Cô biết Hoắc Minh Dương cảm thấy tự trách vì việc của mình, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Không biết anh nghĩ sao, nếu như có gì không vừa lòng thì anh cứ nói thẳng với tôi, đừng bày ra dáng vẻ mình phải chịu rất nhiều ấm ức như thế” Hà Vân Phi nói xong thì xách túi đi trước.
Đọc FULL bộ truyện.
Người đẹp luôn khiến người khác dừng chân: “Trùng hợp quá, thư ký Vân Phi” Hoắc Minh Vũ nhận được tin tức của ông chủ nhà hàng, nói đêm nay anh đến đây ăn cùng với một người phụ nữ vì vậy nên anh ta lại chạy đến.
Dẫn theo Đinh Thanh Uyển ngồi một bên thật lâu, chẳng qua là còn chưa kịp đi ra thì đã thấy Hà Vân Phi và Hoắc Minh Vũ tan rã trong không vui rồi.
“Cậu là ai?” Hiện tại cô không cân phải thân thiết với Hoắc Minh Vũ, hai người trước đây chưa từng quen biết, chưa từng cùng gặp mặt, cũng không nhất định phải gặp mặt: “Không biết nói sao nhưng tôi chẳng có gì muốn nói với cậu cả, phiền cậu tránh ra”
Cô muốn về nhà, vẻ mặt của Hoắc Minh Dương đang đứng cách đấy không xa cũng có vẻ mất hứng, tất cả những điều này anh ta đều thu vào trong mắt: “Chị đừng nhắc về người phụ nữ ấy trước mặt anh tôi, nói không chừng ảnh sẽ giết chị đấy” Hoắc Minh Vũ nói những lời này bên tai cô.
Hà Vân Phi nghe đến gáy đều dựng lên: “Cậu đừng đứng gần sát tôi như vậy!” Cô hiện tại vô cùng dị ứng với đàn ông, ghét nhất là đàn ông dựa sát về phía cô.
Hoắc Minh Vũ cách cô nửa mét, cô vô thức trốn về phía sau: “Tôi cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì nữa, đặt con rùa vàng là anh trai tôi ngay trước mặt mà cô cũng chẳng thèm câu, hay là cô định chơi trò lạt mềm buộc chặt?” Hà Vân Phi dùng ánh mắt không thể tin nhìn Hoắc Minh Vũ, sao nhiều năm như vậy trôi qua mà cậu ta vẫn chẳng có chút tiến bộ nào cả thế? Vẫn khốn nạn giống như trước, cô quả thực không thể tin được còn có người sẽ làm cô chán ghét hơn cả Hoắc Minh Dương.
“Bên cạnh cậu là người yêu hay là? Cô chú ý một chút, người này vô cùng hợm hĩnh, hơn nữa lại còn mắc chứng vọng tưởng bị hại, nếu còn có bệnh gì thì nên chữa sớm đi.
Còn nữa… Hà Vân Phi hăng hái một mạch nói luôn, không để cho Hoắc Minh Vũ có thời gian thở dốc: “Tôi nói cho cậu biết, tôi chẳng có tẹo hứng thú nào với anh cậu cả, hiện tại anh ta đang ở đây nên cũng có thể nghe được nhỉ? Tôi không muốn có một chút liên quan gì đến anh hết”
Những tổn thương từng nhận trong quá khứ cô đều nhớ rõ, sao costheer quên được sự nhức nhối của vết sẹo chứ? Cho dù có không vui hơn nữa thì cũng không cân đối mặt với người đàn ông này, bởi vì anh ta là thuốc độc, sẽ đem đến cho cô nguy hiểm chí mạng.
“Cậu đừng nói mấy lời tự mãn như vậy nữa, dạng người kia, chỉ cần nhìn đã biết là không dùng được rồi” Cô không tin những gì mình nhìn thấy, đó đều là gạt người thôi, chỉ có một số thứ cô thực sự làm ra thì mới là thật thôi.
Nghe được lời Hà Vân Phi nói, Hoắc Minh Dương chau mày, anh thật sự là kém cỏi đến như vậy à? “Người phụ nữ kia, cô đang cố ý thu hút sự chú ý của tôi sao? Nhưng mà tôi thừa nhận, cô thành công rồi” Hoắc Minh Dương hơi hứng thú nói, nhìn dáng vẻ của Hà Vân Phi, quả xứng đáng với danh hiệu luật sư hàng đầu của phố Wall.
“Đừng nói anh có bao nhiêu tiền, tôi không thiếu gì tiền cả, tôi có thân phận thế nào, Hoắc Minh Vũ không biết nhưng anh lại biết rõ rồi đấy” Một năm nay không chỉ có một mình Hoắc Minh Dương trả lương cho cô, cô là đại diện pháp nhân cho mấy công ty lớn đấy.
Chỉ riêng phí đại lý cũng nhận đến nhũn cả tay, căn bản là không cần tìm một người đàn ông có tiền: “Tự tôi có rất nhiều tiền, tôi dùng tiền của mình nuôi trai trẻ hay làm gì thì cũng chỉ cần tôi vui là được, đừng cảm thấy tôi rất có hứng thú với anh của cậu” Miệng của Hà Vân Phi quả thật rất hung ác, rõ ràng là cô đang cãi nhau với Hoắc Minh Vũ, thế nhưng câu nào cũng động chạm đến Hoắc Minh Dương, há mồm ngậm miệng đều là Hoắc Minh Dương không tốt.
“Anh, người phụ nữ này có chỗ nào tốt chứ? Cả người đều là gai nhọn” Anh ta quả thật nhìn ra được Hoắc Minh Dương có ấn tượng tốt với người phụ nữ này, bằng không tuyệt đối sẽ không để Hà Vân Phi tùy ý làm càn như vậy.
Chẳng qua mồm miệng người phụ nữ này cũng quá là độc, điều này khiến Hoắc Minh Vũ không cách nào chịu nổi.
“Được rồi, em nói ít mấy câu đi, đừng quản chuyện của anh nữa” Không ngờ lúc đối mặt với Hà Vân Phi, anh lại có thể kéo dãn ra giới hạn của bản thân.
Nếu đổi lại là người khác nói như vậy, lúc này anh có lẽ đã sớm phát hỏa, thế nhưng người này là Hà Vân Phi, anh cuối cùng vẫn nhường một bước: “Anh làm gì vậy? Em trai anh đã gây sự với tôi trước rồi, sao nào, tôi đã làm sai gì sao?” “Không có, cô làm rất đúng” Hoắc Minh Dương nói những lời trái lương †âm, nói chung chỉ cần khiến cho Hà Vân Phi hạ hỏa một chút là anh đã hài lòng rồi.
“Này, anh trai anh hình như rất thích người phụ nữ kia thì phải?” Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Đinh Thanh Uyển quay sang nói với Hoắc Minh Vũ.
Đây có lẽ là vỏ quýt dày có móng †ay nhọn nhỉ? Nhiều năm như vậy Hoắc Minh Dương cũng không có vì người phụ nữ nào mà thu lại tính tình, ngay cả Tô Thanh Anh cũng không làm được, Diệp Tĩnh Gia có cơ hội này nhưng cũng không còn mạng mà dùng được.
Hiện tại đến lượt Hà Vân Phi, nào sợ là người ta đã có con, Hoắc Minh Dương vẫn đối xử với người ta tốt như vậy điều này quả thật làm cho anh ta không biết nên nói gì cho phải.
“Em vẫn luôn cảm thấy Hà Vân Phi này không đơn giản” Đinh Thanh Uyển vừa nhìn đã thấy khí thế của người phụ nữ này không đơn giản, tuyệt đối không phải là người tâm thường Chỉ là bây giờ nhìn lại, hình như Hoặc Minh Vũ cũng khá bất mãn với người ta: “Anh của anh.
sao lại thích người phụ nữ kia? Anh thấy chỏ nào của chị ta cũng không tốt.
”
“Anh cũng đừng can dự vào chuyện của anh trai anh nữa, người ta anh tình tôi nguyện một người muốn đánh một người chịu bị đánh, anh can dự vào làm gì?” Đỉnh Thanh Uyển không thích Hoặc Minh Vũ cứ luôn quản chuyện của Hoäc Minh Dương, rõ ràng chuyện của anh chẳng liên quan xu nào đến Hoặc Minh Vũ, thế nhưng mà anh ta cứ thích ôm đồm vào, cuối cùng làm ra một ít chuyện khiến mọi người đều không vui “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi” Hoặc Minh Dương và Hà Vân Phi đã đi rồi, anh ta và Đinh Thanh Uyển đến cũng đến rồi, vậy liền ở đây ăn một bữa đi.
“Đúng rồi Minh Vũ, mảng đất kia của nhà em đã sắp xây xong rồi.
” Đinh Thanh Uyến bồng nhiên hạnh phúc nói với Hoäc Minh Vũ Thật ra từ đầu cô cũng không thích Hoặc Minh Vũ, thế nhưng ở chung lâu rồi lại phát hiện người đàn ông này có rất nhiêu ưu điểm, hiện tại nhìn lại quả thật chô nào cũng khiến cho cô hài lòng, đặc biệt là sau khi Hoäc Minh Dương xảy ra chuyện, Hoäc Minh Vũ một mình chống đỡ cho nhà họ Hoäc.
Bất kể là nói thế nào, ngày trước cô không thích người đàn ông cứ đi đăng sau lưng Hoäc Minh Dương này thế nhưng hiện tại cô ta lại rất thích người đó: “Em thật sự muốn nhanh chóng gả cho anh” Ở bên nhau lâu rồi cũng sẽ trở thành thói quen, ngay từ đầu anh ta không thích người con gái này, giờ nhìn lại cũng không cảm thấy chán ghét như trước nữa: “Em gấp vậy thì tự mình kết hôn với chính mình đi” Anh ta vân còn trẻ, chưa muốn cứ như vậy mà đâm đầu vào nấm mồ hôn nhân.
Năm đó đầu óc nóng lên, Diệp Tĩnh Gia vừa mất một năm thì anh ta quyết định đính hôn với Định Thanh Uyển, mảnh đất mà Hoäc Minh Dương chuẩn bị từ lâu kia mới bắt đầu thi công.
Lần đính hôn kia khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý, Diệp Tĩnh Gia còn xem trực tiếp trên tivi, chính là một năm kia, cô đã trải qua ba lần cấy da.
Đỉnh Thanh Uyển cuối cùng cũng coi như hoàn thành tâm nguyện được gả cho Hoäc Minh Vũ, tất cả phiên não của cô coi như đã không còn nữa rồi.
Đinh Chính Nghĩa cũng vui vẻ tặng cho nhà họ Hoäc của hồi môn giá trên trời.
Cô cứ một mực yên yên ổn ổn ở bên cạnh Hoäc Minh Vũ, thời gian rồi sẽ làm người cảm động.
Cô làm bạn bên cạnh Hoäc Minh Vũ, cuối cùng cũng chiếm được sự chấp nhận của anh, dường như tất thảy những thứ đã đi qua đều được đền đáp xứng đáng.
Bốn năm làm bạn, cuối cùng cũng đã đổi được sự đối đã chân thành của người đàn ông này Mấy năm nay Từ Thanh Lam lần lượt xuất hiện mấy lần, thậm chí còn đại náo lê đính hôn của bọn họ, thế nhưng cuối cùng mỏi lân Hoäc Minh Vũ đều lựa chọn Đinh Thanh Uyển, chỉ cần vậy thì cô đã hài lòng rồi.
Những thức khác cô ta đều không cần, chỉ cần người đàn ông này.
Dù sao thì cũng đã chọn cô: “Em mặc kệ, tóm lại em muốn nhanh kết hôn một chút” Đinh Thanh Uyển tùy hứng nói “Được được được, em chọn được thời gian thích hợp thì kết hôn.
” Anh ta không muốn tiếp tục cãi nhau với Đinh Thanh Uyển vì mấy cái chuyện linh tinh này.
Dù sao cũng đã đính hôn ba năm rôi, sớm muộn cũng phải kết hôn, cứ chần chừ mãi thì đối với ai cũng không tốt.
Bà Hoäc cũng không biết đã thúc dục bao nhiêu lần rồi.
“Ngay mai em đi chọn áo cưới” Nhận được sự đồng ý của Hoäc Minh Vũ, cô hưng phấn nói “Không cần, áo cưới do anh đặt làm riêng, em chỉ cần chờ là được” Cô chẳng cần phải làm gì cả, gả cho anh †a, cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đấy chờ là được.
Nghe thấy mấy lời này của Hoäc Minh Vũ, trong lòng cô cảm thấy rất ngọt nào, dường như tất cả những trả giá trước đây đều xứng đáng, Đinh Thanh Uyển cảm thấy vô cùng mỹ mãn: “Em cũng không biết nói gì với anh nữa, cảm ơn anh nhiều lăm” Cô cười nói với Hoãc Minh Vũ.
Hơi cảm động, cũng hơi xúc động.
Hoặc Minh Dương cùng Hà Vân Phi một trước một sau đi ra: “Đừng làm rộn nữa, Minh Vũ nó cũng không phải cố ý đâu, tôi đưa cô về nhà” “Không cần, ở trong mät hai anh em các người thì tôi chính là một người phụ nữ thực dụng ham hư vinh.
Nếu tôi mà là loại người như vậy thì tôi căn bản không cần trở về, ở phố Wall làm một người trẻ tuổi tài hoa cao quý, tôi hoàn †oàn không cần phải quay về đây.
Tôi trở về giúp anh, có lòng tốt giúp đỡ, sao các người có thể hiểu lầm tôi như vậy?” Cô quả thật đã tức giận, đổ hết những sai lâm này lên đầu Hoäc Minh Dương, hiếm thấy là Hoäc Minh Dương cứ như vậy mà chịu đựng.
Cô nói cái gì thì Hoắc Minh Dương cũng gật đầu bằng lòng.
Cơn giận này của cô sao cũng không thể phát ra được nữa, không khỏi thở dài một hơi trong lòng, đối với người đàn ông này, cô thủy chung vân không thể xuống tay được.
“Đi thôi, muộn thêm tí nữa thì Đại Bảo ngủ mất, sẽ phí tiên mua bánh gatô rồi” Cuối cùng cô vân nhận thua, cầm bánh gatô leo lên xe của Hoặc Minh Dương.
Cãi nhau với người đàn ông này, sẽ không có cái gọi là thăng bại nữa.
Cô mãi mãi vân nỡ làm người đàn ông này đau lòng.
Cho nên cũng sẽ vĩnh viên không tìm được lý do để cãi nhau với anh.
“Cô còn giận không?” Hoäc Minh Dương dịu dàng hỏi cô.
Hà Vân Phi sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ người đàn ông này sẽ nói với cô như vậy: “Anh uống lộn thuốc hả?” Trong trí nhớ của cô tính tình Hoäc Minh Dương rất kém, thế mà hiện tại lại thay đối rồi.
“Không có, nếu như cô còn tức giận thì tôi dân cô đến bờ biển tản bộ một chút” Không biết vì sao Hoặc Minh Dương sẽ liên hệ Hà Vân Phi với Diệp Tĩnh Gia lại với nhau, điều này làm anh không tức giận với cô nổi.
Anh nợ Diệp Tĩnh Gia nhiều làm, Hà Vân Phi giống như một cái bóng của Diệp Tĩnh Gia vậy, ngay cả động tác lúc ăn cơm cũng giống nhau như đúc.
Anh căn bản là không tức giận nổi với Hà Vân Phi.
“Không đi, tôi phải về nhà chăm sóc con tôi.
” Cô trực tiếp từ chối Hoäc Minh Dương, để Đại Bảo ở nhà một mình, cô có một triệu lần không yên tâm.
.