Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế FULL


Diệp Tĩnh Gia ở nhà phát ngốc, nhà trống rỗng, đã không có hoắc Minh Dương, cô giống như cái gì đều không có.

Không biết Hoắc Minh Dương hiện tại đang làm gì, ở nơi nào, Diệp Tĩnh Gia tràn đây đều là lo lắng, thậm chí không thể bình tĩnh ngẫm lại, rốt cuộc hiện tại hẳn là làm sao bây giờ.

“Anh đã vê” Nghe được tiếng cửa, Diệp Tĩnh Gia nhanh đứng dậy.

Nhìn hoắc Minh Dương, sắc mặt anh không quá tốt, trông không vui.

Diệp Tính Gia cũng cũng không dám nói chuyện, nhìn hoắc Minh Dương, yên lặng đứng ở nơi đó, thở cũng không dám thở.

“W sao cô lại tàn nhẫn như vậy với Tô Thanh Anh? Diệp Tĩnh Gia, trước nay tôi cũng không biết cô là người như vậy.

’ Diệp Tĩnh Gia trong lòng run lên: “Loại như vậy?” Cô không biết bản thân không tốt chỗ nào, làm Hoắc Minh Dương nói như vậy, cô thật sự không biết đó là Tô Thanh Anh, dù biết, cũng sẽ không làm vậy Tô Thanh Anh, chính là cố tình Hoắc Minh Dương cái gì cũng không biết.


Thất vọng có một chút, nhưng lại thoải mái hơn nhiều, kết quả này khi bắt đầu cũng đã đoán được.

- Mặc kệ anh tin hay không, tôi không phải cố ý đụng vào Tô Thanh Anh” Cô vẫn kiên trì vì chính mình giải thích, cho dù biết không tác dụng gì, nhưng cô không nói dối, cô không muốn bị Hoắc Minh Dương hiểu lầm, những người khác nói cái gì đều có thể không để bụng, duy chỉ có Hoắc Minh Dương là không được.

Hoắc Minh Dương đối với chuyện của Diệp Tĩnh Gia hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí hoài nghi nhìn người phụ nữ này, lúc trước yếu ớt cùng nhân hậu đều là cô giả vờ sao? Không thể tin được Diệp Tĩnh Gia là loại người này, có thể làm được chuyện người khác không làm được: “Chưa thấy Hoàng Hà thì chưa sợ, cô hại người sẽ không có kết cục tốt” Hoác Minh Dương nói xong, liên không hề để ý tới Diệp Tĩnh Gia, hiện tại chuyện anh cũng đã đã xảy ra.

Tô Thanh Anh không thể đánh đàn là chuyện nghiêm trọng.

Diệp Tĩnh Gia cảm giác giải thích cũng vô dụng, nhìn theo Hoắc Minh Dương đem quần áo rời đi.

Hoắc Minh Dương vô cùng khó chịu, anh không biết Diệp Tĩnh Gia sao có thể làm những chuyện anh không ngờ đến.

Đợi bóng dáng Hoắc Minh Dương bóng dáng biến mất, Diệp Tĩnh Gia cũng đi xuống lầu, đi theo bóng dáng anh nhìn theo anh đi gặp một người phụ nữ khác.

Mẹ Hoắc thấy bộ dáng của Diệp Tĩnh Gia, liền cùng Đinh Thanh Uyển kẻ xướng người hoạ nó: “Có những người vô dụng như con gà không đẻ trứng được, chồng mình cũng không quản k được, hiện tại còn làm hại thanh danh Nhà họ Hoắc, thật là đồ xui xẻo ” Đinh Thanh Uyển vừa nghe, cũng nhanh chóng hùa theo mẹ Hoắc: “Đừng nói như vậy sao mà dì, về sau con nhất định sẽ giúp dì bớt lo, chúng ta không để ý tới cô ta thì tốt rồi” Nói xong vẫn bên cạnh mẹ Hoắc, bộ dạng ngoan ngoãn.

Diệp Tĩnh Gia nhìn hai người kia nghiễm nhiên thành một nhà, không khỏi thay Hoắc Minh Vũ cười cười.

Đang muốn đến Hoắc Minh Vũ, thì nghe được Mẹ Hoắc bỗng nhiên gọi vào cô: “Đúng rồi, Diệp Tĩnh Gia, Minh Vũ đồng ý cùng Thanh Uyển kết hôn, lúc đó cô hỗ trợ chuẩn bị cho chúng “” no.

Nhìn đến Đinh Thanh Uyển nằm trong lòng mẹ Hoắc, vẻ mặt đắc ý, cô phiền chán thật sự, cái này Đinh Thanh Uyển so với Từ Thanh Lam kém không chỉ một chút.

“Được rồi, để xem con có thời gian không.

” Dì Mai hiện tại xương cốt chưa lạnh, cô làm sao có thời giờ chuẩn bị gì khác, ngày mai cô muốn an táng cho dì Mai.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tĩnh Gia đã bị đánh thức, thời gian này mẹ Hoắc đã đi làm, trong nhà không có người, truyền thông tự nhiên nổi sóng.

Tô Thanh Anh dù sao cũng là nhân vật công chúng, hiện tại tay hỏng rồi, sau này không thể tham gia biểu diễn.

Tổn thất này cũng muốn muốn lăng xê một phen, dựa vào công luận mà kiếm một món.

Diệp Tĩnh Gia ra cửa thấy người nhốn nháo, hoảng sợ, không biết sao lại có nhiều người như vậy: “Đây là muốn làm gì?” Diệp Tĩnh Gia không biết cho nên hỏi một câu.

“Chào cô, Cô Diệp, xin hỏi chuyện cô gây tai nạn bỏ trốn…” Mọi người đều hỏi chuyện Diệp Tĩnh Gia gây, dù cô giải thích thế nào cũng không có người chịu tin tưởng, Diệp Tĩnh Gia không có cách nào: “Tôi thật sự không có.

” Cô bị ngã ở cửa, ra không được, lại không thể chậm trễ an táng dì Mai.

“Cầu xin các người để tôi đi ra ngoài” Trong lòng sốt ruột, chờ lát nữa sẽ chậm, cô còn muốn nhìn mặt dì Mai lần cuối, cố gắng đi ra ngoài, không biết ai đẩy một cái, Diệp Tĩnh Gia ngược lại lui về sau một bước, thiếu chút nữa ngã xuống.

Lữ Hoàng Trung biết chuyện Diệp Tĩnh Gia, hôm nay đưa tang dì Mai, sáng sớm anh liền tới hỗ trợ.

Kết quả còn ở trên đường liền nhìn đến phát sóng trực tiếp trên TV ở ngay cửa Nhà họ Hoắc, Diệp Tĩnh Gia một người hoàn toàn không có cách nào ứng phó, bị truyền thông ép hỏi, chắc chắn sẽ ép phát khóc.

Anh vội vàng quay đầu, đi cục cảnh sát tìm tài liệu, rồi chạy lại đây: “Nhường một chút” Lữ Hoàng Trung đến, làm Diệp Tĩnh Gia thấy được hy vọng.

Anh ba bước cũng hai bước, giải khai đám người, đem ngã ngồi trên mặt đất Diệp Tĩnh Gia đỡ lên, nửa ôm vào trong ngực hiện ra một loại bảo hộ trạng.

“Đây tư liệu các người muôn, các người có thể xem, cô ấy vô tội, nếu là ngoài ý muốn chúng tôi thực xin lỗi, hiện tại trong nhà Diệp Tĩnh Gia có xảy ra chuyện, mong mọi người giữ yên lặng, không nên ép người sát quá.

” Nói xong liền đỡ lấy Diệp Tĩnh Gia, trực tiếp đi lên xe, đám người tránh ra.

Trong giọng nói rõ ràng chứng minh Diệp Tĩnh Gia không phải gây chuyện chạy trốn, có tìm được tờ giấy chứng minh.

Cũng là Diệp Tĩnh Gia gọi điện thoại báo cảnh sát.

Hoắc Minh Dương nhìn trong TV, Lữ Hoàng Trung nửa ôm Diệp Tĩnh Gia, bỗng nhiên cảm giác ghen ghét dữ dội, không biết vì cái gì, anh cảm giác dù Diệp Tĩnh Gia ở bên ai, anh đều ghen.

Tô Thanh Anh đều thấy rõ, Hoắc Minh Dương trở về tuy rằng chưa nói gì, nhưng trong lòng vẫn có Diệp Tĩnh Gia: “Minh Dương…” “Làm sao vậy?” Hoắc Minh Dương nghe Tô Thanh Anh kêu anh, xoay người vừa hỏi.


“Được rồi, kỳ thật em còn tốt, anh không cần lo lắng” Tô Thanh Anh nói xong, nhìn nhìn tay mình: “Nếu tay em tốt hơn, có thể cùng anh đi ra ngoài chơi” Cô nói xong, chính mình đều cười, giống như tưởng tượng tương lai tốt đẹp.

Hoắc Minh Dương chỉ là một câu không nói: “Em thấy tốt là được, em muốn thế nào đều được” Hoắc Minh Dương nói xong, cô hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

“Nếu anh lo lăng, liền đi xem cô ấy đi” Tô Thanh Anh nói vậy, Hoắc Minh Dương tự nhiên biết.

Chỉ là không ngờ tới cô bỗng nhiên nói như vậy, vẫn là nói biểu hiện của anh quá mức rõ ràng, Tô Thanh Anh liếc mắt một cái liền nhìn ra được tới: “Không có gì, cô ấy có người lo, không cần anh lo lắng” Vốn định nói Diệp Tĩnh Gia cùng anh có quan hệ gì, dựa vào cái gì lo lắng cô, nhưng là cuối cùng không nói được, chính anh cũng không dám tin.

“Được rồi, anh tự biết nên làm như thế nào” Anh nói xong mỉm cười, giống như có rất nhiều thứ nói không rõ.

Trong lòng nghĩ làm sao để cả hai đều vui vẻ: “Không sao cả, em thật sự không có gì, cô ấy dù sao cũng là vợ của anh” Tô Thanh Anh nói xong, còn cắn cắn môi, tỏ vẻ cô hiện tại thật sự rất khổ sở, Hoắc Minh Dương nhìn thấy, cái gì đêu không nói.

Rất nhiều chuyện dù cho Tô Thanh Anh nói, đều nói không rõ, đơn giản không giãy giụa muốn nói: “Em xem hiện tại làm sao cho tốt, em hiện tại không thoải mái, sang bên cạnh nghỉ ngơi” Hoắc Minh Dương bản thân tự biết, cho nên ở bên cạnh.

Mỗi ngày ở bệnh viện nghỉ ngơi.

Diệp Tĩnh Gia lúc trước chiếu cố anh, cả ngày lẫn đêm đều ngồi ở mép giường, bỗng nhiên có thể cảm nhận được khi đó Diệp Tĩnh Gia là thật sự quan tâm anh, bình tĩnh mà xem xét anh đều làm không được cho Tô Thanh Anh.

Không biết Diệp Tĩnh Gia đang làm cái gì, anh cảm giác chính mình hiện tại trong đầu lung tung đều là Diệp Tĩnh Gia, anh quả thực là điên rồi.

Tạm thời không có cách nào quản Diệp Tĩnh Gia, cũng không biết Diệp Tĩnh Gia rốt cuộc thế nào, đơn giản không nghĩ nữa, cũng không tự hỏi, quấy rầy suy nghĩ của anh, này không phải chuyện tốt.

Lấy ra di động nhìn một chút, tin tức mới nhất mẹ đẻ Diệp Tĩnh Gia mất cùng ngày cô đụng vào Tô Thanh Anh, chạy tới bệnh viện nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lữ Hoàng Trung nhẹ nhàng giúp Diệp Tĩnh Gia hóa giải nan đề, Diệp Tĩnh Gia thực cảm kích, nhưng trừ bỏ cảm kích cũng không có gì khác: “Cảm ơn anh” Xử lý xong hậu sự dì Mai, Diệp Tĩnh Gia hiện tại bông nhiên không biết nên làm cái gì, cũng không có sức lực giải thích gì.

“Làm sao vậy?” Thấy Diệp Tĩnh Gia thở dài nhẹ nhõm một hơi lúc sau, biểu tình vân luôn không tốt, hỏi một câu “Không, cảm ơn anh, nếu không có anh, mọi thứ sẽ không thuận lợi” Cô bị truyền thông ồn ào huyện náo, nổi danh đố phụ, không có Lữ Hoàng Trung thì việc an táng dì Mai cũng không dê dàng.

“Cô nói gì vậy, Minh Dương… Anh ta không có thời gian, mới để tôi lại đây” Anh nói do Hoäc Minh Dương bảo anh tới, Diệp Tĩnh Gia sẽ vui vẻ một chút.

Trong lòng rõ ràng biết cái gì là đúng, cái gì là sai, còn câm lòng không đậu giúp Diệp Tĩnh Gia.

Nghe được Lữ Hoàng Trung nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia quả nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, muốn xác nhận anh nói rốt cuộc có phải sự thật.

“Bi thôi, tôi mời anh ăn cơm” Mặc kệ nói như thế nào, vân là muốn cảm ơn Lữ Hoàng Trung.

“Tốt, cô xem muốn ăn cái gì” Trong khoảng thời gian này Diệp Tĩnh Gia cũng không ăn uống gì, Lữ Hoàng Trung đồng ý.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui