Hiện tại không có người ở gần, Tô Thanh Anh vẫn dùng thái độ và giọng điệu mất kiên nhẫn: “Anh không cần điên cuồng như thế, có rất nhiều thứ anh không biết, nhưng không có nghĩa là chúng không tôn tại, rôi một ngày nào đó nó cũng sẽ thay đổi” Tạm thời Tô Chính Nghiệp tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua cho cô, đương nhiên cũng sẽ không chia tay.
Có thể không làm cô hồi tâm chuyển ý ngay được, nhưng khi vừa mới bắt đầu thì hai người ở chung cũng rất hòa bình.
Mặc dù bây giờ không thể chung
sống hòa bình trong căn phòng đó như trước được nữa, nhưng chỉ mong trong lúc này đừng xảy ra vấn đề gì cả.
“Tôi thật sự khâm phục anh, anh muốn cái gì có thể nói với tôi, tôi sẽ dùng mọi khả năng để có thể làm thỏa mãn anh” Cô cười, không biết nên làm sao bây giờ, ngay từ đầu có thể ở chung tốt như vậy, không cân lo lắng cái gì.
Hiện tại không chỉ lo lắng mà còn bởi vì loại sự việc này mà hao tâm tổn trí.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Đủ rồi, có thời gian rảnh đau buồn thì không bằng ngoan ngoãn nghe lời, nịnh nọt ba tôi đi.
” Anh vốn đã bất mãn với việc này rồi, một câu hai câu nói sẽ không thể nói hết.
Cho dù là quan hệ sẽ không tốt, cũng không có biện pháp thay đổi tình hình.
Mẹ kế hiểu rất rõ, muốn làm cho cô duy trì bộ dáng lúc trước, chỉ sợ sẽ tìm không tìm được hình dáng phù hợp.
“Cô nói gì vậy, ba của cô mà biết sẽ lo lắng lắm” Cô nói xong cũng bắt đầu bỏ cuộc, nhà họ Tô cả đời không có cô vẫn sống yên ổn, vì vậy cô phải nghĩ cách ngăn cản chuyện này không để nó xảy ra.
Coi như là có rất nhiêu bất mãn thì cô cũng không thể rời khỏi nhà họ Tô, đã bỏ ra nhiều như vậy rồi không thể để nó mất đi được.
Nếu như không phải có đứa con trai bị bệnh tim, không có tiên đi trị liệu thì cô tuyệt đối không có khả năng rời khỏi nhà.
Mặc dù cô sớm đã không ưa người của nhà họ Tô, nhưng là hiện tại một chút biện pháp cô cũng không có.
“Tôi đi trước, nếu cần gì hãy nói với tôi, còn nữa không có chuyện gì thì đừng tới tìm tôi, tôi cũng không muốn tiếp anh.
Nói xong cô liền xoay người rời đi, không muốn để ý tới ý nghĩ của người khác, vừa bắt đầu còn có thể ở chung rất tốt, như một người bằng hữu bình thường, hiện tại thì đã không có một chút tình cảm nào rồi.
Trong đầu của cô đã nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, sự bất đắc dĩ đến bây giờ sẽ không vì cái gì mà sinh ra một tia chấn động trong lòng.
Tô Thanh Anh có rất nhiều bất mãn đối với cô, thấy cô đi nhưng cũng không có nói một câu giữ lại, thậm chí còn ước gì cô đi sớm chút.
Lúc trở vê phòng ngủ thì cô đã thấy Tô Chính Nghiệp đang nằm ở trên giường, không có tắm rửa gì hết.
“Em đi pha nước tắm cho anh” Ở nhà họ Tô cô giống như một người hầu, một chút cảm giác được tôn trọng cũng không có.
Cho dù là Tô Thanh Anh hay Tô Chính Nghiệp.
“Không cần, cô đến tạm phòng khác nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì quan trọng thì tìm tôi.
Anh nói xong cũng không thèm liếc cô một cái, mà chỉ chăm chú xem đồ ở trong tay.
Trước đây, gặp phải bất cứ
chuyện gì anh cũng thể giải quyết thỏa đáng, nhưng lần này mọi chuyện lại rối tung lên như vậy, đúng là nằm ngoài tâm kiểm soát của anh.
Ít nhất cũng chưa có chuyện gì xảy ra.
Vì chuyện của Tô Thanh Anh mà đến nhìn anh cũng không muốn nhìn cô một cái.
Mặc dù Tô Chính Nghiệp đã lớn tuổi rồi nhưng cô lại còn rất trẻ.
Cô đang trong độ tuổi đẹp nhất của người con gái, khó tránh khỏi sẽ có chút tâm sinh lý nảy sinh, mà những thứ này Tô Chính Nghiệp lại không thể thỏa mãn được.
Lâu dần cũng khiến cô cảm thấy chán ghét, thậm chí còn không biết nên làm thế nào.
Mỗi ngày cô đều giống như con chim bị nhốt trong một cái lồng hoa lệ, cô không muốn biết thêm bất cứ một điều gì nữa, bởi hiện tại đã có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho cô đủ đau đầu rồi.
Mỗi một lần tính toán lại là cô lại mất đi một thứ, đã không cần bất cứ chuyện gì cũng không cần bất kỳ vật gì thay đổi được suy nghĩ, thời gian dần trôi qua mình đã đã trở thành như trước kia chưa từng có nhận thức qua người.
“Tốt, em đã biết.
” Đi nhanh đi ra ngoài, làm cho mình thoạt nhìn qua không cảm thấy chật vật, phụ nữ càng ngày càng khó hầu hạ, thời điểm cô bị Tô gia đuổi ra ngoài càng ngày càng gần.
€ó chút không thể làm gì, càng nhiều nữa vẫn là không biết làm sao, nên làm như thế nào mới có thể đạt được hết thảy các ước muốn, đó là một vấn đề, rất vấn đề nghiêm trọng.
Đóng cửa phòng, khoá trái cửa phòng lại, cầm nắm cửa ngây ngốc cả buổi mới buông.
Trong mắt một tia dứt khoát xuất hiện, Tô gia bất nhân, thì không thể trách cô bất nghĩa.
Tô Thanh Anh ngây ngốc ở trong phòng, Hoắc gia tất cả mọi người đối với cô như vậy ưa thích, chỉ có Hoắc Minh Dương kịch liệt biểu đạt tâm tình của mình Trước kia không biết là có cái gì, hiện tại bắt đầu nảy sinh một vài vấn đề nan giải, điện thoại vang lên hiện lên màn hình là dãy số của Đinh Uyển Nhi.
“Chị lần này trở về có chuyện gì đó?” Cô rất là chờ mong Hoắc Minh Dương cùng Tô Thanh Anh có chút tiến triển.
“Em nghĩ chị có thể làm như thế nào, chị còn có thể làm như thế nào, em nói có rất nhiều cách nhưng mọi cách chị đều thử quà,tất cả đều vô dụng” Cô thật sự rất vất vả, càng nhiều nữa vẫn là không thể làm gì, không biết nghĩ muốn cái gì mới có thể đạt thành yêu cầu của mình, Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi kết hôn, kết cục cô rơi vào hai bàn tay trắng.
Ngẫm lại lòng liền dâng lên cảm giác chua xót, ngay từ đầu có thể cái gì đều không để ý, cái gì cũng không muốn, hiện tại đã không có đường lui, khó khăn nhất đều đi tới, sợ nhất là bây giờ buông tha.
“Chị như thế nào đần như vậy…, dù sao chẳng qua là kết hôn, cùng lắm thì có thể ly hôn, chị khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ chị muốn bỏ cuộc?” Cô nói chuyện cố ý chọc giận Tô Thanh Anh, “Chị
suy nghĩ một chút đi….
Nếu như từ nay về sau chỉ có mình chị tội nghiệp còn người ta thì luôn hạnh phúc, vậy chị nghĩ cảm thấy cuộc sống như vậy có ý nghĩa ư?” Cô nói đơn giản nhưng lại mang theo một loại ma lực, làm cho Tô Thanh Anh căn bản không muốn buông tha cho người đàn ông ấy.
“Uhm, chị sẽ suy nghĩ lại.
” Nói xong liền cúp điện thoại, đầu như muốn nứt ra, cả đêm đều ngủ không ngon giấc.
Hà Vân Phi ở trong nhà, một bên chăm xong Đại Bảo, một bên chờ điện thoại của Lữ Hoàng Trung.
Chỉ cần nơi đó giải quyết tốt sự việc, chính mình sẽ không cần lo lắng nhiều như vậy, cái gì đều sẽ khá hơn.
“Mình không biết nên nói cái gì cho phải, có nhiều thứ đã rất rõ ràng, nếu như anh ấy muốn cái gì, hoàn toàn có thể nói với mình mà, mình sẽ hết lòng trợ giúp anh ấy” Trong nội tâm cô luôn lo nghĩ không biết mình muốn cái gì, bọn họ có thể cho cái gì, làm cho trong nội tâm của cô hoàn toàn hoảng loạn.
Chỉ hy vọng mình có thể đơn thuần hạnh phúc, không bởi vì nhiều chuyện như vậy mà bị cản trở.
Lúc chạng vạng tối, Hoắc Minh Dương mang theo Hà Vân Phi trở lại Hoắc gia, muốn cùng cô đơn thuần ăn một bữa cơm, lại để cho gia đình có suy nghĩ thoáng về Vân Phi.
Kết quả vừa đến Hoắc gia, phát hiện nhà không giống nhà, người không giống người, dù cho lúc trước có bất mãn nhiều thế nào đi nữa thì bộ dạng hiện tại cũng đều không còn quan trọng.
Cảm giác được anh bất an, Hà Vân Phi đặt tay mình ở trên tay của anh, như đang cổ vũ anh.
Hà Vân Phi không cử động để cho Hoắc Minh Dương bình tĩnh tâm tình, ngược lại là bắt đầu lo lắng nảy sinh một ít sự việc.
“Đây là thế nào?”Anh mở miệng hỏi, kết quả người hầu nói phu nhân đã một ngày không có xuống lầu, Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân làm ầm lên đòi ly hôn, mọi chuyện hiện tại là lão gia một mình xử lý hết thảy.
Việc lớn việc nhỏ đều du cha của anh xử lý? Những thứ khác không nói, công ty một đống việc, trong nhà một đống chuyện, còn có Tô gia không ngừng thúc giục, ngẫm lại cũng sẽ không có chuyện gì tốt.
“Tôi không biết, chẳng qua là gần đây sự việc trong nhà hơi nhiều, lão gia cùng phu nhân đã mệt mỏi.
“Người hầu lễ phép nói.
Nghe nói như thế, anh mang theo Hà Vân Phi lên lầu, chuyện thứ nhất chính là đi bái linh đường, cũng may bọn họ biết rõ gian phòng này đối Hoắc Minh Dương có ý nghĩa, cho nên căn bản không có người đi qua lại nơi này, di chuyển được thoải mái, ngược lại là một chuyện tốt.
Ranh giới cuối cùng của anh, không ai được phép đạp lên.
Đối lập dưới lầu người hầu bị Hoắc phu nhân đánh cho tơi tả, cái phòng này xác thực rất tốt.
“Như vậy, chúng ta phải tiếp tục ở đây ư? ” Cô hoài nghỉ Hoắc phu nhân có thể đem cô đánh ngất bất cứ lúc nào, hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống.
Một chút tha thứ cũng không có, nếu vậy cô chỉ có thể tiếp tục ở đây.
“Không có việc gì, có anh bảo vệ em, không cần sợ hãi.
” Hắn cười cười, trấn an Hà Vân Phi.
Trước kia không biết là có cái gì, hiện tại bảo vệ Hà Vân Phi chính là chuyện cấp thiết nhất của anh.
Từ khi biết mình là thật lòng thích Hà Vân Phi, cái này đã đủ rồi, những cái khác đều không quan trọng.
“Ừ, em tin tưởng anh, chẳng qua là anh không nên khiến chính mình bị khó xử, nỗ lực hết mức là được rồi.
” Hoắc Minh Dương là thật tình không hy vọng Hà Vân Phi chịu một chút tổn thương, dù là một chút.
Lúc đi ra, Hoắc phu nhân đang đứng ngay tại cửa ra vào, “Đều tại con, trong nhà tự dưng lại lập linh đường, quấy rầy gia đình không yên.” Thái độ của bà như muốn hủy đi linh đường.
Hoắc Minh Dương ngăn bà lại hét lên, ” Bà điên rồi, tôi cho bà biết, nơi đây ai cũng không thể đụng vào” Nói xong dùng sức, cầm lấy cây chổi đánh Hoắc phu nhân, đẩy bà về phía sau vài bước.
Không ai có thể nghĩ tới Hoắc Minh Dương sẽ có hành động như vậy, cô đi nhanh đi qua giúp đỡ Hoắc phu nhân một chút, bất kể thế nào thì bà cũng là mẹ của anh, mẹ chồng của cô, tại sao có thể đối đãi như vậy.
Cái này thật có chút bất hiếu “Anh làm gì thế, như thế nào cũng không được đối với mẹ của anh như vậy… Cô mềm lòng, chính mình mất mẹ,về sau rất quan tâm tới mẹ của người khác.
Loại chuyện này không có nguyên nhân, chỉ là đơn thuần hy vọng mình có thể có mẹ, làm tốt mọi chuyện để không có gì có thể tiếc nuối.
“Chẳng liên quan gì đến cô.
Tự chăm sóc bản thân đi.” Hoắc phu nhân nói xong cũng không nói thêm gì nữa.
Đối với chuyện bà muốn làm, cô có cố gắng thì cũng chỉ hiểu được một số chuyện.
Cô cảm thấy cái giá mình phải trả quá nhiều.
Trong nhà này chẳng có ai vì cô mà để tâm.
“Mẹ không nên tức giận, có thể mẹ cảm thấy con không phải quá tốt, nhưng cái gì con cũng đều cố gắng làm cho mẹ hài lòng.
Mẹ đừng nói với con những lời như vậy” Đã kết hôn rồi, cô luôn nghĩ cách để cho Hoắc phu nhân thích cô.
Lựa chọn của cô phải thật chính xác, bằng không thì về sau sẽ càng khó vui vẻ, vừa bắt đầu cũng được xem như tốt một chút.
Hiện tại đã biến thành một bộ dáng khác, xấu hổ không biết nên dùng cái gì giải thích.
“Thay đổi gì? Cô vĩnh viễn cũng không phải là con dâu nhà này, chẳng qua là Minh Dương thích cô, ta nói gì cũng không được, bất quá cô nhớ kỹ, sớm muộn gì có một ngày, cô cũng sẽ làm mẹ, không đúng, cô bây giờ đã là mẹ, vậy cô sớm muộn sẽ đối mặt tình cảnh giống ta, cô muốn lấy, ta nhìn, cô đến cùng có hạnh phúc thì chưa chắc.
“Cô muốn nói cái gì nữa thì nói lẹ lên” Trước khi bọn họ kết hôn, bà còn có thể cùng Vân Phi sống chung một chỗ không cần kiêng kị gì.
Hiện tại họ đã kết hôn, bà cũng không biết làm sao sống chung với cô.
Không có cách nào vui vẻ được.
Lời nói của Hoắc phu nhân không khác gì đang nguyền rủa.
Lấy con của cô ra nguyền rủa.
“Con kỳ thật không biết nên làm thế nào mới tốt, dù sao có một số việc mới bắt đầu đến bây giờ cũng không phải đơn giản một câu hai câu nói đã nói rõ ràng.
“Hà Vân Phi thử biện giải cho mình vài câu, nhưng sau khi nói mấy câu không có gì hiệu quả, căn bản không có người nghe cô nói.
Hoắc phu nhân cả người giống như là bị bệnh tâm thần..