Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế FULL


Diệp Tĩnh Gia không biết bản thân làm sao đẩy Hoắc Minh Dương dậy, chỉ cảm thấy dùng hết tất cả sức lực, người đàn ông này quả thật rất lợi hại, luôn có thể làm được những thứ cô không làm được.

Đợi Hoắc Minh Dương tỉnh dậy đã lỡ thời gian ăn sáng, Diệp Tĩnh Gia vô cùng nhàm chán, không nhẫn tâm đánh thức anh, bản thân cũng ngủ bù theo: “Diệp Tĩnh Gia, có phải cô thấy chỗ nào khó chịu không?” “Không có, tôi rất khỏe” Cô nói xong, bản thân cũng không tin, ngược lại bây giờ Hoắc Minh Dương cái gì cũng tốt, vậy cô cũng không rối rắm nữa.

“Ăn cơm chưa?” Lúc dùng bữa sáng anh vẫn đang ngủ, còn không biết xấu hổ mà nói, giờ cô là thai phụ, rất dễ đói bụng.


“Anh, anh có từng nghĩ nếu anh tách ra khỏi Diệp Tĩnh Gia, sẽ như thế nào không?” Hoắc Minh Vũ đột nhiên nói một câu, khiến Diệp Tĩnh Gia rất ngại ngùng, nhìn Hoắc Minh Dương, không biết nói gì, cũng đợi đáp án của anh.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.


“Vậy sao được, chuyện của anh lớn như vậy, đương nhiên em phải tham gia.

” Nói xong mới cảm thấy mình đã nói sai, ngượng ngùng ho khan.

Lúc này đến lượt Diệp Tĩnh Gia buồn bực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải cô không biết, đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không.

“Anh…có chuyện gì vậy?” Diệp Tĩnh Gia hỏi, không biết mình cần chuẩn bị những gì.

“Đừng nghĩ lung tung, ngoan ngoãn chút” Hoắc Minh Dương dịu dàng nói với Diệp Tĩnh Gia.

Biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, Diệp Tĩnh Gia không nói câu nào, yên tính nhìn Hoäc Minh Dương, ăn cháo của mình “Chị còn chưa biết sao?” Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Diệp Tĩnh Gia, không biết chuyện gì cả.

“Được rồi, ăn cơm của em đi” Bữa cơm không có mùi vị, Diệp Tĩnh Gia có chút đau đầu, luôn cảm thấy cả người khó chịu: “Tôi không muốn ăn nữa” Mới ăn được vài muông cháo, cô đã bắt đầu buồn nôn.

Thuyền này lái thật khó chịu.

Rất nhiều người không ăn nổi cơm, trên thuyền tự nhiên có chuẩn bị thuốc, bảo người lấy cho Diệp Tĩnh Gia.

Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, Diệp Tĩnh Gia không định uống: “Không cần đâu, tôi không muốn uống thuốc” Bây giờ đứa nhỏ trong bụng chính là toàn bộ sự quan tâm của Diệp Tĩnh Gia, trừ đứa nhỏ, cô không có chút suy nghĩ nào với những chuyện khác.

“Được thôi, vậy thì không uống” Thấy thái độ cô kiên quyết, Hoäc Minh Dương chỉ đành đồng ý.

Dường như tất cả những gì Diệp Tĩnh Gia thích hoặc không thích, anh đều để ý: “Diệp Tĩnh Gia, cô xem muốn ăn cái gì, tôi bảo người làm cho cô một “Không muốn ăn gì cả” Cô từ chối, không có khẩu vị là thật, cái gì cũng không ăn nổi cũng là thật: “Đừng cứ buồn bực không vui như vậy, có chuyện gì thì nói với tôi” “Chúng ta lên thuyền lâu như vậy, tôi bị say sóng.

” Sớm biết tối qua cô nên xuống thuyền, bản thân không biết gì cả, tưởng rằng bước lên sẽ không sadø.

Hoặc Minh Dương nhìn dáng vẻ mất hồn của Diệp Tĩnh Gia, mỉm cười: “Ngoan nào, cô sao vậy, bộ dạng cứ như chịu uất ức” Dù sao qua một lúc nữa sẽ xuống, kết quả thì sao? Bây giờ mới biết hôm qua đã có người xuống rồi “Chị đừng náo loạn nữa, phải biết đủ, biết bao nhiêu người muốn cầu cũng cầu không được.

Hoäc Minh Vũ nói với Dương Tĩnh Gia, không biết Dương Tĩnh Gia bị gì, cứ luôn kiếm chuyện.

Không biết Dương Tĩnh Gia nghĩ thế nào, luôn có những cảm xúc nhỏ, khó tránh khỏi buồn bã.

“Thực ra Diệp Tĩnh Gia, nếu cô có chuyện gì có thể trực tiếp nói ra” Không biết ai nói câu này, khiến Diệp Tĩnh Gia lập tức không còn gì để nói “Không có gì” Cô biết rõ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, cũng không thể nói một câu căn bản không muốn ra ngoài cùng Hoäc Minh Dương, bây giờ cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu có thể để cô xuống thuyền, cô lập tức xuống ngay, chỉ là sợ nếu giờ cô nói vậy không chừng Hoäc Minh Dương sẽ ném cô xuống nước.

Buổi trưa, coi như có thể xuống thuền, ở trên thuyền mười mấy tiếng, Diệp Tĩnh Gia có chút chịu không nổi.

Chân chạm đất, cảm giác có chút không thích ứng: “Đừng để bị ngã” Nếu không phải Hoäc Minh Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, tám phần cô đã té ngã “Anh không cần lo lãng cho tôi như vậy, không sao đâu” Diệp Tĩnh Gia từ chối Hoäc Minh Dương dìu mình, kiên trì một mình đi là được.

“Cái gì mà không sao, tôi thấy sắc mặt cô không tốt” Hoäc Minh Dương nói xong sờ tay Diệp Tĩnh Gia.

Cởi áo ngoài khoác lên cho Diệp Tĩnh Gia “Anh không lạnh sao?” Cô thấy Hoặc Minh Dương chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, có chút lo lãng.

Giờ cô là thai phụ, bị bệnh uống thuốc, không tốt cho đứa nhỏ, nhớ đến lời bác sĩ nói, nếu cô không muốn đứa nhỏ này, rất có thể sẽ là đứa nhỏ cuối cùng của cô “Anh, em cũng lạnh” Hoäc Minh Vũ ở bên cạnh quái gở nói, dường như rất bất mãn với Hoäc Minh Dương.

“Ở đâu cũng có em” Hoäc Minh Dương nói xong trừng Hoặc Minh Vũ, nửa ôm Diệp Tĩnh Gia lên xe.

“Không cần đâu” Đã lên xe rồi, Diệp Tĩnh Gia phủi sạch quan hệ với Hoặc Minh Dương, luôn cảm thấy họ như vậy có chút không ổn.

“Qua cầu rút ván” Hoäc Minh Dương nhìn hành động của Diệp Tĩnh Gia nói.

Không biết tại sao, nhìn cô như vậy, Hoäc Minh Dương cảm thấy buồn cười, cô luôn có cách khiến Hoäc Minh Dương không biết nên khóc hay nên cười.

Thực ra không phải cô để ý gì khác, chủ yếu là hành động hiện nay của Hoäc Minh Dương, cô sợ lỡ như quen rồi, sẽ không cai được, đến khi đó cô phải trả Hoäc Minh Dương cho Tô Thanh Anh, chỉ càng khó chịu hơn.

Hoặc Minh Vũ không nói gì, bây giờ anh ta tràn đầy mong chờ, những gì sắp xảy ra đều ở trong đầu anh ta.

Diệp Tĩnh Gia không biết gì cả chỉ đợi đến khi nào Hoäc Minh Dương, thả cô ra, sẽ tìm cơ hội gọi điện cho Lữ Trung Hoàng.

“Anh, Lữ Trung Hoàng gọi.

” Không biết có phải cảm ứng tâm linh không, Diệp Tĩnh Gia vừa nghĩ đến đây, Hoäc Minh Vũ đã nhận điện thoại của Lữ Trung Hoàng.

Anh ta biết gọi điện cho Hoäc Minh Vũ là do Tô Thanh Anh nói cho anh ta, mục đích không hỏi cũng biết, lúc anh ta vừa biết, đã muốn gọi, nhưng vừa nghĩ đến là Tô Thanh Anh nói, anh ta liên miễn cưỡng cúp máy.

Không muốn làm phiền Diệp Tính Gia làm gì trong lòng cô tự biết tính toán.

Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia bây giờ càng lúc càng không vui, còn không bảng trực tiếp để cô ở cạnh Hoặc Minh Dương Chỉ là bây giờ xảy ra chuyện, không thể không tìm Diệp Tĩnh Gia, nếu không anh ta tuyệt đối không muốn làm phiền.

“Sao vậy?” Hoặc Minh Vũ nói với điện thoại, trong lòng Diệp Tĩnh Gia căng thắng biết rằng tám phần đã xảy ra chuyện, vội vàng giựt điện thoại.

“Diệp Thiến Nhi về nước, không biết là chuyện gì, biết Diệp Tĩnh Gia biến mất, cô ta không nói hai lời trực tiếp lén chạy về, bây giờ không biết đang ở đâu” Nói xong liền bắt đầu an ủi Diệp Tĩnh Gia, đồng thời thể hiện mình nhất định sẽ tìm được Diệp Tĩnh Gia nghe thấy có chút khó chịu, nếu không phải vì mình Diệp Thiến Nhi tuyệt đối sẽ không trở lại.

“Đều là löi của tôi.

” Cô hại nhiều người như vậy, không muốn hại Diệp Thiến Nhi: “Anh nhất định phải giúp tôi tìm ra Diệp Thiến Nhi, chăm sóc tốt cho cô ấy, theo lý mà nói hôm nay cô ấy hẳn đã đến rồi, anh giúp tôi an ủi cô ấy, có chuyện gì cứ gọi cho MinhVũ” Diệp Tĩnh Gia nói không thể khống chế được nước mất Lữ Trung Hoàng vội vàng an ủi Diệp Tĩnh Gia, thể hiện nhất định sẽ xử lý tốt.

Cúp điện thoại, cô không để ý Hoặc Minh Dương, nếu không phải Hoäc Minh Dương, Diệp Thiến Nhi sẽ không vì tìm cô mà về nước.

Phía Domoto Sakura đã säp tìm đến phát điên, tra chuyến bay hôm nay sẽ đến.

Diệp Tĩnh Gia muốn trở vê, Hoäc Minh Dương lại làm sao cũng không đồng ý: “Để tôi trở về, chuyện này chẳng có chút ý nghĩa, tôi hoàn toàn không muốn ra ngoài chơi” Cô từ chối, bây giờ chỉ nghĩ đến Diệp Thiến Nhi, thời gian ba ngày bình yên ở chung với Hoặc Minh Dương đã không còn nữa.

“Cô bình tĩnh chút, bây giờ không xuống thuyền được, cô đừng nghĩ nữa.

” Hoặc Minh Dương trực tiếp chặt đứt suy nghĩ của Diệp Tĩnh Gia, hoàn toàn không để ý tất cả suy nghĩ của cô hiện nay, chỉ tập trung vào những gì Diệp Tĩnh Gia nên làm.

Anh nhìn Diệp Tĩnh Gia như vậy có chút đau lòng, lại không nói một câu ngăn cản cô tiếp tục suy nghĩ lung tung.

“Được rồi, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh, anh đừng phiền tôi” Cô nói xong quay đầu đi, biết nói với Hoäc Minh Dương cũng không có kết quả gì, anh là người độc đoán như vậy sẽ không để ý người khác, Diệp Bách Nhiên cũng vậy, Diệp Thiến Nhi cũng thế, dù sao đều không liên quan đến anh.

Thấy Diệp Tĩnh Gia nhìn ra cửa sổ giận dõi anh.

Hoặc Minh Dương qua một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Quay đầu lại đến sân bay” Hoäc Minh Vũ vừa nghe liền giật mình: “Không được, anh, không được đâu” Anh chuẩn bị lâu như vậy, Diệp Tĩnh Gia nói không đi là không đi, không vì chuyện gì khác, trong lòng anh ta rất khó chịu, rốt cuộc Diệp Tĩnh Gia này nghĩ gì, còn muốn Hoäc Minh Dương thế nào nữa? “Không sao, không đi thì không đi thôi” Hoặc Minh Dương nói xong, không để ý Hoäc Minh Vũ, người em trai này có rất nhiều chuyện khiến anh không thể không suy nghĩ cho anh ta.

“Đừng nói mấy chuyện không đâu nữa, bây giờ tâm tư của anh đều không ở đây, chi bằng quay về cho xong.

” Trong ngữ khí của anh không che giấu nổi mất mát, hiếm khi nhìn thấy trên người Hoäc Minh Dương.

Hoặc Minh Vũ làm chủ, làm sao cũng không chịu đi, Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoặc Minh Vũ, muốn để anh ta thay đổi quyết định, nhưng anh ta không có ý muốn thay đổi: “Đừng nghĩ nữa, chỉ cân nhäc đến mình thôi sao?” Bây giờ Hoäc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đều không bình tĩnh, chỉ có anh ta tỉnh táo.

Anh ta còn rất muốn biết, Diệp Thiến Nhi làm sao biết Diệp Tĩnh Gia biến mất.

Theo lý mà nói cô ta ở Nhật Bản, làm sao cũng không thể biết được tin tức này, nếu không có ai nói.

Tính cách của Lữ Hoàng Trung tuyệt đối không gây ra phiền phức này, anh ta là người thông minh: “Đây rõ ràng là có người cố ý xúi giục, nếu không Diệp Thiến Nhi cũng sẽ không trực tiếp trở về, với IQ của cô ta, rất dê bị người khác lợi dụng.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui