“Con đã quyết định rồi còn muốn nói với mẹ cái gì.
Bà Hoắc không hề có tí kiên nhẫn nào, cả nhìn bà cũng chẳng muốn nhìn Hoắc Minh Dương một cái, dường như đã cực kì thất vọng với đứa con trai này.
Bà có quá nhiều điều không hài lòng rồi lại không thể nói được gì cả.
“Thật lòng xin lỗi vì đã để mẹ phải thất vọng.
Suy cho cùng anh vẫn khiến mẹ mình phải nhọc lòng, dù trong lòng có một ngàn điều áy náy nhưng nó đều không thể vượt qua được cảm xúc trong lòng anh.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Con không khiến mẹ thất vọng gì cả, thế nhưng con nên nghĩ cách xem mình phải giải thích với nhà họ Tô thế nào đi.” Bà đã quá chán nản với Hoắc Minh Dương rồi, cả chữ thất vọng đó cũng không muốn nhắc tới nữa.
“Thật lòng xin lỗi mẹ.” Anh vẫn nói tiếng xin lỗi, dù thế nào thì anh cũng không thể bù lại sự tổn thương trong lòng bà lúc này, đó là thứ anh không cách nào thay đổi.
“Minh Dương, con đã khiến bố mẹ quá thất vọng về con rồi.
Con cũng biết rõ mối quan hệ của nhà họ Hoắc và nhà họ Tô là thế nào, tại sao con lại làm được những chuyện hoang đường như thế?” Thấy vợ mình đau lòng khó chịu, ông cực kì đau lòng, thế thì chi bằng từ đâu Hoắc Minh Dương đừng dây dưa không rõ ràng với Tô Thanh Anh như thế.
“Thật lòng xin lỗi, con khiến gia đình mình thất vọng.” Anh vẫn khá tôn trọng bố mình, bản thân anh cũng không ngờ rằng cuối cùng mình lại đưa ra một quyết định hoang đường như thế.
“Xin lỗi là xong rồi ư? Nghĩ xem phải bù đắp lại chuyện này mới là chuyện quan trọng, con khiến bố và mẹ con phải nói chuyện với nhà họ Tô thế nào đây?” Thái độ bất chấp tất cả này của Hoắc Minh Dương khiến bố Hoắc cực kì bực bội, rõ ràng người muốn kết hôn với Tô Thanh Anh là anh, bây giờ người muốn chia tay cũng là anh nhưng lại vì một cô gái khác.
Đúng là không biết lý lẽ là gì, chỉ để nó ở nhà họ Hoắc thôi là đủ để gia đình này phải hổ thẹn rồi.
Bố Hoắc nói thế tức là đồng ý để anh hủy bỏ hôn ước rồi, nói xong ông còn nháy mắt ra hiệu nữa.
Hoắc Minh Dương hiểu được ý bố mình bèn gật đầu suy tính việc của mình, anh hoàn toàn không hề quan tâm đến tính tình của bà Hoắc vì theo lý mà nói thì mẹ anh là người không thể thuyết phục, chỉ có thể nghe lời.
Lần này bà Hoắc khá là tức giận: “Sao ông lại để nó làm theo ý mình như thế, ông có biết đó là hành hoang đường chẳng có tí đầu óc nào không?” Trong mắt bà thì bây giờ Hoắc Minh Dương đang bị quyến rũ mụ mị đầu óc rồi nên không biết suy nghĩ là gì, hoàn toàn không biết cái gì là đúng cái gì là sai, từ hôn không phải là chuyện đơn giản như thế.
“Bà còn muốn ép con trai mình thế nào nữa? Nó cũng kết hôn lần thứ hai thôi, tuy là luật sư Phi có con trai nhưng tình cảm hai đứa nó tốt thì sinh thêm đứa nữa cũng được vậy.
Bố Hoắc suy nghĩ thoáng hơn bà Hoắc không chỉ là một chút, suy cho cùng cũng là con trai mình, ông không muốn con mình phải chịu khổ sở.
Lời bố Hoắc nói đã chạm đến lòng bà, bây giờ nhà họ Hoäc thiếu nhất chính là con cái nên những lời ông nói khiến bà nghẹn họng, nếu như nhà họ Hoắc có thêm một đứa cháu thì nó sẽ quan trọng hơn bất kì điêu gì khác: “Được rồi, ông nói thế thì thôi cũng được đi, nhưng vấn đề là người phụ nữ đó có thể sinh con cho nhà họ Hoắc này không?” Bà không yên tâm lắm, không dám chắc Hà Vân Phi có sẵn sàng sinh con cho nhà họ Hoắc không, bà thật sự rất lo lắng, sợ Hà Vân Phi bỗng nhiên thay đổi ý định không muốn sinh con nữa.
“Yên tâm đi, Minh Dương nó có kế hoạch trong lòng mình hết mà.
Bà đó, đừng quan tâm nhiều chuyện như thế nữa” Ông cảm thấy Hà Vân Phi là một cô gái tốt, Tô Thanh Anh tốt thì cũng tốt nhưng nhìn thế nào cũng không thấy ưng con mắt.
Hoắc Minh Dương gõ cửa phòng Hà Vân Phi, cô không muốn mở ra nhưng thấy Đại Bảo vẫn còn chưa ngủ nên bèn mở cửa: “Anh có chuyện gì hả? Trễ thế này rồi không tiện bàn chuyện lắm đâu” Cô thấy không tiện nhưng Hoắc Minh Dương thì lại không thấy thế.
Lẽ ra anh đã có thể đi thẳng vào trong.
“Anh tò mò không hiểu tại sao em lại đột nhiên đồng ý đến với anh thế?” Sau giây phút xúc động ngắn ngủi thì anh bỗng nhiên muốn biết được chân tướng sự thật, rốt cuộc tại sao cô gái này lại đột ngột thay đổi suy nghĩ như thế.
Trước đó vẫn khăng khăng nói là sẽ không bao giờ đến với anh, bỗng nhiên thay đổi thế này có hơi nhanh quá thể đáng không.
“Anh đang nghĩ cái gì thế?” Hà Vân Phi cười cười muốn che giấu đi sự xấu hổ của mình, điều đó khiến Hoắc Minh Dương chợt thấy lo lắng, không hiểu tại Sao.
Cô không thể trả lời được rồi lại sợ mình chọc giận Hoắc Minh Dương.
Đam Mỹ Hay
“Còn gì được nữa, em thấy Tô Thanh Anh thì nổi cơn ghen thôi.” Cô cố tìm cho mình một lý do nghe có vẻ đáng tin hơn một chút, nói thật là cô cũng không thể thoải mái trơ mắt nhìn Hoắc Minh Dương và người phụ nữ khác ở cùng với nhau.
“Không biết anh nghĩ thế nào nhưng em chỉ biết là em cực kì thích anh” Cô nói, trông có vẻ sắc mặt Hoắc Minh Dương càng ngày càng tốt.
Tay anh siết lại thật chặt, sự cẩn thận của Hà Vân Phi không thể giấu nổi anh mắt anh nhưng biết phải làm sao bây giờ, anh cam tâm tình nguyện tin rằng cô đang muốn gây hấn với Tô Thanh Anh, anh thở dài, sau đó sờ đầu Đại Bảo: “Sáng sớm mai chú đưa con đến trường”
“Thật ra em cảm thấy thằng bé không còn theo em nữa rồi, có lẽ em nên đi chuẩn bị cho vụ án thôi chứ nơi này không cần em phải lo lắng nữa rồi.” Nói thật ra thì cô không muốn làm phiền Hoắc Minh Dương dù rằng người đàn ông này đã làm được, khiến cô không biết phải nói gì.
Cứ ở mãi nhà Hoắc Minh Dương cũng không phải là cách, không thế biết được gì nào cô sẽ bị ăn sạch sành sanh.
“Sao em lại cứ khách sáo như thế nhỉ, mai em còn phải theo anh đi đón Minh Vũ, em đừng suy nghĩ lan man mãi thế, cứ yên tâm ở lại đây thôi” Anh có thể làm được gì cho Hà Vân Phi thì đều cố gắng làm đến mức tốt nhất, đó là cách thể hiện tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ mình yêu mến.
Thế nhưng những điều đó vẫn không thể chứng minh được gì, suy cho cùng người đàn ông này vẫn luôn nổi tiếng với sự dịu dàng của mình.
“Có phải mẹ sẽ không muốn chấp nhận em mãi như thế không?” Cô biết rõ tình tình bà Hoắc, muốn bà Hoắc chấp nhận mình thì khó khăn không thể tính bằng dễ hay khó mà là cực khó hay vô cùng khó, hơn nữa Hoắc Minh Dương còn là người đã kết hôn.
“Sao em lại để ý đến mẹ như thế nhỉ? Em nghĩ tới anh có phải hơn không, hử?” Giọng anh chất chứa sự quyến rũ, Hà Vân Phi không biết mình phải làm thế nào nhưng cô đã chìm vào cạm bẫy chết người đó không thể tự thoát ra được.
Người đàn ông này luôn có cách khiến cô không thể phản kháng được.
Những lời anh nói hoàn toàn không thể vào não Hà Vân Phi, thấy Đại Bảo dính người thế này cô lại không yên tâm nhìn Hoắc Minh Dương: “Em rất nhớ anh” “Em nói gì cơ?” Trò chuyện với nhau câu được câu không rồi anh rời khỏi phòng Hà Vân Phi, để lại Hà Vân Phi ngồi đó ngẩng người, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngày hôm sau, Hà Vân phỉ theo thường lệ ngồi xe của Hoắc Minh Dương đến công ty, trước đó Lữ Hoàng Trung là người đưa đứa nhỏ tới trường thì không có nhiều áp lực như thế, nhưng mỗi lần Hoắc Minh Dương đưa cô và thằng bé đi thì ánh mắt của mọi người lại tập trung về phía cô nhiều hơn bao giờ hết.
Chắc chắn là do xe của Hoắc Minh Dương phong cách quá, xịn xò quá nên mới có nhiều phụ huynh nhìn về phía bọn họ.
“Lần sau em nhất định sẽ không đi cùng với anh ra ngoài.” Mỗi lần đi cùng với Hoắc Minh Dương lại có một thứ áo lực vô hình nào đó, cực kì mệt mỏi và khổ sở.
Nhưng cô lại không ghét loại cảm giác này, người đàn ông này có thể cho cô tình yêu và không gì ngoài thế.
Hoắc Minh Dương nhận ra suy nghĩ của Hà Vân Phi, anh chỉ cười cười: “Có phải là em cảm thấy anh xuất sắc quá, dễ bị người ta cuỗm mất không?” Tử kỷ nhìn kính chiếu hậu rồi tự cảm thấy bản thân mình cũng khá tuấn tú, thảo nào lại cho cô ấy áp lực lớn thế.
“Không có đâu, lần trước anh cũng biết chuyện Đại Bảo rồi đó, bây giờ thầy cô giáo trong trường đều đang ngấm ngầm hoặc công khai nghiên cứu xem anh rốt cuộc là ai, có bao nhiêu tiền” Vẻ ngoài điển trai là một tiêu điểm, vấn đề ở đây là người này vừa đẹp trai lại còn có tiền nên mọi người lại càng tập trung vào.
Không biết người ngoài đang nghĩ về cô thế nào, có lẽ đang nói cơ bám vào nhà giàu có.
“Anh tuấn tú sẵn rồi, có người nghiên cứu anh thì cũng bình thường thôi.
Anh không thèm để ý, mặc kệ nói về anh như thế nào thì anh vẫn có tiến và đẹp trai, cái đó anh thừa nhận.
“Sao hồi đó em lại không biết anh tự kỷ như thế nhỉ?” Trước đó Hoắc Minh Dương cực kì nghiêm nghị, uổng công cô còn ngồi cảm thấy anh là một người tốt, bây giờ trông có vẻ không được tốt cho lắm.
Anh từ chối nói chuyện với Hà Vân Phi, rõ ràng trong lòng cô cũng thừa nhận như thế mà ngoài miệng vẫn cứ nói ba thứ linh tinh.
Hôm nay đến công ty thì trên mặt Hoắc Minh Dương viết luôn mấy chứ †âm trạng vui vẻ, nhân viên nhìn vào lại bắt dau862 nảy sinh những suy nghĩ vẩn vơ, theo lý thuyết thì hôm nay là ngày tốt để xin phép nghỉ, chắc là Hoắc Minh Dương sẽ không từ chối.
“Sếp Dương, mai tôi muốn xin một ngày nghỉ vì trong nhà có việc gấp, tôi muốn xin nghỉ một ngày.” Thư ký vội vàng chạy ra báo cáo, không biết hôm nay bị làm sao mà mọi người xin phép nghỉ anh cũng không nhíu mày.
“Sao thế? Nếu chuyện quan trọng thì có thể nghỉ thêm vài ngày:’ Chẳng mấy khi tâm trạng anh vui vẻ thế này nên quan tâm hỏi một chút.
“Không có gì, mai tôi đưa mẹ đến bệnh viện khám thôi, bà ấy thấy khó chịu trong người.” Nơm nớp lo sợ nói với Hoắc Minh Dương, Hà Vân Phi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Minh Dương, cảm thấy hôm nay tâm trạng anh vui hơn hẳn bình thường.
“Được, nếu có gì cần thì cứ gọi điện thoại cho tôi xin nghỉ thêm vài ngày.” Anh cảm thấy mình không phải là một ông chủ quá mức nghiêm khắc nên khi thư ký đi rồi Hà Vân Phi lại hỏi anh sao bỗng nhiên lại sáng suốt như thế thì anh không biết phải trả lời thế nào: “Trước đây anh không phải là người như thế ư?”
Samantha bưng hai tách cà phê vào: “Sếp Dương, tôi muốn xin ứng trước một phần tiền lương để đóng tiền thuê nhà, sếp xem có thể cho tôi ứng một ít…” Cô ấy cũng nghe nói hôm nay tâm trạng sếp tốt nên mới vào, nếu là những ngày bình thường chắc cô ấy đã không hỏi đến chuyện ứng lương để khỏi bị mắng té tát.
“Ứng lương trước thì hơi phiền phức nhỉ?” Hoắc Minh Dương nghĩ nghĩ rồi chỉ Hà Vân Phi: “Cô mượn cô ấy một ít đi” Ở đây có tổng cộng ba người, chắc chắn người Hoắc Minh Dương nói chính là cô.
Nghe anh nhắc tới mình Hà Vân Phi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt năn nỉ của Samantha: “Được thôi, chỗ tôi có tiền nên cô cầm trước nhé.
Cầm tiền Hà Vân Phi xong lại luôn miệng hứa hẹn sẽ trả lại cho cô trong thời gian sớm nhất.
Nhưng trong lòng lại thấy hơi kỳ quái, tại sao tiền của luật sư Phi mà ông chủ lại có quyền quyết định? Ra khỏi văn phòng cô ấy vẫn không nghĩ ra vấn đề này: “Này, mọi người biết tin gì chưa?” Cô ấy ngửi thấy mùi của phốt ầm trời và đủ chuyện để hóng hớt nên vội vàng chạy tới tụ tập với hội chị em.
“Sao thế, có tin tức gì hả?” Bọn họ tò mò chết đi được, không biết cái gì có thể khiến tâm trạng sếp lớn vui như thế.
“Mọi người có biết tại sao hôm nay sếp Dương nói gì cũng nghe, nói gì cũng gật không?” Lúc nãy cô đã thử rồi, hôm nay Hoắc Minh Dương cứ như vừa mới uống nhầm thuốc ấy, đúng là cô ấy không biết phải miêu tả thế nào.
“Rốt cuộc là sao vậy, cô đừng thừa nước đục thả câu.’ Nghe Samantha nói chuyện mệt hết cả người, nửa ngày vẫn không ra một vấn đề gì.
Bây giờ bọn họ đều muốn biết rốt cuộc sếp Dương bị làm sao nhưng cô ấy cứ chậm chạp không nói.
“Hình như sếp Dương bị sao ấy…
Lúc nãy sếp lại bảo luật sư Phi cho tôi mượn tiền” Cô ấy vội vàng kệ ra tin mới vừa cập nhật… Bọn họ bắt đầu có chung một nội dung vở kịch, ai cũng muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Hà Vân Phi bỗng nhiên từ bên trong đi ra, “Khu.” Cô không thích để tất cả mọi người cùng bàn về chuyện của mình và Hoắc Minh Dương nên dứt khoát không để ý tới bọn họ nhưng có những chuyện không phải cô lờ đi thì nó sẽ không tồn tại, bị người ta soi mói thế này khiến cho cô có hơi khó chịu, thế nhưng quan hệ của cô với mọi người vẫn bình thường nên không thể nói ra quá nhiều lời khó nghe: “Mọi người đừng nghĩ linh tinh nữa, có tin tức gì sẽ báo cho mọi người biết thôi” Cô thoải mái nói, không muốn để cho người khác tiếp tục xoi mói như vậy.
Mọi người thấy Hà Vân Phi ra đến lập tức ngượng ngùng tản ra, sợ cô nói với Hoắc Minh Dương cái gì đó không nên nói, bọn họ là người biết rõ tính tình Hoắc Minh Dương..