Không rõ cuối cùng có một kỳ hạn nào không, Hà Vân Phi cũng không biết như thế nào.
Lẽ ra mọi thứ chuẩn bị đã xong, những chuyện khác không phải giải thích, chỉ cần nhà họ Hoäc tin tưởng cô câm chứng cứ tới là được rồi.
Nghĩ đến đây, cô ấy thở dài, cuối cùng cũng có cách đối phó với Hà Vân Phi, người phụ nữ này quá nhiều mưu mô, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta, nhưng Đinh Thanh Uyển đã có cách.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô ấy không thể biết mình đang nghĩ gì, cô cố gắng giữ vững tâm lý, lo lắng không yên, nhưng lại mong đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lúc này Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi vê đến nhà.
Nhìn thấy cô ấy mặc một chiếc váy ngủ rộng, nhìn giống như đang ngủ rất ngon.
“Cô làm sao vậy, vẫn chưa chịu nhận thua ư?” Cô ta lo lắng không biết người phụ nữ này đến từ đâu, đã là người có gia đình rôi còn không chịu buông tha, còn ôm chặt Hoắc Minh Dương.
“Kết hôn thì vẫn có thể xảy ra ly hôn bất cứ lúc nào, hơn nữa cô nhìn lại bản thân cô đi, không biết Minh Dương thích cô ở điểm nào” Cô coi thường Hà Vân Phi, trong lòng không khỏi bất mãn.
Đó là lý do một người đàn ông như Hoắc Minh Dương không nên có bất kỳ quan hệ gì đến cô ta.
Nhưng sự thật lại vượt ngoài dự tính của cô, hai người nhìn rất ngọt ngào hạnh phúc, dù không nói một lời nào cô vẫn có thể thấy được một chút ngọt ngào.
Cho dù bề ngoài kiên cường trước mọi cám dỗ, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc người đàn ông này.
“Cô không tự tin à? Anh ấy sao có thể không cưới tôi.
Nếu như đã cưới tôi, cô cũng đừng uống phí tâm tư, tôi sẽ không để người đàn ông của tôi rơi vào tay cô đâu.
Bây giờ Tô Thanh Anh có dũng khí xé rách mặt cô ở đây, nhưng cô dựa vào cái gì mà phải ngoan ngoãn nghe lời.
Không cần phải do dự gì nữa, cô chỉ cân làm những gì mình muốn là được.
Hoắc Minh Dương chưa bao giờ nhìn thấy Tô Thanh Anh như vậy, anh ta không nói gì trước mặt Hà Vân Phi, nhưng vẻ mặt anh ta lộ ra sự bất mãn với Tô Thanh Anh.
“Cô muốn tái diễn lại chuyện tối qua hay sao?” Tôi nói cô biết, dù Hoắc Minh Dương không nói gì cũng không có nghĩa tôi có thể làm bộ như không có gì xảy ra, nếu lặp lại lân nữa, tôi sẽ cho cô thân bại danh liệt, bây giờ cô nên biết ai mới là hậu bối” Hà Vân Phi không hê nhân từ chút nào, bình thường Hoắc Minh Dương sẽ ngăn cô lại, nhưng bây giờ anh ta cũng ngầm đồng ý với lựa chọn của cô.
Điều này đã thể hiện lập trường của cô ta, cô không thể yêu cầu Hoắc Minh Dương giúp đỡ cô ra mặt.
Rõ ràng, thái độ của Hà Vân Phi bây giờ cho thấy cô ta xem mình như một thành viên của nhà họ Hoắc, cô ấy há mồm ngậm miệng đều là vì tương lai của anh ta.
Cho dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn, thì bây giờ đều tiêu tan hết.
Thái độ khách sáo của Hoäc Minh Dương khiến Hà Vân Phi không vừa lòng, nhưng bây giờ cô không thể nói được gì, dù sao mối quan hệ của Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh thân thiết hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Cô ấy một mình đứng đây tranh cãi với Tô Thanh Anh, Hoắc Minh Dương cho dù thấy cô đau lòng cũng không nói ra bất kỳ lời an ủi nào.
Bà Charles tỏ vẻ rất khó chịu: “Cô Tô, mong cô đừng nói như vậy với con gái tôi, nếu không gia đình tôi sẽ không chào đón cô đâu.” Bà thương xót Hà Vân Phi, Hoắc Minh Dương không nói đỡ cho cô, bà muốn giúp một chút.
Nói bà không cảm động là giả, bà Charles vẫn luôn bảo vệ cô như vậy, một bà già đang đứng trước mặt và bảo vệ cô… một cảnh tượng đã được bắt gặp nhiều năm trước.
Cô đứng sau bà Charles, mỉm cười vui vẻ, thật sự rất xúc động.
Bầu không khí căng thẳng bế tắc, cuối cùng Hà Vân Phi từ bỏ trước: “Tôi không biết nên nói với cô như thế nào mới tốt, nếu Minh Dương được hạnh phúc, cái gì tôi cũng không cần” Cô cố gắng thử một cách khác để xoay chuyển trái tim Hoắc Minh Dương, cách này có hơi nực cười, nhưng đây là cách tốt nhất rồi.
Trước kia cô không nghĩ bất cứ điều gì, nhưng bây giờ là một nghìn cái không hài lòng.
“Hạnh phúc của chồng tôi có liên quan gì đến cô không?” Hà Vân Phi ghé sát vào vai Hoắc Minh Dương, nhìn Hoắc Minh Dương nở nụ cười trìu mến.
Hoắc Minh Dương cũng nhân cơ hội khoác vai cô.
Sự ăn ý giữa hai người không cần giao tiếp bằng lời nói nữa, Hoắc Minh Dương chọn cách làm cho người phụ nữ này vui vẻ hơn, trước kia anh ta không biết phải làm như thế nào để khiến cô hạnh phúc, bây giờ anh ta đã biết mình phải làm gì.
“Lựa chọn của Hoắc Minh Dương đã rất rõ ràng, cô nên nhanh chóng trở về nhà đi, nếu không ngày mai chúng †a cùng trở về.” Làm xong việc, bọn họ chuẩn bị về nước, đúng lúc có thể cùng Tô Thanh Anh trở về.
Bà Charles cảm thấy lo lắng khi nghe quyết định đột ngột của Hà Vân Phi.
Biết con gái nuôi sẽ trở về, bà nhiều ít có chút không nỡ.
Trước kia bà cũng không nghĩ là sẽ có chuyện gì, đột nhiên có quá nhiều người, lại sắp chia xa, nghĩ lại bà ấy phải sống một mình nên có hơi khó chịu.
Bà nắm chặt tay Hà Vân Phi, bà rất lo lắng cho cô, không nỡ rời xa cô.
“Mẹ đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của bà Charles, Hà Vân Phi hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt của bà Charles, mắt Hoắc Minh Dương tối sầm lại.
Cần phải thuyết phục cô, không có một lời an ủi nào, muốn anh ta biết đến đứa nhỏ Hà Vân Phi.
Mọi người ở đây đều không hoan nghênh cô ấy, vốn dĩ coi Hoắc Minh Dương là vật gửi gắm, bây giờ xem ra Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi mới chung một phe, bọn họ căn bản không quan tâm đến cảm xúc của cô, chỉ có thể nén sự khó chịu vào trong lòng, nhìn Hoắc Minh Dương một cách xót xa, sau đó về phòng.
Rõ ràng một người không phải là đối thủ của ba người, đến lúc phải rút lui, cô chỉ có thể nhường đường.
Thấy cô ta biết điều mà rời đi, Hà Vân Phi không biết phải nói gì, tâm trạng vui vẻ, bây giờ cô có thể chấp nhận mọi điều mà ban đầu cô không thể: “Nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi thật sự không muốn trở thành những gì tôi thấy bây giờ, tôi cảm thấy mình thật quá tệ.” Nếu không phải vì những chuyện Tô Thanh Anh đã làm trước đây, cô tuyệt đối không đành lòng đối xử với cô ta như vậy.
Cô nhận ra cô yêu Hoắc Minh Dương nhiều đến mức nào, Tô Thanh Anh đã thông suốt nhận ra.
“Đừng vì cô ta mà ảnh hưởng tới tâm trạng.’ Hoắc Minh Dương một khi đã yêu ai, trong lòng anh không bao giờ chấp nhận một người khác, nhìn Hà Vân Phi như vậy, anh ta cảm thấy khó chịu, buồn bực không chịu nổi.
“Vâng, em không sao.
Chủ yếu là do bộ dạng hiện tại của anh mới làm em lo lắng, nếu cần gì anh phải nhanh chóng nói cho em biết” Nói không lo lắng cho Hoắc Minh Dương là giả, người đàn ông này không biết phải làm sao bây giờ.
Nghĩ xem phải làm sao để chuyện riêng không ảnh hưởng đến chuyện tình cảm, chẳng khác nào không làm được gì.
Tô Thanh Anh coi thường cô ấy đã rất lâu, bản thân cô phải nói rõ cho cô ấy biết.
Cô đã mất mát rất nhiều, không muốn buông tay để Hoắc Minh Dương đến bên Tô Thanh Anh như vậy.
“Hôm nay là ngày tốt, chúng ta ăn cơm thôi, vui vẻ lên, đừng nghĩ đến nhiều chuyện như vậy.” bà Charles dịu dàng nói với Hà Vân Phi, bà cảm thấy vô cùng thương Hà Vân Phi, không biết cô ấy nghĩ cái gì, luôn luôn ra vẻ đáng thương như vậy, bản thân mình nói gì cũng không nhẫn tâm nhìn tiếp.
“Vâng, mẹ muốn cái gì cũng được, con đều nghe lời mẹ hết” Hà Vân Phi ngoan ngoãn nghe lời bà Charles, làm cho bà rất vui vẻ, nếu có một đứa con gái ngoan ngoãn như vậy, bà cũng cảm thấy yên tâm, chỉ đáng tiếc Hà Vân Phi không phải do bà sinh ra.
Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn sàng trà, bên trong còn có một hộp gỗ nguyên khối rất tinh xảo.
“Từ bây giờ trở đi, con sẽ là con gái của mẹ, vậy sao con con không mời mẹ một ly trà nhỉ.” Bà đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, cho nên nói rất tự nhiên.
Nghe bà Charles nói xong, cô gật đầu, sau đó cúi người rót trà cho bà Charles.
Đây đều là tục lệ ngày xưa, mặc dù bây giờ ít sử dụng, nhưng để cho bà ấy an tâm, cô vẫn theo tục cũ, hy vọng bà có thể vui vẻ trở lại.
Từ trước đến giờ bà chưa được hưởng đãi ngộ này bao giờ, bây giờ được hưởng thụ, tâm trạng rất tốt, không thể nói nên lời.
Nước mắt giàn dụa, cạn cả chén trà xong, bà đưa cho Hà Vân Phi một chiếc hộp: “Mẹ cũng không có đồ gì tặng cho con.
Đây là vật gia truyền của gia đình chồng mẹ.
Bà nội anh ấy đã truyền cho mẹ anh ấy và truyền đến mẹ.
Bây giờ mẹ tặng nó lại cho con.” Vừa nghe thấy món quà này rất quý giá, cô nhanh
chóng từ chối: “Tặng con một món quà có ý nghĩa như vậy, con thấy không thích hợp” Thật lòng mà nói, cô ấy ít nhiều không muốn như vậy, nhưng cô ấy cũng không muốn mẹ mình thất vọng.
Thấy con gái nuôi, bà cũng rất vui mừng, bà không có con, cuối cũng cũng có đứa con cho riêng mình: “Không quan trọng, đây là quà mẹ tặng cho con, chỉ cần con thích là được rồi.” Cô không rõ chuyện gì đang xảy ra, giờ chỉ có cảm giác cô ấy lại nhận được tình mẫu tử.
Trong lòng cô tràn đầy xúc động, không nỡ rời xa.
“Được rồi, con đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu như con cần gì thì cứ nói cho mẹ biết” Bà thật sự không biết phải nói gì với Hà Vân Phi, nói chung cho dù bây giờ bất kể đang nghĩ cái gì, bọn họ đều không muốn giống như bản thân mình.
Ngay từ đầu còn có thể bị coi là một người vô tâm, nhưng bây giờ đã trở thành một người như mình mong muốn.
“Con không biết phải nói gì, nếu mẹ muốn điều gì, chỉ cần mẹ vui lòng, con không có lí do gì mà từ chối.” Tâm trạng cô rất thoải mái, không biết nên nói cái gì, nhưng bây giờ trong lòng rất xúc động.
Ngay từ đầu cô đã không quan tâm đến điều gì, nhưng bây giờ cô quan tâm đến tất cả, kể cả những điều nhỏ nhặt nhất.
“Con gái ngoan, mẹ chỉ có một mình con là người nhà.
Sau này hãy đến thăm mẹ nhiều hơn” Nước mắt rơi không kiềm được, mới nhận con gái mà chúng đã phải rời đi.
Hoặc Minh Dương nhìn cảnh tượng trước mặt, có chút đau lòng: “Được rồi, em cầm đi, đừng khách sáo với mẹ.” Đây là một người phụ nữ đáng thương, không có con cái, chồng thì mất sớm, sống đơn độc trong suốt quãng đời còn lại.
Anh muốn cho bà một niềm an ủi.
Hoặc Minh Dương là một người tốt, Hà Vân Phi không chỉ nghĩ như vậy có một lần, bây giờ biểu hiện của anh tốt như vậy, cô không biết nói gì hơn, nhưng khen ngợi thì không thể nói thành lời.
“Mẹ hy vọng con có thể giữ được bản thân mình, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải chăm sóc cho con bé thật tốt.” Bà nói xong đặt tay Hà Vân Phi vào tay Hoắc Minh Dương, bà rất hạnh phúc khi nhìn đôi vợ chồng mới cưới ngọt ngào hạnh phúc.
“Con biết rồi, khi về nước kết hôn, con sẽ mời mẹ tới tham gia.” Đây là giấy chứng nhận kết hôn, mấy ngày nữa sẽ đến lễ thành hôn, anh nhất định phải đưa bà Charles tới tham dự.
“Mẹ nhất định sẽ đến, con cứ yên tâm: Nhìn thấy con gái mình kết hôn, đây là một việc mà cả đời bà chưa từng có cơ hội được chứng kiến, bây giờ bà không còn gì hối tiếc nữa rồi.
Mọi người nói chuyện một lúc, bà Charles mệt mỏi và đi lên tầng nghỉ.
Hà Vân Phi mở món quà bà Charles tặng ra, bên trong là một cái vòng ngọc, nhìn màu sắc là biết nó không hề tầm thường, xung quanh được khảm vàng, đủ để nhìn thấy nó quý giá cỡ nào.
“Đáng lẽ ra em không nên nhận món quà quý giá như vậy ngay từ lúc chạm vào vỏ hộp này, em bất đắc dĩ mới phải nhận.” Nói trong lòng không áy náy là sai, cô không muốn làm bà thất vọng, nhưng món đồ bên trong thực sự rất quý, cô không nên nhận món quà này.
Bây giờ hối hận không biết có muộn hay không?.