Hà Vân Phi ngửa đầu ra sau.
Lúc này, Đại Bảo đã ngủ say, không biết là đang mơ thấy giấc mộng đẹp gì mà cái miệng nhỏ nhắn cứ chẹp chẹp mấy hồi.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Đừng tránh!” Lời nói của Hoắc Minh Dương quyến rũ lạ thường, hơi thở ấm nóng phả lên má Hà Vân Phi, yết hầu chuyển động gợi cảm chết người.
Hà Vân Phi thôi không nhúc nhích, mắt cô chớp chớp, tưởng chừng như khoảnh khắc đang diễn ra trước mắt hiện giờ có vẻ không chân thực.
Nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng đầy cám dỗ, Hoắc Minh Dương không kiềm chế nổi mới chầm chậm áp môi mình lại gần.
Nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Minh Dương mỗi lúc một to và rõ ràng hơn, cô từ từ khép mắt lại.
Hoắc Minh Dương nhếch môi cười, một tay đưa ra giữ lấy phần gáy cô.
Khi hai bờ môi mềm mại quấn quýt lấy nhau, thì đấy có lẽ là điều tuyệt vời nhất trên đời này chẳng phải sao? Hoắc Minh Dương hôn cô, Hà Vân Phi cũng đáp lại nụ hôn của anh.
Có lẽ Hoắc Minh Dương cảm thấy rằng chỉ như vậy thôi thì không thể nào thỏa mãn, nên anh còn muốn nhiều hơn nữa.
Một tay kia đưa lên siết cằm cô, Hà Vân Phi hơi đau, hàm răng vốn khép chặt đang để hở một khe hẹp, Hoắc Minh Dương chớp ngay lấy cơ hội đưa lưỡi mình vào trong miệng Hà Vân Phi, kích thích lưỡi cô cùng nhảy múa.
Hà Vân Phi nhắm mắt, cô chỉ cảm thấy miệng mình tê dại, ngay đến đầu lưỡi cũng có cảm giác mềm mịn.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh Dương buông Hà Vân Phi ra, cả hai người đều đang thở hổn hển.
“Hay chúng mình làm mấy chuyện mắc cỡ hơn đi?” Thấy mặt cô đỏ bừng, Hoắc Minh Dương liền buông lời trêu chọc.
Truyện được cập nhật nhanh mỗi ngày, Bạn đang đọc tại
“Anh cứ mơ đi, Đại Bảo nhà anh còn đang ngủ kia kìa” Hà Vân Phi từ chối anh thẳng thừng không buồn nghĩ ngợi, ngay cả khi không có bé Đại Bảo ở đó thì trong bụng cô vẫn đang còn đứa nữa đây.
Không bao lâu sau đó, Tòa án gửi giấy triệu tập đến, thông báo rằng phiên tòa tiếp theo sẽ diễn ra trong vài ngày tới.
Vậy nên thời gian này nhiều ngày liên Hà Vân Phi không có thời gian nghỉ ngơi, ngoại trừ những lúc ăn, ngủ ra thì thời gian còn lại đều dành để đọc và chỉnh sửa tài liệu.
Mỗi ngày đều trôi qua trong bận rộn, Đạo Bảo ở bên cô không hề gây ồn ào.
Nếu muốn đi chơi thì Hoắc Minh Dương sẽ dẫn cậu ra ngoài dạo mát, khi trở về còn mang theo cả đồ ăn cho Hà Vân Phi.
So với cuộc sống hạnh phúc vui vầy của Hà Vân Phi thì Đinh Thanh Uyển mỗi ngày đều như sống trong địa ngục.
Hiện tại, ngày nào Hoắc Minh Vũ cũng đi mất hút, dạo gần đây lại tiếp tục nhắc đến chuyện li hôn với cô ta, khiến cô ta bỗng cảm thấy hoang mang.
“Ký đi, cô biết đấy, việc mà tôi muốn làm chẳng ai ngăn cản được tôi đâu” Hoắc Minh Vũ nhìn thẳng vào mắt Đinh Thanh Uyển một cách nghiêm túc.
Mấy ngày này, Đinh Thanh Uyển bắt đầu lấy đứa bé trong bụng ra để nói không ngừng.
“Minh Vũ, giờ con của chúng mình mỗi ngày một lớn, anh xem liệu có thể nể tình con của chúng ta…” Đinh Thanh Uyển không nói gì thêm nữa nhưng Hoắc Minh Vũ có thể đoán được Đinh Thanh Uyển sẽ nói gì tiếp theo, bao ngày qua cũng chỉ có cô ta luôn lấy đứa bé ra để mặc cả mà không biết chán.
“Đổi câu khác đi được không?” Hoắc Minh Vũ cau mày, ánh mắt lạnh nhạt, nét mặt không bộc lộ cảm xúc, “Suốt ngày lấy đứa bé ra nói, nếu như cô thật sự để tâm lo cho con thì ký vào bản thỏa thuận ly hôn này đi!” Nói dứt lời, Hoắc Minh Vũ đứng dậy, nhìn thoáng qua Đinh Thanh Uyển rồi bỏ đi ra ngoài.
Cho đến khi tiếng sập cửa vang lên, Đinh Thanh Uyển mới như vừa thoát khỏi cơn mơ.
Ha ha…
Bây giờ lại nóng lòng sốt ruột tổng cổ cô ta ra khỏi nhà họ Hoắc đến như thế ư? Nhưng cô ta cứ nhất quyết không làm theo ý muốn của anh ta đấy.
Sẵn lòng lấy một ngôi sao nữ đã hết thời từng ngồi tù vì tội thuê hung thủ giết người còn hơn là lấy con gái nhà quyền quý như cô ta.Truyện được cập nhật nhanh mỗi ngày, Bạn đang đọc tại
Đinh Thanh Uyển nở nụ cười vô cùng ác độc.
Một nghệ sĩ cũng xứng tranh giành với cô ta ư? Cô ta không hạnh phúc thì bất cứ người nào cũng đừng hòng có được hạnh phúc, nghĩ tới đây, khóe miệng Đinh Thanh Uyển nhếch lên.
Sáng sớm ngày hôm sau, người giúp việc của nhà họ Hoắc vừa thức giấc đã thấy cậu hai Hoắc Minh Vũ giận đùng đùng đi vào nhà, lao thẳng lên tầng hai, cho đến khi nghe thấy tiếng đạp cửa.
Đinh Thai Uyển là phụ nữ đang mang thai, vốn dĩ đã bị rối loạn giấc ngủ lại cộng thêm hôm trước đó đã làm chuyện trái với lương tâm khiến cho cô ta đi ngủ rất khuya.
Nên khi Hoắc Minh Vũ đạp cửa phòng đi vào thì Đinh Thanh Uyển tuy vẫn đang ngủ rũ, nhưng cuối cùng đã bị đánh thức.
Đinh Thanh Uyển nhìn Hoắc Minh Vũ với vẻ hoảng hốt nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Không lẽ anh ta đã phát giác ra chuyện kia nhanh thế? Rõ ràng cô ta đã xử lí không một kẽ hở cơ mài! Rốt cuộc là sai lầm ở đâu? “Minh Vũ, anh đã về, anh có ngủ không, hay lên ngủ cùng em thêm lúc nữa?” Đinh Thanh Uyển gượng cười nói ra những lời này.
Ngủ? Ha ha? Hoắc Minh Vũ phá lên cười, bây giờ cô ta vẫn còn tâm trạng để ngủ? Nếu như Từ Thanh Lam chết thì cô ta cũng có thể kê cao gối ngủ ngon sao? Suy cho cùng cũng giống hệt như Tô Thanh Anh, là một người phụ nữ có lòng dạ hiểm độc.
Không từ thủ đoạn hòng đạt được mục đích.
Đây mới đúng là bộ mặt thật của cô ta.
“Nói đi, tôi cho cô một cơ hội để thẳng thắn, nói xem tối hôm qua cô đã làm những gì với tôi” Hiện tại, Hoắc Minh Vũ không còn hắm hằm tức giận như lúc mới bước vào nữa mà tỏ thái độ quái lạ, giống như sự bình lặng ngay trước cơn mưa gió bão bùng.
Đinh Thanh Uyển nhìn Hoắc Minh Vũ đang bước từng bước về phía cô ta, đôi bàn tay giấu dưới lớp chăn không khỏi siết chặt tấm ga trải giường.
Anh ta đã phát hiện ra được điều gì rồi chăng? “Sao thế anh? Hôm qua em không hề đi ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì rồi à?” Đinh Thanh Uyển rụt rè cất giọng hỏi.
Nếu như bây giờ thừa nhận tất cả những gì cô ta đã làm mà đến lúc vỡ lẽ ra là Hoắc Minh Vũ không hay biết gì thì chẳng phải là tự chui đầu vào rọ hay sao? Trong lúc này chỉ có thể thăm dò anh ta trước đã.
Vẫn chưa chịu bỏ cuộc? Hoắc Minh Vũ nhếch mép cười, ánh mắt sâu thẳm.
“Chẳng lẽ cô không biết đã có chuyện gì xảy ra ở khu chung cư Hòa Khánh ngày hôm qua à?” Anh ta cười khẩy, như thể một con ác quỷ đến từ địa ngục tăm tối, khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Nghe thấy “khu chung cư Hòa Khánh”, người Đinh Thanh Uyển khế run lên nhưng không để lộ ra.
Tối hôm qua, cô ta đã gọi mấy tên lưu manh, côn đồ, dân xã hội rồi tiết lộ địa chỉ của Từ Thanh Lam, để chúng đến cưỡng bức Từ Thanh Lam và tốt nhất là bị Hoắc Minh Vũ trông thấy.
Không lẽ, sự việc đó không thành công? Hiện giờ, Đinh Thanh Uyển chỉ có thể âm thầm suy đoán.
Ban đầu, cô ta liên lạc với mấy tên lưu manh để bày †rò cưỡng bức Từ Thanh Lam, dặn chúng sau khi thực hiện xong thì biến mất khỏi thành phố Giang Ninh.
Chắc có lẽ chúng không xảy ra chuyện gì.
Định Thanh Uyển cố gắng tự trấn an bản thân, lúc này, cô ta chỉ có thể cầu mong sao bản thân mình sống sót qua ngày hôm nay trong bình an vô sự.
“Vẫn không chịu thừa nhận à? Tôi nhất định phải đưa người tới trước mặt cô sao?” Hoắc Minh Vũ cười nhạt, giọng điệu thản nhiên như thể chỉ đang nói về thời tiết ngày hôm nay vậy.
Nhưng, chính giọng điệu ấy lại khiến cho Đinh Thanh Uyển toát mồ hôi tay, lòng dạ càng thêm rối bời.
“Em không làm gì thì sao phải thừa nhận, không lẽ anh muốn ép em li hôn với anh bằng cách này à?” Đinh Thanh Uyển nghiến răng nói ra những lời này.
Một khi bị anh ta biết được chuyện này thì tới lúc đó chuyện sẽ không chỉ đơn giản là cô ta không thể ở lại nhà họ Hoắc nữa.
Vậy nên, điều quan trọng nhất đối với cô ta hiện giờ là phải hết sức bình tĩnh.
“Được lắm, từ đầu tôi đã đoán là cô sẽ như thế này” Hoắc Minh Vũ nõi rồi ném chiếc điện thoại di động đang năm chặt trong tay ra trước mặt Đinh Thanh Uyển.
Mặt Đinh Thanh Uyển trắng bệch ngay khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động, cô ta không sao tin được vào mắt mình, bụm miệng và nôn.
“Giờ đã có thể nói được rồi chứ?” Anh ta đứng bên giường của Đinh Thanh Uyển, nhìn bức ảnh trong điện thoại với ánh mắt lạnh lùng.
Trong ảnh, mấy gã đàn ông trên người bầm dập những vết thương, thậm chí có mấy tên cò gãy tay gãy chân, mắt chúng mở trừng trừng khiến cho người ta hãi hùng.
Đinh Thanh Uyển cố gắng chế ngự cơn buồn nôn, đè nén cảm giác ói mửa trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Minh Vũ bằng ánh mắt thảm thương.
“Có biết vì sao em lại làm như vậy không?” Đinh Thanh Uyển nói rồi hai bàn tay khẽ khàng nắm lại, “Nếu như không bởi cô ta thì anh cũng sẽ không li hôn với em, cho nên em hận cô ta, hận cô ta, hận cô ta muốn chết” Ngay từ lần đầu tiên Hoắc Minh Vũ đề nghị li hôn, cô ta đã âm thầm nhờ người điều tra xem thời gian này Hoắc Minh Vũ tiếp xúc với những ai.
Cho đến về sau có lần đi trung tâm thương mại, cô ta trông thấy chồng mình đưa người yêu cũ đến mua sắm thì cô ta đã hiểu ra.
Ban đầu, cô ta cũng không định sẽ làm như thế, nhưng vì Hoắc Minh Vũ liên tục đề cập đến chuyện li hôn với cô ta hết lần này đến lần khác.
Khó khăn lắm cô ta mới có thể làm con dâu nhà họ Hoắc, sau này tha hồ mà tận hưởng vinh hoa phú quý.
Dù có thế nào đi chăng nữa cô ta cũng không thể nào chấp nhận từ bỏ như vậy được.
“Nên cô mới làm như vậy với cô ấy? Thậm chí tìm người cưỡng bức cô ấy?” Giọng nói của Hoắc Minh Vũ mỗi lúc một đáng sợ.
Năm xưa vì tội thuê hung thủ giết người nên Từ Thanh Lam bị kết án tù giam năm năm, nhưng sau này ở trong tù có ý thức cải tạo tốt nên được giảm thời hạn chấp hành án.
Mức án năm năm ban đầu cũng giảm xuống còn hai năm.
“Hiện giờ em mới là vợ của anh, anh dựa vào đâu mà đi mê mệt phụ nữ khác bên ngoài? Huống chỉ cô ta còn từng ra tù vào tội” Hễ nghĩ tới việc cô †a còn chẳng bằng được một đứa con gái từng ngồi tù là Đinh Thanh Uyển càng không cam lòng.
Một người luôn kiêu căng như cô ta, từ nhỏ đã là viên ngọc quý trong bàn tay nâng niiu của cha mẹ, cho đến khi về làm dâu nhà họ Hoắc mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
“Cô còn nói nữa là tôi bóp chết cô” Hoắc Minh Vũ tức giận khi nghe Đinh Thanh Uyển sỉ nhục Từ Thanh Lam, anh ta vươn tay bóp cổ cô ta.
Bấy lâu nay Từ Thanh Lam luôn hiện diện trong tâm trí anh ta, không thể xóa mờ, anh ta nghĩ rằng cả cuộc đời này cũng sẽ không thích bất cứ ai khác ngoài cô ta nữa.
“Tôi cứ nói Từ Thanh Lam là con khốn nạn đấy, cô ta không xứng đáng với anh, một người phụ nữ từng đi tù sẽ mãi mãi không bao giờ có thể bước vào nhà họ Hoắc được đâu” Đinh Thanh Uyển vừa nói dứt lời thì Hoắc Minh Vũ đã siết chặt bàn tay.
“Dừng lại ngay!” Mới sáng thức dậy đã nghe thấy cậu hai nổi trận lôi đình, bà Hoắc không buồn nghĩ ngợi gì liền vội vàng chạy lên tầng, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
May mắn làm sao, nếu như chậm thêm một bước nữa thì chỉ e Đinh Thanh Uyển sẽ không còn mạng để sống.
“Hoắc Minh Vũ, con bình tĩnh lại xem nào, Thanh Uyển đang mang trong bụng máu mủ của con, sao con lại nỡ làm như thế?” Thấy Hoắc Minh Vũ vẫn không buông tay, bà Hoắc rối rít khuyên ngăn.
“Sau này, đừng để tôi thấy cô làm gì với cô ấy nữa” Hoắc Minh Vũ buông lại một câu rồi bỏ đi không quay đầu nhìn lại, bất chấp cả bà Hoắc đang đứng phía sau.
“Cái thằng bất hiếu này, con muốn làm mẹ tức chết à?” Hoắc Minh Vũ ra khỏi nhà họ Hoắc.
Anh ta lên xe, khởi động máy và nhìn về phía trong nhà họ Hoắc với ánh mắt phức tạp rồi phóng xe đi.
May sao tối qua chỉ bị một phen hoảng hồn, anh ta không dám tưởng tượng nếu rủi như đến chậm một bước thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
“Rầm: Hoắc Minh Vũ đập mạnh vào tay lái.
Chết tiệt! Chiếc xe phóng rất nhanh, đi thẳng vào tầng hầm để xe của khu chung cư Hòa Khánh.
Đinh Thanh Uyển sống trong căn hộ trên tầng mười một do Hoắc Minh Vũ tặng.
Anh ta đã mua từ lâu nhưng vẫn chưa trao tặng thì cô ta đã xảy ra chuyện như thế.
Thang máy đưa anh ta đến tầng mười một, Hoắc Minh Vũ bước ra khỏi thang máy và đi vào một căn hộ quen thuộc.
Vừa vào cửa, Từ Thanh Lam đã nhào tới, túm chặt lấy quần áo anh ta.
Hoắc Minh Vũ ngây người, rồi lập tức ôm lấy Từ Thanh Lam..