối với nhà họ Hoắc.
Lúc trước mẹ đã nói là con không được ở bên cô ta, nhưng con lại không nghe.” “Mẹ, con đang ở công ty, chúng ta sẽ nói chuyện này khi có thời gian.” Hoắc Minh Vũ chật vật nói với mẹ Hoắc.
Bây giờ mọi chuyện đã ra nông nỗi này, bà ở nhà chắc chắn sẽ tức giận.
Mẹ Hoắc tự mình tức giận hơn nửa ngày, cuối cùng bà vẫn phải chấp nhận số phận của mình.
Ai bảo đứa con trai nhỏ này của bà lại có tính tình như vậy, lại đi tìm một người phụ nữ như vậy chứ: “Thôi vậy, để tôi tự xử lý chuyện này, chị Tiết, lấy điện thoại di động ra đây cho tôi” Điện thoại di động được treo trong túi của bà ấy ở trong phòng, và bà Hoắc cũng khó tránh mà phải đích thân ra mặt: “Có phải tổng biên tập Tần của Tuần báo Doanh nhân không? Tôi là ai chắc ông cũng biết chứ.” Anh ta cũng là người có được nguồn thông tin đầu tiên và sự việc này vẫn còn gây xôn xao trên báo của anh ta: “Đây không phải là bà Hoắc sao, thật là đã lâu không liên lạc.” “Xin chào anh Tần, tôi có một số vấn đề về quan hệ công chúng ở đây cần phiền anh giúp đỡ.
Bộ phận quan hệ công chúng của công ty họ sẽ xử lý, hơn nữa họ vẫn cần sự hợp tác của Tuần báo Doanh nhân.
Nếu không mọi chuyện có vẻ không thể nói là xử lý tốt được.” “Ồ? Bà Hoắc đích thân gọi điện thoại thì tôi làm sao mà từ chối được.” Người đó nói chuyện rất khéo léo và bà Hoắc không tìm được lý do để từ chối.
Bà cũng thích nói chuyện với những người thẳng thắn như vậy, không cần phải tốn thời gian.” “Đó chỉ là chuyện nhỏ nhưng nó còn tuỳ thuộc vào thành ý của bà Hoäc.” “Sau này tin tức của nhà họ Hoắc sẽ để cho anh độc quyền đăng tin.” Nhà họ Hoắc cũng cần một số tin tức hữu ích trợ giúp, nếu hai người hợp tác cùng có lợi thì đó tất nhiên là chuyện tốt nhất.
“Vậy thì tôi có thể buông tay và không đưa tin về vấn đề này, nhưng tôi không thể phủ nhận sự thật.
Tôi là một phóng viên và có đạo đức nghề nghiệp.” Tuần báo Doanh nhân có thể nổi bật giữa nhiều tạp chí và tờ báo khác cũng chính vì điều này, mặc dù bà Hoäc không hài lòng lắm.
Nhưng những gì anh Tần nói rất có lý, bà ấy không có cách nào từ chối.
“Được rồi, tôi sẽ tự giải quyết những chuyện khác, sẽ không làm phiền anh nữa.” Nói xong bà ấy cúp điện thoại, bây giờ không có hai đứa con trai khiến bà đau đầu ở nhà.
Hoắc Minh Vũ đến công ty, anh ta chỉ cảm thấy có rất nhiều áp lực, nhân viên công ty nhìn anh ta khác hẳn đều chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.
Ngược lại Đinh Thanh Uyển cảm thấy đắc ý, còn tự lo lắng rằng mình sẽ không danh chính ngôn thuận mà gả cho Hoắc Minh Vũ.
“Đình Vũ, có chuyện gì vậy? Đừng quá buồn.” Cô ta nhanh chóng nhân cơ hội tiến vào lòng Hoắc Minh Vũ để tránh phải đau khổ sau này.
Mơ tưởng trong lòng cô lớn nhưng thấy Hoäc Minh Vũ không đáp lại đành phải lằng lặng bỏ đi, dù sao bây giờ thì cũng tự nhiên mà cô ta mất đi một tình địch.
“Ừm, không sao đâu, em cũng không buồn.” Cô ta nói xong cũng không thèm ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh Vũ, cho dù anh ta không thích cô ta thế nào thì cô ta cũng hài lòng khi thấy anh ta buồn như vậy.
Cô ta không thể chịu đựng được người đàn ông trước mặt mình, vì vậy cô ta cũng mặc kệ, dù sao Hoắc Minh Vũ cũng không có gì tốt.
Vừa nghĩ đến chuyện này thì cô ta nhận được cuộc gọi của bà Hoắc: “Thanh Uyển, có có đang bận không?” “Dạ không, con vừa đến gặp Hoắc Minh Vũ, tâm trạng anh ấy không tốt lắm.” Cô ta nhanh chóng tranh thủ thời gian chớp lấy cơ hội này để chứng tỏ cô ta quan tâm đến Hoắc Minh Vũ như thế nào.
“Nó không biết nhìn người, đáng đời nó.
Con không cần để ý đến nó, bây giờ con phải giúp dì, để Đình Vũ và Từ Thanh Lam đó phủi sạch mọi quan hệ.” Bà Hoắc đưa ra quyết định cho Đinh Thanh Uyển, lời bà ấy nói là thật.
Bây giờ chính là lúc mà Đinh Thanh Uyển khẳng định vị trí của mình.
“Con nghe theo dì.” Đinh Thanh Uyển đương nhiên không có lý do gì để từ chối, với cơ hội tốt như vậy ở trước mặt nếu cô ta không nhận lấy thì chẳng phải là kẻ ngốc sao.
“Vậy thì con chuẩn bị cho tốt đi, chỉ cần con hợp tác với Đình Vũ là được.” Bà Hoắc cũng đoán được Hoắc Minh Vũ sẽ làm gì tiếp theo.
Dù gì thì anh ta cũng là một người có trách nhiệm với công ty và Hoắc Minh Vũ sẽ không bao giờ làm gì khiến cho công ty bị ảnh hưởng.
“Vậy, dì nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé.” Cô ta nói xong thì bà Hoắc cũng cúp điện thoại.
Mặc dù trong lòng Đinh Thanh Uyển có phần không vui nhưng cô ta cũng không dám nói câu nào với bà Hoắc.
May mà có sự đảm bảo của bà ấy, cô chắc chắn Hoắc Minh Vũ sẽ không dám nói hay làm chuyện gì quá đáng đâu.
“Cô Đinh, giám đốc Hoắc mời cô vào” Tiếng gọi của đồng nghiệp đột nhiên vang lên sau lưng.
Nhân viên công ty thường gọi cô ta là cô Đinh, cô ta cũng quen rồi, dù sao cô ta cũng không giống với bọn họ, sau này cô ta chính là bà Hoắc tương lai rồi.
Nhìn thấy Đinh Thanh Uyển bước vào phòng làm việc của Hoäc Minh Vũ, cứ một bước là đánh mông ba cái.
Cũng không biết Hoắc Minh Vũ thích người phụ nữ này kiểu gì..