Tại sao tin động trời thế này lại có thể xảy ra được? Cô vội vàng gọi Hoắc Minh Dương: “Dậy thôi, mau dậy đi!” Tối hôm qua Hoắc Minh Dương bận trông chừng cho cô, đến sáng mới chìm vào giấc ngủ thì lại bị Hà Vân Phi gọi tỉnh: “Làm sao vậy?” “Anh có biết là chuyện gì xảy ra không?”
Cô cầm tờ báo, vẻ mặt khá là nghiêm túc, khiến cho Hoắc Minh Dương cũng tỉnh táo lại: “Chuyện gì thế?” “Tô Thanh Anh tự sát” Cô vừa nói xong Hoắc Minh Dương lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy: “Làm sao có chuyện đó được? Tại sao cô ấy lại tự sát?”
Vội vàng gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh, chậm chạp mãi vẫn không có ai nghe máy, sau đó anh lập tức mặc quân áo tử tế rồi sải bước đi luôn không suy nghĩ: “Em ở đây chờ anh trở về” Hà Vân Phi đã mặc áo khoác: “Cùng đi, chuyện này có liên quan tới em, em phải biết”
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô dùng giọng nói cực kì nghiêm túc nói với Hoắc Minh Dương, bây giờ mặc kệ ai nói cái gì cũng không có cách nào thay đổi những gì đang diễn ra.
Không ai biết đây là chuyện gì, nhưng mà cô biết nhất định Tô Thanh Anh cố ý, cô phải tìm cách vạch trân bộ mặt thật của Tô Thanh Anh.
Hoắc Minh Dương không lay chuyển được Hà Vân Phi, nên vội vàng bỏ đi, Hà Vân Phi có thể cảm nhận được dọc theo đường đi mọi người cứ mãi nhìn cô, đủ loại ánh mắt khác nhau…
Cô có xúc động lui bước vì sợ hãi, cô chẳng làm gì sao cả, tại sao lại phải đối mặt với sự chỉ trích này? “Đừng lo lắng.” Bàn tay của anh nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ của Hà Vân Phi, muốn cho cô sự ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Dương hành động thế này ở công ty dọa cô sợ nhảy dựng, nhưng lại cảm thấy thỏa mãn.
“Em không sao.
Hai người nhìn nhau cười cười, không hơi do dự, cũng không có gì khó hiểu, cứ ở bên nhau như thế thôi.
“Lát nữa đến bệnh viện, mặc kệ xảy ra chuyện gì em cũng không được nói lung tung” Mọi chuyện đều để cho anh nghĩ cách giải quyết, nghĩ đến chuyện lát nữa có thể sẽ gặp mặt bố mẹ Tô Thanh Anh thì anh lại hối hận khi dẫn cô đi cùng.
Đi tới cửa thì anh dừng lại: “Có lẽ trong đó sẽ có bố mẹ Tô Thanh Anh” Hà Vân Phi gật đầu, cô biết, nếu chuyện này là thật thì tức là Tô Thanh Anh đang không muốn sống nữa để cho anh phải áy náy cả đời.
Với tính cách của Hoắc Minh Dương thì chẳng thể làm gì được Tô Thanh Anh.
Đến bệnh viện, giường bệnh ban đầu đã không có ai, hỏi bác sĩ mới biết được Tô Thanh Anh đã được đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt cho ca bệnh nặng.
Có vẻ chuyện hôm qua đã xảy ra thật.
Trước khi đi bác sĩ lại nhìn thoáng qua Hà Vân Phi, dường như đang muốn hỏi tại sao cô vẫn còn mặt mũi †ìm tới nơi này.
Hà Vân Phi chỉ cúi đầu không cái gì, cô biết nó không chỉ dừng lại ở đó.
Đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đã có rất nhiêu người có mặt ở đây.
Có người nhà họ Tô, nhà họ Hoắc, Đinh Thanh Uyển và bà Hoắc ở đây chờ tin tức của Tô Thanh Anh.
Cô không ngờ nơi này lãi đông đúc thế, đó giờ bà Hoắc vẫn là người cô sợ hãi nhất.
“Cuối cùng con cũng chịu tới đây rồi hả?” Bà Hoắc nói chuyện cực kì khó chịu, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Hà Vân Phi một cái, xem cô thành không khí và chỉ trách móc nói chuyện với Hoắc Minh Dương chỉ trích, trong mắt là vẻ thất vọng.
“Con không biết sẽ xảy ra chuyện thế này” Anh thật lòng xin lỗi, cũng cực kì áy náy khi không thể giải quyết được việc của bản thân mình.
Bà Hoắc thất vọng không lời nào có thể diễn tả được: “Con áy náy? Con áy náy thì có ích lợi gì, tối hôm qua tại sao điện thoại con không có người nghe máy?” Điện thoại vẫn nằm ở văn phòng, phòng nghỉ cách âm quá tốt nên hoàn toàn không có nghe thấy, chỉ là lời giải thích này căn bản không có tác dụng gì, bà Hoắc không hỏi anh tối qua ở với ai, làm những gì là đã nể mặt anh lắm rồi.
“Cô chính là Hà Vân Phi đấy ư?” Một người phụ nữ luống tuổi nước mắt đầy mặt đi tới: “Cô là Hà Vân Phi phải không? Vậy cô có thể giải thích cho tôi một chút rốt cuộc con gái tôi bị cái gì không?” Nói thế thì chắc chắn đây là mẹ Tô Thanh Anh rồi, còn trẻ thế này thì chắc hẳn là mẹ kế.
Kiếm Hiệp Hay
“Con gái của bà tự sát là chuyện của cô ta, nếu cần thì có thể tìm cho.
cô ta một bác sĩ tâm lý” Không cần biết có bao nhiêu người, cô không phải là người có thể chấp nhận chịu uất ức nên bắt đầu nói lại.
Dù ở đây có mẹ chồng tương lai hay là mẹ kế và đằng sau là chồng chưa cưới cô đều không quan tâm, cô không đến đây để mọi người trút giận.
Cô đã nhận ra tại sao Hoắc Minh Dương không muốn để cho cô cùng đi.
Nhưng mà bây giờ cô thà rằng cá chết lưới rách cũng không muốn để cho mọi người chỉ trích mắng mỏ mình, khiến cho tất cả mọi người nói cô là kẻ thứ ba.
Rõ ràng cô với Hoắc Minh Dương mới có quan hệ vợ chồng.
“Tôi không cần biết tại sao mọi người lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, theo phương diện pháp luật, tôi không có lý do hãm hại cô ta, thứ hai là các người không có bằng chứng, tôi còn chưa gọi điện thoại cho cô ta.
Thứ ba, tôi là luật sư và cũng là người có quốc tịch Mỹ, hành vi của các người là vu oan giá họa cho người khác và nó phạm pháp nên tôi có thể kiện các người tội vu khống, phỉ báng, phá hủy quan hệ hữu nghị của hai nước…” Cô nói xong thì nhìn thấy đám người bị chọc tức điên, ai cũng trợn tròn mắt, giơ tay hận không thể đánh co.
Cô có thể nhận ra hận ý trong mắt bố Tô, cô cười cười giả vờ thoải mái nói: “Còn nữa, tôi lên tòa luôn có phần thắng trăm phần trăm, nếu tôi xảy ra bất kì chuyện gì bất ngờ nên chuyện này phải để lại cho cảnh sát quốc tế, trừ khi các người nghĩ mình có thể giải quyết êm xuôi tất cả mọi thứ”
“Cô Hà Vân Phi, nói thế nào thì cô cũng đang là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của người khác, một ngày trước Minh Dương mới quyết định kết hôn với Tô Thanh Anh” Bố Tô không phải người bình thường, lập tức che dấu hận ý sau đó thay bằng vẻ đạo mạo nói đạo lý.
“Tại sao lại trách tôi? Theo tôi được biết, trước khi đến với tôi thì anh ấy đã quyết định phải chia tay rất nhiều lần rồi, Tô Thanh Anh cũng biết đấy” Lời cô nói khiến mọi người tròn mắt nhìn nhau, nhất là bà Hoắc, tất nhiên bà biết Hoắc Minh Dương đòi chia tay rất nhiều lần, chỉ là bị bà ngăn cản.
Nếu biết sẽ gây ra chuyện này thì chỉ bằng chia tay sớm có phải tốt rồi không, bây giờ thế này rất khó nói chuyện, giải thích với nhà họ Tô nhưng bà cũng không muốn Hoắc Minh Dương phải gánh vác tội lỗi lần này: “Tại sao cô lại quyến rũ Minh Dương, tôi thích cô vì cô học rộng tài cao và chịu làm việc cho Hoắc Thiên nhưng bây giờ cô lại gây ra chuyện thế này”
“Bác nói thế là không đúng rồi, một cây làm chẳng nên non, huống chỉ hai người bọn con là chuyện riêng của người trong cuộc.
Bây giờ nói những chuyện đó có tác dụng không?” Cô biết có rất nhiều chuyện không phải một câu hai câu nói có thể nói rõ ràng.
Dù cô khó chịu thì bọn họ cũng không thể sống yên, bọn họ chẳng phải là người tốt lành gì.
Nhìn bộ dáng này là biết bọn họ chỉ muốn đổ trách nhiệm lên đầu cô, hoàn toàn không lo lắng người bên trong chết hay sống: “Cô ta tự sát vào lúc nào? Một bệnh nhân có thể lấy được nhiều thuốc ngủ như thế mà mọi người không biết gì ư?” Chuyển chủ đề, cô bắt đầu đẩy trách nhiệm trở về, từ đầu đến cuối Hoắc Minh Dương không hề ngăn cô.
Muốn gả vào nhà họ Hoặc thì không thể tránh né được những chuyện này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cứ thoải mái nói ra những lời cần nói, thoải mái làm những chuyện cần làm.
“Tôi… Ai mà biết được con bé lại tự sát cơ chứ, một người đã muốn chết thì làm sao cản lại được” Bà Tô khóc lóc, có thể thấy bà ta xem Tô Thanh Anh như con gái ruột của mình nhưng trong chỗ tối quan hệ của họ có tốt thế không thì có trời mới biết.
“Tôi không cần biết, nếu Thanh Anh xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người” Ông ta nói xong bèn quay đi, cô nhận ta bây giờ ông ta đã bắt đầu hoảng loạn, chỉ là cô không muốn cho ông ta thực hiện được những gì mình muốn.
“Không cẩn biết các người nói như thế nào nhưng Hà Vân Phi không phải là kẻ giết người, hơn nữa chuyện này căn bản không liên quan gì tới cô ấy.
Có chăng chỉ là chuyện riêng của tôi với Thanh Anh” Giọng nói của anh cực kì kiên quyết, anh đứng cùng một chiến tuyết với Hà Vân Phi.
Dù bà Hoắc trừng mắt thế nào anh vẫn không chịu dừng lại, rõ ràng đang muốn chống đối bà: “Minh Dương, con nghĩ kỹ lại xem con và Tô Thanh Anh có bao nhiêu năm tình cảm, không cần xúc động nhất thời rồi bị che mờ hai mắt”
Đinh Thanh Uyển đứng phía sau võ lưng bà Hoắc hát đệm: “Ngày hôm qua mẹ cứ ho khan mãi, mẹ đừng tức giận vào lúc này.” “À, cô cũng ở đây nhỉ?” Không biết cô đã uống nhầm thuốc nổ gì, bây giờ nhìn ai cũng không thuận mắt, giờ lại nhìn thấy Đinh Thanh Uyển xuất hiện.
Biết Đinh Thanh Uyển không thích mình nên bây giờ cô không thèm khách sáo nữa, trực tiếp mở nói lại: “Cô có biết câu cười người hôm trước hôm sau người cười không? Sau này tôi thành chị dâu cô rồi cô phải đối mặt với tôi thế nào?”
Cô nói xong thì mặt Đinh Thanh Uyển tái nhợt, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Hà Vân Phi trở thành chị dâu mình: “Cô đừng làm âm lên ở đây nữa, chị Tô Thanh Anh vẫn còn nằm bên trong mà cô đã bắt đầu xem mình là nữ chủ nhân nhà họ Hoắc rồi á?” Cô ta nói xong lại nhìn Hà Vân Phi với vẻ khinh thường như thể đang ghét cô lắm.
Hoắc Minh Dương đứng bên cạnh nhìn, Hà Vân Phi nói như thế nào anh cũng để mặc cho cô nói, muốn trở thành mợ cả nhà họ Hoắc, muốn bản thân không bị bắt nạt ở trong cái nhà này thì phải đủ cứng, sau này thời gian anh đi công tác khá nhiều, Hà Vân Phi phải tự lập tự cố gắng.
Hà Vân Phi ngước mặt lên, thoải mái nói: “Đừng nói như thể cô biết rồi vậy, cuối cùng ai trở thành chị dâu cô còn chưa chắc được đâu: “ “Tôi trả lời đó lại cho cô đấy” Đinh Thanh Uyển tức giận điên người thế nhưng cô ta không còn cách nào cả.
Bây giờ Hà Vân Phi không có quan hệ nào với nhà họ Hoắc nhưng Hoắc Minh Dương đã bảo vệ đủ đường, chuyện đó lại chẳng liên quan gì tới cô ta, dù bà Hoắc muốn xen vào cũng phải cẩn thận nghĩ lại xem có nên không, suy cho cùng đây cũng là chuyện tình cảm của người ta.
Hoắc Minh Dương đắc ý nhìn Hà Vân Phi, dường như anh cực kì hài lòng với Hà Vân Phi: “Bây giờ cô nói Vân Phi thì được ích lợi gì? Hoặc là có ý nghĩa gì cô nói cho tôi nghe xem? Nói cô ấy có thể cứu được Tô Thanh Anh ư?” Lúc nãy khi đến đây anh vẫn còn cảm thấy áy náy nhưng bây giờ trông có vẻ những người này chỉ muốn cho Hà Vân Phi chịu khổ sở nên mới có chuyện này thôi.
Nói đến cùng Hà Vân Phi vẫn có.
lý, vì sao nhà họ Tô gia đại nghiệp đại mà một người hộ lý chăm sóc thôi cũng không mời nổi để cô ta tự sát? Thậm chí bây giờ còn chẳng có một người nào quan tâm lo lắng tới Tô Thanh Anh bên trong.
Bà Hoắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đẩy hết mọi chuyện lên đầu Hoắc Minh Dương, nếu Hoắc Minh Dương không dung túng cô gái đó như thế thì làm sao có thể xuất hiện chuyện thế này: “Suy cho cùng Tô Thanh Anh xảy ra chuyện vẫn là do con” “Được rồi, người nhà bệnh nhân ở đây làm ầm ï cái gì thế? Bệnh nhân vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt kìa, chắc bị mọi người làm phiền chết” Y tá đi ngang qua hoàn toàn không biết bọn họ là ai đã lên tiếng nhắc nhở.
Nói xong bèn quay về chuẩn bị dụng cụ của phẫu thuật tiếp theo.
Không biết có phải là do thái độ của y tá hay thế nào mà đám người này không còn nói gì nữa, im như hến vậy..