“Mẹ, thực xin lỗi, mẹ vẫn nên bình tĩnh một chút đi.
Một thời gian ngắn nữa con sẽ đem Hà Vân Phi về.” Anh nói xong cũng mang theo Hà Vân Phi rời đi.
Từ đầu tới đuôi anh đều không có liếc nhìn những người khác ở nhà họ Hoắc.
Không hiểu sao trong lòng cảm thấy có chút dự cảm không tốt.
Hoặc phu nhân cảm thấy cực kỳ thất vọng với Hoắc Minh Dương, không thể tưởng được anh cưới một người phụ nữ đã từng có con về, quy củ của Hoắc gia chỉ sợ cô ta cũng gánh không nổi.
Đọc FULL bộ truyện.
“Rời đi cũng đừng trở về, Hoắc gia không cần đứa bất hiếu như con.
” Bà quay ra cửa hô, biểu đạt bất mãn của mình với Hoắc Mình Dương.
Đứa con trai này một chút cũng không nghe lời, hoàn toàn không còn bộ dáng ngoan ngoãn khi còn bé.
Trên đường trở về, Hoắc Mình Dương nói với Hà Vân Phi, “Trong nhà của anh có một số việc, ngày mai anh sẽ đến công ty, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật muộn một chút được không nào?” Trong nhà nhiều việc như vậy mà anh còn nhớ rõ chuyến đi hưởng tuần trăng mật,việc này lại là việc anh quan trọng nhất.
Nhẹ gật đầu, ‘Anh đừng áp lực quá, nếu như qua một thời gian ngắn mẹ của anh không tốt hơn, chúng ta mang bà ấy đi khám khoa tâm thần được không?” Hà Vân Phi đáp, hơn nữa là cân nhắc tình hình của Hoắc phu nhân.
“Em là cảm thấy bà ấy bị bệnh ư?” Anh có chút hiểu rõ nhẹ gật đầu, sau đó hỏi.
“Đúng vậy, còn rất nghiêm trọng.” Ngẫm lại nếu như cô là Hoắc phu nhân, cũng không thể giải quyết tạm thời nổi thống khổ của bà.
Mọi chuyện cần thiết phải áp xuống, cô không có bị đuổi đi.
Đoán chừng là do có chút phiền muộn nên hay cáu gắt, nên đi khám xem thế nào.
Về tới nhà, cô không ngủ được, may mắn không dẫn theo Đại Bảo cùng đi, bằng không thì thật lo lắng gần chết.
Đi tới gian phòng của bảo bối nhà mình, chứng kiến cậu bé đang ngủ an ổn, nhìn đồng hồ, còn chưa tới lúc ngủ, bé hiện tại đang ngủ thì sợ nếu tỉnh thì không biết lúc nào mới có thể ngủ tiếp.
Nhưng nếu nghỉ ngơi tâm hai mươi phút thì cũng được Hà Vân Phi trêu chọc cậu bé đang ngủ say, gãi gãi khiến cho cậu bé cảm thấy ngứa ngáy, sau đó nhẹ giọng gọi bên tai bảo cậu bé rời giường.
Đại Bảo gãi cái mũi, sau đó nở nụ cười, từ từ mở mắt, cô nhìn thấy nở nụ cười cưng chiều, “Đứng lên ăn một chút gì đi con, rồi chơi một lát hẳn ngủ tiếp.
” Lúc trước vì không mang theo cậu bé đi Hoắc gia nên cô cố ý dỗ ngủ sớm chút, hiện tại gọi cậu bé dậy, may là cậu bé không tức giận với cô.
“Mama, con đói bụng.
” Cô vào bếp nấu cho Đại Bảo một bát mỳ sợi, hỏi Hoắc Mình Dương có ăn không, anh nói ăn không vô.
Ngẫm lại đúng là không có khẩu vị gì, nhưng vẫn thuận tiện làm một chút, không muốn để Đại Bảo một mình ngồi ăn cơm, rất cô đơn.
Lúc ăn cơm tối, Hoắc Mình Dương cũng không cự tuyệt, ngồi ở chỗ thường ngồi giả vờ ăn, anh cũng suy nghĩ ngồi đây là để cho Hà Vân Phi cùng Đại Bảo ăn cơm.
Không muốn làm cho hai mẹ con lo lắng, anh căn bản tìm không thấy lý do cự tuyệt, cũng không nỡ bỏ lại để cho cô thất vọng.
Ăn cơm xong anh còn chủ động giúp đỡ Hà Vân Phi rửa chén, đủ những tố chất để làm một baba tốt, nói không cảm động là giả, hoàn toàn thật không ngờ anh sẽ biến thành một người đàn ông như vậy.
Một người đàn ông như vậy luôn tràn đầy năng lượng tình yêu, hận không thể đem anh giấu đi.
“Em không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là muốn cảm ơn anh.
” Thật sự rất cảm động, so với trong tưởng tượng của cô và Hoắc Minh Dương cùng một chỗ có rất nhiều điều tốt đẹp.
“Không cần nói cảm ơn với anh.
” Anh vẫn là miễn cưỡng cười vui, không muốn đem áp lực của mình nói cho cô biết.
Đến buổi tối, Đại Bảo không ngủ được, cô ở trong phòng cùng Đại Bảo chơi đùa.
Hoắc Minh Dương bắt đầu nhìn xem tư liệu cùng văn bản tài liệu, có rất nhiều công việc đang chờ anh xử lý.
Cô cùng Đại Bảo ở bên cạnh vừa chơi vừa chờ anh.
Đồng hồ báo mười một giờ, anh cuối cùng cũng đã xong, “Sao trễ như vậy rồi mà em còn chưa ngủ? ” Nói xong Hoắc Minh Dương đặt một ly sữa bò ở đầu giường.
hìn sữa bò cô chợt nhớ tới năm đó chính mình vẫn là một người vợ tốt, cũng sẽ để anh chuẩn bị sữa bò, sau khi trở về cho là anh không còn thói quen này nữa nên Hà Vân Phi cũng không có kiên trì nữa.
Chợt thấy anh chuẩn bị sữa cho mình, lại hồi tưởng về chuyện cũ.
“Anh uống đi, em không thích sữa” Cô quyết đoán cự tuyệt.
Mình đã qua cái tuổi đó rồi, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Đơn giản vậy thôi.
“Tốt, anh sẽ giúp em uống, nếu như em có cần cái gì thì nói với anh” Anh dứt khoát nói ra, trong nội tâm bắt đầu lo lắng nảy sinh cuộc sống sau này nên làm cái gì bây giờ.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, phảng phất hôm qua mới phát sinh chuyện, kết quả nháy mắt chính là nhiều năm về sau.
“Em muốn làm như thế nào, anh đều ủng hộ em.
” Anh ủng hộ cô vô điều kiện.
Nói không cảm động là giả, dù là chính mình không tình nguyện, ở chung với người người đàn ông này sự kiên nhẫn đều tiêu hao hầu như không còn.
Trước kia chưa bao giờ cảm giác mình hạnh phúc như thế, hiện tại không chỉ là hạnh phúc đơn giản mà còn có một chút cảm giác gì đó khó nói.
Chính là khi cô cho là mình thích sữa bò.
Khi bưng lên sữa bò nóng uống một ngụm, còn dư lại cho Đại Bảo.
Hoắc Minh Dương nhìn ra Hà Vân Phi thích con trai, hơn nữa anh bắt đầu cân nhắc có nên cùng Hà Vân Phi sinh đứa bé.
“Anh đang nghĩ gì vậy? ” Hà Vân Phi cảm giác được có nhiều thứ thật sự không biết đối mặt thế nào, vừa bắt đầu còn cho rằng sẽ chẳng có gì, hiện tại không nghĩ như vậy.
“Em nói chúng ta là vì đứa bé? ” Anh cảm giác Hà Vân Phi đối con trai yêu hơn yêu anh Khó tránh khỏi có chút ghen ghét.
Không nghĩ tới anh sẽ cùng con trai so đo, lại để cho Hà Vân Phi không biết nên cười hay là nên nói cái gì, Anh làm gì thế, vậy mà cũng so bì với con trai.
” Một bé trai cô đã rất mệt, không muốn lại muốn thêm một đứa con trai, không có ai có thể giúp cô, hiện tại Diệp Thiến tại Nhật Bản cũng sẽ không trở về, chính cô không thể nào chăm được cả hai đứa.
“Anh lo lắng cho em giống như em lo lắng cho Đại Bảo vậy” Hoắc Minh Dương không biết mình nên như vậy an ủi Hà Vân Phi, mọi chuyện cần thiết cũng không như là lúc trước đơn giản như vậy.
“Anh” “Anh quyết định đặt cho Đại Bảo họ Hoắc, anh thật sự muốn ở bên em cả đời Anh nói xong, sẽ không lại nói tiếp, để cho Hà Vân Phi suy nghĩ.
Vừa bắt đầu thích hiện tại, cũng chưa từng nghĩ về những chuyện nên làm này.
Nhưng chuyện gì nên làm vẫn phải làm.
“Em biết rõ nên làm cái gì không nên làm cái gì, không cần anh lo lắng cùng nhắc nhở, yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt chính mình.
” Ngay lúc này, Lữ Hoàng Trung đã lặng lẽ điều tra về Tô Thanh Anh.
Mọi thứ tốt xấu gì cũng đều điều tra.
Mặc kệ kết quả có ra sao thì thì dù sao Hà Vân Phi cũng sẽ làm.
Diệp Bách Nhiên rất nhanh sẽ ra tù, hắn đã không thể thương lượng.
Trên cơ bản việc của Hà Vân Phi đều do hắn làm.
Hoắc Minh Dương cái gì cũng không biết mà Hà Vân Phi cũng không nói cho anh biết.
Công việc hiện tại cũng đã đủ khiến anh bận rộn sứt đầu mẻ trán rồi.
Đang là luật sư bỗng dưng trở thành thám tử Cũng không biết mình thiếu Hà Vân Phi thế nào, thở dài một hơi vẫn là tranh thủ thời gian giúp cô.
Sáng sớm hôm sau, một tờ giấy từ pháp viện được giao cho Tô gia.
Thời điểm cầm tờ giấy trong tay, Tô Thanh Anh không có phản ứng gì.
Ngược lại còn làm Tô Chính Nghiệp lo lắng.
Ông không biết nên nói gì mới đúng, chút tâm sự bây giờ cũng không dám nói ra.
“Con muốn thế nào? Có cần hay không cha giúp đỡ con? ” Ông biết con gái của ông tính tình nóng nảy, cho nên bây giờ căn bản không lo lắng có chuyện gì làm cho mình một chút biến thành cái dạng này.
“Chuyện này con đến cùng là không có làm? ” “Không có, con làm sao có thể làm ra chuyện như vậy.
” Cô nói đương nhiên, một bộ chính mình cũng không có làm gì, nhưng là trong ngôn ngữ lại có loại cố ý che dấu.
Làm sao có thể cũng không có làm gì, thứ này đã đặt ở trong tay, Hà Vân Phi cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy mạo hiểm đến kiện cô.
Toàn thân cô biểu hiện cũng không được tự nhiên Phía trên có tên tuổi của Hà Vân Phi, ông sốt ruột gọi điện tới.
Không ai bắt máy, lại gọi điện đến pháp viện cũng chẳng có ai bắt máy.
Ông vì con mà mỗi ngày phiền muộn, mỗi ngày đều ko ngủ được.
“Không có sao, con không có việc gì.
‘ Chuyện này cũng đã đi qua đã lâu như vậy,cô tin tưởng không có chứng cớ gì.
Không ai có thể đem chuyện của cô xử lý tốt, hiện tại chỉ cần chính cô ổn định, không có sự tình gì, ông tin tưởng co.
Vừa bắt đầu chỉ vẻn vẹn có lo lắng cùng bây giờ khổ sở cũng đã hoàn toàn biến mất.
“Con tâm tính tốt ngược lại là chuyện tốt, thế nhưng là cha cuối cùng cảm giác có chút tâm thần bất định.
” Lời nói trong nội tâm lời nói,cô nhiều ít là lo lắng kết quả của chuyện này, vừa bắt đầu còn có thể vô cùng thản nhiên cùng cô đối mặt, nói rất nhiều nên,phải hỏi không nên nói lời, hiện tại một chút cũng cũng không nói ra được.
“Tốt nhất là như vậy, nếu quả thật có cái gì cha sẽ tận khả năng giúp cho con.
” ông sẽ giúp cho con gái của mình hết thảy, căn bản không muốn làm cho cô đi theo chịu một điểm khổ.
“Yên tâm, khẳng định không có chuyện gì đâu, Thanh Vận như vậy nghe lời.
” Cuối cùng cô chen vào lời nói, vừa nói xong, Tô Chính Nghiệp cùng Tô Thanh Anh cũng không nói chuyện.
Cô thức thời câm miệng, trong nội tâm có chút dần dần bị mở rộng ra.
Chỉ cần quá được chuyện này, cô có thể thuận buồm xuôi gió đạt được hết thảy ở Tô gia.
“Lúc nào đi ra ngoài gặp Hoắc gia? “Trong nội tâm nhiều ít có chút tâm thần bất định, không…Thời điểm vui vẻ nhất cũng đã đi qua, đã không cần bởi vì bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì mà cảm giác được khổ sở áy náy.
“Con còn muốn đi Hoắc gia? ” Tô Chính Nghiệp thật không ngờ Tô Thanh Anh rõ ràng đối Hoắc Minh Dương si tình đến mức không quên được, bắt đầu tràn đầy lo lắng.
Như vậy tiếp tục nữa, dần dần,cô sẽ đã thành Hoắc phu nhân, cùng lúc trước tưởng như hai người.
Loại chuyển biến này làm cho cô vui vẻ không thôi, lại lo lắng tùy thời có thể sẽ mất đi..