Hoắc Minh Dương không ngừng nhớ tới ngày Diệp Tĩnh Gia cùng Lữ Hoàng Trung, lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Sau đó dứt khoát đứng dậy trở vê tìm Diệp Tĩnh Gia.
3 giờ sáng, Diệp Tĩnh Gia còn chưa ngủ, có lẽ là tối hôm qua ngủ đủ rôi, tỉnh lại cũng không ngủ tiếp được.
Không biết Diệp Tĩnh Gia hiện tại đang làm gì, cũng không biết cô hiện tại ra sao.
Ngoài cửa có thanh âm, trong lòng có một ít sợ hãi, đi đến phòng cửa, hỏi một tiếng, “Ai a” “Mở cửa” Giọng nam quen thuộc làm Diệp Tĩnh Gia lập tức thanh tỉnh, căng chặt thân kinh, nửa đêm anh tới nơi này làm gì? “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Tĩnh Gia nói xong, mới cảm thấy buồn cười, đây là nhà anh, anh không tới nơi này đi nơi nào? “Tâm tình cô có vẻ không tệ.” Nói xong nhìn mặt biểu tình trên mặt phụ nữ, càng cảm thấy không thoải mái, cả người đều không thoải mái.
Dựa vào cái gì ở cùng Lữ Hoàng Trung, còn có thể vui vẻ như vậy? Diệp Tĩnh Gia cười lạnh một tiếng: “Nhờ phúc của anh, còn tốt” Cô cũng không muốn nói gì nhiều, người đàn ông cái gì đều không thể cho cô, đơn giản từ bỏ thôi.
Không biết Diệp Tĩnh Gia nghĩ gì, Hoác Minh Dương chỉ nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia cười chói mắt: “Cô có phải thấy dù cô làm gì tôi đều dung túng cô?” Anh nói xong, bật cười, nhìn Diệp Tĩnh Gia, anh tựa hồ có chút lạ, Diệp Tĩnh Gia không khỏi có chút sợ hãi.
“Anh muốn làm gì?” Theo bản năng về phía sau lui một bước, cô muốn tránh Hoắc Minh Dương.
“Cô là của vợ của tôi, đương nhiên thực hiện nghĩa vụ làm vợ, cô không phải muốn tôi sao, không phải còn ước ngã vào lòng Lữ Hoàng Trung sao?” Hoắc Minh Dương nói Diệp Tĩnh Gia một cách mỉa mai.
Cảm giác trong lòng có chút không thoải mái, nhưng là lại không biết nói sao.
Cô chỉ có thể hỏi: “Anh đừng như vậy, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng, không cân như vậy” Cô nhìn Hoắc Minh Dương ánh mắt hoảng loạn.
Không biết vì cái gì Hoắc Minh Dương luôn làm cô có cảm giác áp lực, dù cô không muốn cũng phải phục tùng.
Diệp Tĩnh Gia ăn đồ ngủ màu hông nhạt, dưới ánh đèn mờ có chút mê người: “Nếu cô vội vàng như vậy, tôi sẽ cho cô hiểu cách làm vợ” Hoắc Minh Dương như phát tiết việc Diệp Tĩnh Gia cùng Lữ Hoàng Trung.
Chuyện nhục nhã này, Diệp Tĩnh Gia không hề muốn, lại không thể kháng cự, bởi vì không thể làm cho Hoắc Minh Dương nguôi giận, chỉ cần anh ta nổi giận, Diệp Tĩnh Gia căn bản không có biện pháp động một chút.
Không nhúc nhích không giãy giụa, người đàn ông sức lực quá mạnh, căn bản không thể làm gì được.
“Tùy anh” Từ bỏ chống cự, cô tùy ý cho anh ta làm gì làm, nằm im như người chết.
Cảm giác không có sự phối hợp, cũng không có cảm giác gì, tựa như một đứa bé, yên lặng thừa nhận, anh liền giận sôi máu, buông Diệp Tĩnh Gia trực tiếp rời đi.
Hoắc Minh Dương đi rồi, đêm nay cũng không trở về, Diệp Tĩnh Gia cũng không có ngủ tiếp.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô thật giống như cái xác không hồn, thậm chí không biết chính mình rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tô Thanh Anh thiếu cô một lời giải thích, vì cái gì rõ ràng cô chuyển hướng còn sẽ đụng vào cô.
Trong lòng hoài nghỉ cùng bất an càng lúc càng lớn, cô dần chết lặng, mọi thứ như rõ ràng hơn.
Cố ý hỏi thăm phòng bệnh của Tô Thanh Anh phòng bệnh, Lữ Hoàng Trung sinh nghỉ hoặc, nhưng cũng nói cho Diệp Tĩnh Gia, chỉ là không biết Hoắc Minh Dương có biết chuyện này không.
“Cô không nên đến” Sợ Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy sẽ khổ sở, Lữ Hoàng Trung tốt tâm khuyên khuyên Diệp Tĩnh Gia.
“Không sao cả, tôi không sợ” Diệp Tĩnh Gia nói xong, liền cúp điện thoại.
Cho dù kết quả thế nào, đều phải xem.
Mắt thấy mọi chuyện, cô mới cam †âm vì liên quan tới mẹ cô.
Chuyện khác đều có thể nhẫn, duy nhất chuyện mẹ cô, chuyện này không có cách nào nhịn được, cô không rộng lượng như vậy.
Đến bệnh viện không tốt hay không.
Hoắc Minh Dương không ở đó, Diệp Tĩnh Gia trực tiếp liền đi vào phòng bệnh Tô Thanh Anh.
truyện tiên hiệp hay
Cô vừa lúc nhìn tay, nhìn tâm tình không hề tồi: “Như thế nào, hô nay rảnh tới đây.” Tô Thanh Anh nói chuyện mang theo điểm dáng vẻ lưu manh, cô hiển nhiên bất mãn với Diệp Tĩnh Gia.
“Cô cũng biết tôi sẽ tìm đến cô” Nhìn cô dáng vẻ đắc ý, Diệp Tĩnh Gia trong lòng cực kỳ bực tức.
“Nói đi, có chuyện gì?” Tô Thanh Anh nhìn Diệp Tĩnh Gia liếc mắt một cái, người phụ nữ này cũng không dễ dàng, ở Nhà họ Hoắc không địa vị, còn qua nhiều năm như vậy: “Tôi nói cô biết, sự thật chuyện gì quan trọng sao? Cô đụng phải tôi đây là sự thật, tay tôi không thể đánh đàn cũng là thật”
Diệp Tĩnh Gia tức giận, không có cách nào hết hết giận, thế đạo hiểm ác, rất nhiều lúc, cô rất bội phục loại phụ nữ giỏi tâm kế này: “Cô muốn cùng Hoắc Minh Dương ở bên nhau, nhưng mẹ tôi là vô tội.” “Là cô đụng phải tôi, đó là sự thật? Tôi rõ ràng còn chưa nói gì cô.” Tô Thanh Anh hơi không vui nhìn Diệp Tĩnh Gi, cô trước kia cũng như vậy sao? “Rõ ràng là cô đâm tôi” Diệp Tĩnh Gia nhìn Tô Thanh Anh, cô trợn tròn mắt nói dối thật bản lĩnh.
“Cô chưa từ bỏ ý định? Kỳ thật dù choc huyện này ai đúng ai sai đều không quan trọng, rốt cuộc Hoắc Minh Dương thích chính là tôi, cô cũng rõ ràng” Cô tự tin tất cả do Hoắc Minh Dương thích cô, mà Diệp Tĩnh Gia không có tự tin đó, cho nên cô tự nhiên so Diệp Tĩnh Gia càng nhàn nhã.
Diệp Tĩnh Gia chưa từng có gặp phụ nữ giống Tô Thanh Anh, tuy rằng nói là cô ta đâm người trước, nhưng là không có gì có thể chứng minh, xác thật Tô Thanh Anh là vô tội.
“Vì để Hoắc Minh Dương bên cạnh cô, cô cố ý hại tôi có phải hay không? Tay cô bị thương, liền có lý do trở lại anh bên người phải không?” Vô lực cười, đáp án rõ ràng, cô tới cũng tự mình chuốc lấy cực khổ.
“Tôi cũng chưa làm gì, là chính anh ấy muốn vậy, ở trong lòng anh ấy cái nào nặng cái nào nhẹ ngươi hẳn cô minh bạch đi, cô sớm đi đi coi như còn một chút tự tôn” Tô Thanh Anh nói xong, cười nhạo nhìn Diệp Tĩnh Gia liếc mắt một cái.
Hiện tại hết thảy, đều là bởi vì cô quá yếu đuối, trên thế giới này chỉ có mạnh yếu thôi.
“Cô thật sự không biết xấu hổ như vậy sao?” Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói sao để hình dung người phụ nữ này.
Hoắc Minh Dương thích cô nhiều năm đều vậy, hiện tại kết hôn, cô là có thể làm hành động hãm hại người khác: “Cô thà rằng cả đời không thể đánh đàn đều phải hãm hại tôi?” Cô chưa từng thấy qua loại người hãm hại người khác bất chấp như vậy, cô chưa từng hiểu được.
Cô bỗng nhiên hoảng sợ.
“Tôi cảm thấy cô đừng như vậy, vốn dĩ chuyện này là do hai bên tình nguyện, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy không có ý gì nữa, đừng đuổi tôi..” Nói xong Tô Thanh Anh khoa trương khóc lên.
Diệp Tĩnh Gia đưa lưng về cửa, cho nên thấy Hoắc Minh Dương.
Nhưng từ phản ứng của cô ta cũng đoán ra: “Anh đã trở về?” Nói xong quay đầu liền nhìn đến hoắc Minh Dương.
Anh không vui: “Cô quấy rầy cô ấy làm gì? Cô ấy hiện tại cần tĩnh dưỡng, cảm xúc không tốt, cô không cần đến quấy rầy” Hoắc Minh Dương đối tốt với Tô Thanh Anh làm Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói gì.
Anh nhận định cô quấy rầy Tô Thanh Anh, nhưng cô cũng chưa có nói gì.
“Tốt, tôi đi trước” Diệp Tĩnh Gia nói xong liền phải rời đi.
Tô Thanh Anh mắt thấy Diệp Tĩnh Gia phải đi, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, tôi biết như vậy thực quá đáng, nhưng tôi hiện tại chỉ có Minh Dương, cho nên không có biện pháp… Tô Thanh Anh nói, Diệp Tĩnh Gia cũng không biết cô nói cái gì nữa.
Nhìn đến ánh mắt Hoắc Minh Dương bỗng nhiên hiểu rõ.
Chỉ là không thể tin được kết hôn lâu như vậy, người đàn ông cư nhiên sẽ tin tưởng người khác.
“Cô ấy nói cái gì anh đều tin tưởng?” Diệp Tĩnh Gia ba bước cũng hai bước đi đến Hoắc Minh Dương trước mặt.
Dùng ánh mắt dò hỏi đáp án, chỉ cần anh nói câu ừ, cô có thể hết hy vọng.
“Nếu không phải bởi vì cô, cô ấy sao có thể cả đời đều không thể đánh đàn, cô có biết cảm ơn không, có biết nên làm, cái gì không nên làm” Hoắc Minh Dương nói, thật giống muốn dạy cô ngoan một chút.
“Không phải tôi đâm cô ấy” Diệp Tĩnh Gia vẫn là cuối cùng chịu được mà giải thích.
Cô không ngờ Hoắc Minh Dương hiểu lầm.
“Chẳng lẽ ý cô là cô ấy tự làm mình bị thương? Diệp Tĩnh Gia, làm người phải có lương tâm” Hoäc Minh Dương nói lời này, đối với Diệp Tĩnh Gia rất thất vọng.
Thế cho nên cô không biết nói gì hơn, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Anh luôn cảm thấy tôi như vậy sao, ở bên nhau lâu như vậy, trong lòng anh thì tôi chính là loại này?” Diệp Tĩnh Gia nói xong, bản thân tiếc cho cuộc hôn này.
“Tôi hiểu Thanh Anh, cô ấy không phải người như vậy.” Hoäc Minh Dương nói xong nhìn nhìn Tô Thanh Anh suy yếu, cô suy sút nằm ở trên giường bệnh, trên môi vân là màu trăng, có chút tiều tụy.
Thoạt nhìn cô rất giống người bị hại, chỉ có Diệp Tĩnh Gia biết sự thật, cũng hết đường chối cãi.
“Tốt” Nói xong cô xoay người muốn đi.
Diệp Tĩnh Gia biết dù cô làm gì cũng không thể thay đổi cái nhìn của anh với cô.
“Tôi đi đây” Cô nhìn Hoäc Minh Dương kiên định tin tưởng Tô Thanh Anh, bông nhiên hiểu rõ, cô kiên trì không có ý nghĩa, cô có ở lại bên cạnh Minh Dương, không cho bọn họ bên nhau, cuối cùng khổ cũng là cô, trừ bỏ cô ra không ai vì cô mà đau cho cô.
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?” Hoặc Minh Dương cũng không kiên nhân, Diệp Tĩnh Gia luôn như thế, làm anh không biết như thế nào cho phải.
“Tôi không thế nào cả” Diệp Tĩnh Gia có chút mệt mỏi, không biết làm sao: “Mang theo tình yêu chó má kia mà sống tốt, chúc các người bạch đầu giai lão vĩnh kết đồng tâm”Vào truyện one đọc full nhé.
Nói hết lời, còn hung hăng mà chuyển qua đi trừng mất nhìn Tô Thanh Anh liếc mắt một cái: “Cô cũng sẽ không có kết cục tốt” Bang.
Diệp Tĩnh Gia không thể tin được nhìn hoặc Minh Dương, anh cư nhiên vì Tô Thanh Anh đánh cô? Đây không phải lần đầu tiên, nhưng là cô tuyệt đối không thể tưởng được, rõ ràng sai đều không phải là cô, cuối cùng chịu khổ lại là cô..