Anh ta bởi vì cô là vợ của bạn thân của
anh cho nên anh mới thuận tiện giúp đỡ một
chút mà thôi.
Nhất thời Diệp Tĩnh Gia hoang
mang không biết phải giải quyết thế nào, hai
con mắt cô không hề chớp cứ nhìn chằm
chằm Lữ Hoàng Trung.
Cho nên có thể nói
rằng không phải bởi vì trông cô quá thảm hại
và thương tình với cô nên với ra tay cứu trợ,
hoặc có thể nói là đối với cô có một chút hảo
cảm chỉ vì cô là vợ của Hoắc Minh Dương.
“Chuyện ngày hôm nay, cô vẫn nên trở về
sớm một chút đi, để tránh việc ở lại làm trò
cười cho mọi người ở đây”.
Lời này nói ra không có một chút khéo
kéo nào, có cảm giác giống như không hề có
chút nào để ý đến việc cô có bị tổn thương
hay không.
Cô cười cười:
“Xem ra chỉ có thể trở về sớm một chút
rồi”.
Sự việc làm loạn cho đến bước này rồi,
trở về chắc chăn mẹ Hoäc sẽ tìm cô tính sổ.
Trong lòng cô năm chắc chăn bà ta sẽ tìm cô
vì thế nên cô phải chuẩn bị sẵn tinh thần đón
nhận.
Chỉ có điều, vết thương trên người cô vẫn
còn rất đau, nếu như lại bị đánh tiếp cô sợ
rằng cô sẽ bỏ mạng ở nhà họ Hoắc.
Lữ Hoàng Tâm đứng bên cạnh Lữ Hoàng
Trung kéo tay anh làm nũng:
“Anh, chúng ta đưa chị ấy về nhà đi.
Bây
giờ chị ấy cả người đều đã ướt đẫm rồi, gọi
xe lại không được an toàn cho lắm, nhỡ đâu
cảm lạnh thì sao?”
Ấn tượng của Diệp Tĩnh Gia đối với Lữ
Hoàng Tâm rằng cô ấy là một cô gái vô cùng
lương thiện.
“Được rồi”.
Lữ Hoàng Trung cưng chiều
xoa xoa đỉnh đầu của Lữ Hoàng Tâm.
Lữ Hoàng Tâm vui vẻ kéo tay Diệp Tĩnh
Gia, cảm thấy cô ấy giống như vô cùng tự
nhiên mà làm điều này:
“Bọn em đưa chị về nhà”.
“Tôi phá huỷ nhã hứng tham gia bữa tiệc
của hai người rồi”.
Diệp Tĩnh Gia hơi áy náy
nói với Lữ Hoàng Tâm.
Lữ Hoàng Tâm ngược lại cười rất vui vẻ
không hề để ý một chút nào:
“Những bữa tiệc như thế này em muốn
tham gia bao nhiêu lần cũng được.
Vốn dĩ
em cũng không muốn tới đây đâu nhưng mà
ở nhà mãi cũng hơi buồn bực.
Vì thế nên em
muốn đến nhìn cháu gái của ông ngoại một
chút, cũng xem như là đến xem chị họ của
mình trông như thế nào”.
“Vậy lúc nãy Minh Vũ và chị họ của em…”
Cô có chút lo lắng không yên.
“Chị yên tâm, em sẽ không thiên vị đâu.
Em sẽ không vì chị họ mà có ý kiến với chị đâu”.
Diệp Tĩnh Gia ngước mắt nhìn Lữ Hoàng
Tâm mở miệng, lại nghe cô nói tiếp:
“Nhà có Hoắc có hai vị công tử hình như
rất nghe lời bố mẹ, đặc biệt là cô Hoắc.
Chuyện cảm tình như thế này cũng không tự
mình làm chủ được thì cũng đừng đi gây tai
hoạ cho người khác chứ”.
Nghĩ đến vết thương đằng sau lưng cô,
còn có ở tay cô, chân cô.
Hoäc Minh Dương
đêm nay nhất định sẽ lại không để cô giúp
anh tắm rửa nữa.
Sắp đến 12 giờ đêm, cả người của Diệp
Tĩnh Gia càng ngày càng đau, vết thương sau
lưng cô ngứa không chịu được, cô rất muốn
duỗi tay ra gãi nhưng mà cô biết vết thương
đó không thể dùng tay cào vào.
Trừ việc cảm thấy lưng rất ngứa ra, thì
đầu óc cô cũng không mấy tỉnh táo, nóng
đến mức khó chịu.
Cái loại cảm giác này, mẹ
Hoắc lại cho cô uống thuốc nữa rồi.
Nhưng mà lúc về nhà cô cũng không ăn
thêm đồ gì, cộng thêm cảm giác như có kiến
bò ở trên lưng nữa khiến cô sắp không thể
chịu nổi được nữa.
Qua ột lúc lâu, Hoắc Minh Dương lái xe
lăn đến trước ghế sô pha mà cô ngủ, nhìn
thấy bộ dạng khó khăn của cô lông mày anh
nhíu chặt lại:
“Cô làm sao vậy?”
Tâm trí của Diệp Tĩnh Gia không còn tỉnh
táo nữa, mở miệng phát ra tiếng nói yếu ớt
không có chút sức lực nào:
“Không có gì, chỉ là vết thương sau lưng
phát ngứa và đầu có chút choáng váng mà
thôi”.
Choáng váng đầu? Con ngươi trong mắt
Hoắc Minh Dương càng thêm sâu, anh vươn
tay ra sờ trán cô, độ nóng đến mức doạ
người.
“Ngồi dậy đi!” Anh lạnh giọng ra lệnh.
Nếu là bình thường thì cô chắc chắn sẽ
nghe lời anh, nhưng bây giờ cô đang rất khó
chịu chỉ có thể nằm sấp trên ghế sô pha:
“Tôi khó chịu lắm, để cho tôi ngủ một
giấc đi có được không? Tôi ngủ một giấc là
ổn rồi”.
Nhìn thấy bộ dạng cô như thế này trong
lòng Hoắc Minh Dương trong phút chốc cảm
thấy đau xót, trái tim lại như mềm hơn một
chút.
Chuyển động xe lăn đi lên phía trước để
tìm hộp thuốc.
Sau khi tìm được thuốc, anh
định gọi người mang tới một ly nước ấm
nhưng mà giờ này người hầu đều đi ngủ hết
rồi.
Hoắc Minh Dương bất đắc dĩ hạ con mắt,
thở dài một hơi.
Bảo anh đi lên tầng rót cho
cô một ly nước, việc này anh không thể làm
được.
Đôi chân này chỉ có thể dựa vào người
khác chăm sóc, còn anh không hề có khả
năng chăm sóc cho người khác.
Hoäc Minh Dương đưa viên thuốc tới bên
miệng Diệp Tĩnh Gia:
“Uống viên thuốc này đi”.
Diệp Tĩnh Gia nghe thấy anh ra lệnh cũng
không mở mắt ra nổi mà há miệng ra, nuốt
viên thuốc xuống.
Một viên thuốc to như vậy
mà không có nước, Diệp Tĩnh Gia cơ bản
không thể nuốt xuống được liền nhổ ra ngoài.
Nhìn viên thuốc ở trên mặt đất, hai hàng
lông mày của Hoắc Minh Dương càng nhíu
chặt hơn.
Anh nhặt viên thuốc lên, lạnh giọng
ra lệnh:
“Há miệng”.
Diệp Tĩnh Gia nghe lời há miệng ra, anh
ngậm viên thuốc vào miệng cúi người hôn
xuống đôi môi cô, dùng lưỡi đẩy viên thuốc
xuống dưới.
Ngay lúc này, hai con ngươi của Diệp
Tĩnh Gia co rút lại, trừng lớn con mắt mà nhìn
anh.
Cô nuốt nước bọt, đến cả thuốc cũng bị
cô nuốt xuống luôn rồi.
Nụ hôn này…
Đút xong thuốc cho cô, Hoắc Minh
Dương lại vén áo trên lưng cô lên để xem vết
thương thế nào.
Miệng vết thương đã sưng
lên rồi, nên uống thêm viên thuốc tiêu sưng
mới được.
Nhưng mà ánh mắt đang giương
lên đối diện với anh của Diệp Tĩnh Gia, nhìn
ánh mắt của cô như mang theo một lớp
sương vậy.
Có lẽ là động tác vừa nấy đã doạ
cô sợ rồi.
“Anh…’ Cô nhìn anh, định nói lời gì đó
nhưng lại không biết phải nói gì.
Một lúc sau, cô làu bàu trong miệng một
câu:
“Cảm ơn”.
Âm thanh rất nhẹ nhưng Hoắc Minh
Dương lại nghe được rất rõ ràng.
Cô không
nhanh khỏi trở lại một chút thì ai nấu cơm
cho anh ăn đây? Vì thế nên anh là do vị giác
của mình nên mới làm như vậy mà thôi.
Trước kia, Diệp Tĩnh Gia nơm nớp lo sợ ở
tại nhà họ Hoäc hầu hạ Hoắc Minh Dương,
đến cả việc không làm cho anh tức giận thôi
cũng là chuyện mơ mộng hão huyền.
Nhưng
mà bây giờ, thế mà anh lại chăm sóc lại cô.
Ừ thì, cũng không chỉ có một lần này, tối
qua cũng vậy.
Nếu như anh cứ đối với cô như vậy, cô
cũng sẽ đối tốt với anh cả đời này.
Dường
như đây cũng không phải chuyện khó khăn
gì.
Thuốc bôi lên vết thương sau lưng có
chút cảm giác mát lạnh, làm cho cô cảm
thấy rất thoải mái.
Cũng có thể là do cô phát
sốt nên buồn ngủ, vì thế cô liền nằm sấp trên
ghế sô pha ngủ.
Hơn nữa còn ngủ một đêm
rất ngon giấc, trừ việc sáng tỉnh dậy có chút
tức ngực vì nằm sấp thì hôm qua là buổi tối
cô ngủ ngon nhất ở nhà họ Hoắc.
Bên trong căn phòng từ trước đến nay
không bao giờ kéo rèm ra nên cô không thấy
một tia sáng nào, cũng không biết bây giờ là
mấy giờ.
Bên cạnh ghế sô pha là bàn trà, trên
bàn trà cô có để một chiếc đồng hồ báo
thức, cô duỗi tay lấy đồng hồ báo thức nhìn
thời gian hiển thị trên đồng hồ.
Bây giờ đã là
10 giờ ba mươi lăm phút rồi.
Hôm nay lại dậy muộn nữa rồi, cô giật
mình một cái sợ rằng mẹ Hoắc vẫn ở nhà
chưa có đến công ty.
Cô nhanh chóng đi
đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu.
Hôm nay có khách đến nhà rồi, Diệp Tĩnh
Gia nghe thấy từ trong phòng bếp truyền ra
một âm thanh vô cùng dí dỏm:
“Đưa hoa quả cho tôi đi, để tôi bê lên trên
là được rồi”.
Lữ Hoàng Tâm đang bê đĩa hoa quả đi ra
nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia thì cười híp cả hai
mắt lại:
“Em với anh trai từ sáng sớm đã bị gọi
đến nhà họ Hoắc rồi, đến để khám bệnh cho
chị đó.
Kết quả chị đã hạ sốt rồi, còn ngủ rất
ngon nữa chứ”.
“Vậy sao? Chị không hề nghe thấy âm
thanh gì hết, nên không biết là mọi người tới
đây”.
Diệp Tĩnh Gia có chút ngượng ngùng.
Nghe thấy câu nói của Lữ Hoàng Tâm,
Diệp Tĩnh Gia nghĩ người có thể gọi Lữ
Hoàng Trung tới đây khám bệnh cho cô chắc
chăn chỉ có Hoäc Minh Dương rồi.
Tối hôm
qua là anh đã chăm sóc cô, còn đút thuốc
cho cô…
Nhịp tim cô đập có chút nhanh, từ trước
đến nay cô chưa từng tiếp xúc với đàn ông
thân mật như vậy, trừ Hoắc Minh Dương ra.
Lữ Hoàng Tâm nháy mắt nhìn thấy
gương mặt của Diệp Tĩnh Gia hơi hồng lên thì
ý cười trong ánh mắt càng rõ ràng hơn:
“Em ở nhà mãi cũng có chút buồn bực
nên cùng với anh trai đi tới đây, thuận tiện tới
chơi với chị có thể kết thêm một người bạn
đó nha”.
“Kết bạn, được đó”.
Diệp Tĩnh Gia nở nụ
cười yếu ớt, cũng không thể nói ra được bây
giờ trong lòng cô đang cảm thấy như thế
nào.
Cô chỉ cảm thấy Lữ Hoàng Tâm rất
đáng yêu nhưng mà lại có cảm giác cô ấy
như một nàng công chúa được mọi người
nâng niu trong lòng bàn tay, cô ấy kết bạn với
cô có lẽ trong lòng sẽ để ý đến sự khác biệt
quá lớn này.
Chị Tiết gọi Diệp Tĩnh Gia một tiếng:
“Thiếu phu nhân, cậu chủ bảo tôi nấu
cho cô một bát cháo trắng.
Cháo đã nấu
xong rồi, nhưng mà chỉ có cháo không thôi,
cô cảm thấy thế nào, có cần thêm chút món
ăn phụ không?”
Còn chưa đợi Diệp Tĩnh Gia trả lời, Lữ
Hoàng Tâm đã bắt lấy tay chị Tiết, không
dám tin vào mắt mình mà hỏi:
“Chị vừa gọi cô ấy là gì cơ? Tại sao lại gọi
cô ấy là thiếu phu nhân mà không phải là cô
hai?”
Bị Lữ Hoàng Tâm hỏi như vậy chị Tiết có
hơi ngẩn ra một lúc sau đó liền cười:
“Cô Lữ à, anh trai cô biết đó, cậu ấy
không có nói với cô sao?”
Nhìn thấy phản ứng của Lữ Hoàng Tâm
có chút kì quái rồi thì phải.
“Cậu chủ cả nhà chúng tôi hai chân
không thể đi được, cậu ấy lại không muốn rời
khỏi căn phòng của mình cho nên bà chủ chỉ
có thể dùng cách này thôi.” Khi chị Tiết giải
thích còn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thật
sự chưa thấy gia đình nhà ai làm như thế này
cả.
Mà Diệp Tĩnh Gia đứng một bên nhìn Lữ
Hoàng Tâm, một lúc lâu sau mới mở miệng
hỏi cô ấy một câu:
“Sao em lại kích động như vậy?”
Nhìn bộ dạng này của Lữ Hoàng Tâm
hình như là thích Hoắc Minh Dương thì phải.
Lữ Hoàng Tâm tựa như không nghe thấy
câu hỏi của Diệp Tĩnh Gia, sắp bật khóc đến
nơi rồi lầm bầm trong miệng nói:
“Vậy chị Thanh Anh phải làm sao? Anh
Minh Dương kết hôn rồi, chị Thanh Anh phải
làm sao đây?”
Nghe thấy câu nói của cô ấy, Diệp Tĩnh
Gia cũng hiểu ra chuyện gì rồi.
Thanh Anh à
bạn gái của Hoắc Minh Dương sao?
Về Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia chỉ
nghe thấy ở thành phố Giang Ninh một tin
đồn duy nhất về anh mà thôi, điều cô biết về
anh rất ít cô cũng không hề biết anh có bạn
gái.
Người giống như Hoắc Minh Dương đây
có bạn gái cũng không phải là chuyện kì quái
gì mà có lẽ phải có rất nhiều mới đúng.
Thành phố Giang Ninh ngày trước có một bài
đánh giá người mà các cô gái muốn cưới
nhất chính là Hoắc Minh Dương, trên mạng
người gọi Hoắc Minh Dương là chồng nhiều
vô số kể.
Nghĩ đến điều này, Diệp Tĩnh Gia cũng
không đặt có ở trong lòng.
Cô đi tới đón lấy
đĩa hoa quả trong tay Lữ Hoàng Tâm:
“Đưa cho chị đi, chị bê lên trên”.
Lữ Hoàng Tâm lạnh nhạt tránh khỏi cánh
tay Diệp Tĩnh Gia đang duỗi ra:
“Không cần.” Sau đó, cô ấy nhìn Diệp
Tĩnh Gia nói:
“Em phải đi hỏi anh Minh Dương mới
được, hỏi anh ấy tại sao lại cưới chị! Còn cả
chị nữa, chị từ đâu mà có thể ở tại đây, chị
dựa vào cái gì mà cưới anh Minh Dương?”
Nhìn cái dáng vẻ này, Lữ Hoàng Tâm có
lẽ có quan hệ rất tốt với cái cô Thanh Anh kia
rồi.
Đối diện với sự tức giận của Lữ Hoàng
Tâm, trong lòng Diệp Tĩnh Gia chỉ cảm thấy
bất đắc dĩ mà thôi.
Lữ Hoàng Tâm tức giận đi lên trên tầng
tiến thẳng vào phòng đọc sách nhìn thấy
Hoắc Minh Dương:
“Anh Minh Dương, tại sao anh…”
Cô ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị Lữ
Hoàng Trung kéo lại ra hiệu cho cô im lặng,
cắt ngang lời cô mà nhìn về phía Hoắc Minh
Dương nói:
“Vợ cậu cũng không có chuyện gì nữa
rồi, tôi và em gái về trước đây”.
Hai anh em bọn họ nhìn có chút kì quái.
Hoắc Minh Dương cũng không để ý, anh
không thích nhìn thấy Lữ Hoàng Tâm, cảm
thấy cô ấy quá ầmïĩ.
Anh nói:
Diệp Tĩnh Gia vốn dĩ đi theo sau Lữ
Hoàng Tâm lên tầng, cô muốn nghe bọn họ
nói chuyện một chút kết quả lại chả nghe
thấy gì.
Lữ Hoàng Trung kéo Lữ Hoàng Tâm ra
ngoài, ở bên ngoài phòng đọc sách nhìn thấy
Diệp Tĩnh Gia, anh ta nói:
“Tôi nhớ cô đã đồng ý với tôi một
chuyện”.
Đồng ý với anh ta một chuyện, là chuyện
khuyên Hoắc Minh Dương tiếp nhận trị liệu.
Chuyện này đến bây giờ cô vẫn chưa dám
mở miệng nói với Hoắc Minh Dương nửa
câu, cô đã nhớ đến hai lần rồi nhưng mà cô
rất sợ Hoắc Minh Dương tức giận.
Hơn nữa
vết thương trên người cô còn chưa khỏi hẳn,
nếu Hoäc Minh Dương lại tức giận tiếp vậy
trên người cô nhất định không tránh khỏi
việc có thêm vào vết sẹo nữa.
Nhưng mà thái độ của anh bây giờ đối
với cô đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, cô
khuyên anh tiếp nhận trị liệu là muốn tốt cho
anh thôi.
Có lẽ anh cũng sẽ không đối xử với
cô như hồi trước đâu nhỉ.
Nghĩ như vậy, Diệp Tĩnh Gia liền hạ quyết
tâm thử một phen.
Dù gì cô cũng muốn anh
có thể đứng dậy.
Cô đưa mắt nhìn hai người
kia đã rời đi, sau đó thu lại cảm xúc của mình
nghĩ xem nên mở lời với Hoắc Minh Dương
như thế nào.