Hai người không ngừng nghỉ liên tục đào bới Bởi vì không có dụng cụ gì, thế nên họ nhấc.
những tảng đá bị nổ vương trên mặt đất ra, tay của họ bị đá chà xát vào không ngừng chảy máu, thế nhưng họ không bận tâm, thời gian có hạn, nếu như chậm chút thôi, họ có thể thực sự mắc.
Đọc FULL bộ truyện.
kẹt và chết ở đây.
Đám cháy trong nhà kho đã được dập tắt, lực lượng cảnh sát và đội cứu hỏa cầm theo thiết bị máy móc tìm kiếm xung quanh.
Bọn họ đã tìm thấy vài xác chết cháy trong nhà kho và đã được xác nhận là những công an bước vào lúc nãy.
“Văn chưa tìm thấy thi thế phụ nữ và trẻ em sao?” Hoäc Minh Dương vội vã hỏi, cảnh sát lắc đầu.
“Cho đến giờ thì vẫn chưa thấy, hiện giờ cũng không tìm thấy bất cứ tín hiệu cho thấy sự sống nào, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm dưới đất lần nữa.
Chó nghiệp vụ đã được cấp trên điều xuống và đang nhanh chóng di chuyến tới đây, khoảng ba phút nữa là có mặt và chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm cứu nạn.”
Hoắc Minh Dương thở dài, chỉ cần thi thế của hai người họ chưa được tìm thấy thì hai người họ vẫn có khả năng sống sót.
Anh nhất định sẽ tìm được em! Đột nhiên, anh nghe thấy âm thanh bất thường ở dưới chân mình, âm thanh rất nhỏ, dường như đó là tiếng đào bới.
“Đồng chí cảnh sát, anh mau lại đây!” “Có chuyện gì thế anh Hoäc?” Hoäc Minh Dương chỉ vào dưới chân rồi nói: “Hình như tôi nghe thấy âm thanh gì đó ở dưới này”
Anh giãm chân một phát, không ngờ rắng chỗ này lại mềm hơn chỗ sàn bê tông khác.
“Kỳ lạ, hình như chỗ này không phải là sàn bê tông”
“Ba đội mau lấy dụng cụ khảo sát đến dây” Cũng chính lúc này, đội chó nghiệp vụ vừa nhắc tới đã đến nơi “May quá, chó nghiệp vụ đến rồi!”
Sau nhiều lần kiểm tra, cuối cùng họ cũng tìm ra tín hiệu cho thấy có sự sống dưới lòng đất.
“Nhanh chóng cứu hột Khoảng năm mét dưới lòng đất, có thể vẫn có người sống sót!” Hoäc Minh Dương ngạc nhiên, theo điều tra, dưới lòng đất có hai tín hiệu cho thấy có sự sống, chẳng lẽ là hai người họ! Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể tìm ra bọn họ, thật là tốt mà!
Lần này, anh sẽ không để họ rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ nửa bước, anh muốn dùng cả đời này để bảo vệ họ.
Hà Vân Phi và Hồng Hải ở dưới lòng đất cảm nhận được tiếng bước chân bên trên và âm thanh đào bới, hai người nhìn nhau mỉm cười, mặc kệ những vết thương đau đớn trên bàn tay, họ vẫn dùng đá vụn gõ vào mật đạo.
“Đã có dấu hiệu phản hồi từ dưới lòng đất, đào thêm chút nữa, cẩn thận!” Cảnh sát ra lệnh và trong khoảng nửa canh giờ nữa là có thể đào tới chỗ họ.
Hoắc Minh Dương không ngừng lo lắng, anh không biết họ có bị thương hay không, chỉ có thể mong cảnh sát đào thật nhanh, để có thể sớm cứu họ ra ngoài Xe cấp cứu đã đợi sẵn ở bên ngoài, các y tá và bác sĩ sớm đã túc trực sẵn bên cạnh hố đào.
Vốn tưởng rắng sẽ không có ai sống sót trong vụ nố lớn này, không ngờ lại có người có thể vượt qua, có lẽ có một mật đạo dưới nhà kho.
“Tốt quá rồi, chúng ta và bọn họ cùng nhau cố gắng thì một lát nữa thôi là có thể đào tới rồi! Hồng Hải! Cố lên!” Hồng Hải nghe thấy tiếng cổ vũ, cậu vui mừng giơ hai ngón tay lên, không ngờ răng có người đến cứu bọn họ, quả thực là may mắn mà.
“Hồng Hải! Cậu đừng có quên đấy, nếu như lát nữa có thể ra ngoài, nhất định phải dẫn tôi đi †ìm con trai đói” “Yên tâm đi, tôi nói được làm được mà.” Sắc mặt Hồng Hải đột nhiên thay đổi, vừa rồi anh còn đang cười nói, giờ thì tràn đây bưồn bực.
trên khuôn mặt.
“Không được, tôi không thế ra ngoài, bên ngoài nhất định là có cảnh sát tới cứu.
Nếu tôi cứ ra ngoài thế này, tôi nhất định sẽ bị bắt”
Hồng Hải lộ rõ vẻ sợ hãi, cậu vẫn còn trẻ, nếu như cậu phải ngồi tù, vậy thì chẳng phải năm tháng thanh xuân của cậu cũng sẽ không còn nữa sao? Hà Vân Phi vỗ vai cậu, bày tỏ sự an ủi.
“Mặc dù cậu sẽ phải chịu sự trừng phạt vì những hành vi phi pháp này, thế nhưng tôi tin rằng giờ cậu đã hối lỗi rồi, đã rửa tay gác kiếm.
Huống hồ cậu còn cứu tôi một mạng, tôi sẽ biện hộ cho cậu một cách hợp tình hợp lý, hy vọng có thể giảm tội cho cậu.
Nếu như cậu thực sự coi tôi là ba, vậy thì nghe lời tôi đi, sau khi ra ngoài thì hãy đầu hàng, có lẽ sẽ giảm bớt tội.
Sau khi phối hợp cùng với cảnh sát tìm con trai tôi, tôi tin rằng, thời gian ở trong tù sẽ không quá lâu và tôi nhất định sẽ đến thăm cậu thường xuyên”
Hồng Hải tỏ ra hoang mang, trong lòng cậu đang lo lắng, cậu không muốn vào tù gì cả “Nếu không phải vì cô, không phải vì cô thì tôi đã sớm chạy thoát ra ngoài rồi, tất cả đều là vì sự chăn chừ của cô, là cô đã làm tôi liên lụy.
Bây giờ còn hại tôi bị cảnh sát bắt nữa, cô nói xem rốt cuộc tôi đã nợ cô cái gì mà đến thời khắc mấu chốt đó lại mềm lòng với cô chứ!”
Hà Vân Phi mỉm cười “Thật ra cậu là một cậu bé tốt bụng, cũng có thể là nhất thời hồ đồ mà đi lầm đường.
Cậu cứ tin tôi đi, hấy cải tạo ở đó thật tốt, sau này ra ngoài tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu.
Lương thiện chính là bản chất của con người, và may mẫn thay là cậu vẫn luôn có nó”
Hồng Hải biết rõ mình sẽ phải ra ngoài, nếu như không ra ngoài thì cậu sẽ chết ở đây, nếu như người phụ này đã nói như vậy, vậy thì không chừng cô thực sự có thể giúp được cậu “Thế thì chúng ta cứ quyết như vậy, chờ đến khi ra ngoài cô nhất định phải làm chứng cho tôi.
Tôi cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, tôi cũng chỉ là vì kiếm tiền nên mới được thuê làm chuyện bắt cóc này.
Quyết vậy đi, tôi sẽ ra ngoài đầu thú và giúp cô tìm con trai, cô hãy biện hộ giúp tôi” Hà Vân Phi mỉm cười và duỗi ngón tay ra “Nếu như không yên tâm thì chúng ta hấy móc tay với nhau đi” Hồng Hải cũng cười theo.
Có lẽ đây là mô hình phát triển bình thường và như thế này mới là kết cục tốt nhất.
Từng giây từng phút trôi qua, lớp đất phủ dần đần mỏng đi, bởi vì không biết tình hình dưới lòng đất như thế nào, cũng không biết rõ vị trí cụ thể của hai người, thế nên bọn họ đành chọn phương pháp đào ngang vì sợ rắng nếu như không cẩn thận sẽ làm hai người họ bị thương.
Cho dù nói thế nào thì cảnh sát bên trên cũng vừa nhận được tín hiệu phản hồi từ bên dưới.
Cảnh sát không ngừng hô hoán nói với người bên dưới lòng đất rằng bọn họ đang cố gắng hết sức để ứng cứu hai người, thế nên hai người đừng lo lắng Hoäc Minh Dương lòng như lửa đốt, giờ anh không biết rốt cuộc người bên dưới có bị thương không.
Thậm chí anh còn không chắc liệu người bên dưới có phải là Hà Vân Phi mà anh đang tìm kiếm không.
Trong lòng anh thầm mong nhất định phải là cô, nhất định là cô! Ông trời sẽ không để anh đánh mất cô hết lần này đến lần khác, nếu chuyện đó xảy ra thì quả thật là không công bảng mài Anh tin lần này nhất định sẽ bảo vệ cô trong vòng tay của mình, sẽ không bao giờ để cô phải chịu thêm bất kỳ ấm ức nào nữa.
“Mọi người đi sang bên trái một chút, sắp đào.
được rồi.
Người phía dưới nghe rõ không? Chúng tôi sắp đào tới rồi, mọi người cẩn thận một chút, đừng để bị thương nhé!” Hà Vân Phi và Hồng Hải nhìn thấy chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, bọn họ như nhìn thấy hy vọng sống sót.
Hoắc Minh Dương lo lắng nhìn về phía họ, chờ lực lượng cảnh sát đào được thì lập tức cứu người ra ngoài Đột nhiên chiếc xẻng của một viên cảnh sát đập vào lớp đất cuối cùng của mật đạo, bên dưới là một khoảng rỗng, một con đường hầm tối om hiện ra trước mắt mọi người xung quanh.
Đào được rồi! Dưới sự trợ giúp của mọi người, Hà Vân Phi và Hồng Hải từ từ trèo ra ngoài.
Hoắc Minh Dương ôm chầm lấy Hà Vân Phi “Gặp lại em thật là tốt mà, em không sao rồi, may mà em không sao” Hà Vân Phi đẩy anh ra, kháng cự lại.
Máu trên tay cô vương trên quần áo của anh.
Hoắc Minh Dương nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi.
“Tay của em làm sao vậy? Có sao không? Có phải là đập vào chỗ nào rồi chăng? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không? Em có bị thương không? Chỗ nào bị thương vậy?”
Hồng Hải ở phía sau cô cũng đã đầu hàng trước cảnh sát, Hà Vân Phi đi qua, giải thích rõ mọi chuyện với cảnh sát, cộng với việc cậu đã tự thú thế nên sẽ được giảm án, một tháng sau bắt đầu khởi tố.
Trước sự kháng cự của Hà Vân Phi, Hoắc Minh Dương cũng không phản ứng thái quá, cho dù nói thế nào thì chỉ cần cô bình an vậy là tốt rồi.
“Tay em bị thương rồi, để bác sĩ xem chút đi” Hoắc Minh Dương dẫn cô đến trước mặt bác sĩ để bác sĩ băng bó vết thương cho cô.
“Không sao đâu, chỉ là lúc nãy, khi ở bên trong, vì muốn thoát ra ngoài thế nên chúng tôi dùng tay nhấc vật chắn ngang, đây chỉ là vết thương ngoài da thôi” Hoắc Minh Dương không nghe cô nói, bắt bác sĩ phải băng bó vết thương cho cô ngay lập tức.
Cô nghe lời, bởi vì vụ nổ dữ đội lúc nấy thế nên khuôn mặt cô bị trầy xước khá nặng, tóc bù xù, trông khá nhếch nhác.
“Phiền ông hãy băng bó cho cậu ấy nữa” Hà Vân Phi nhờ bác sĩ băng bó vết thương cho Hồng Hải, bởi vì hai người ở dưới mật thất cũng đã kết nghĩa vào sinh ra tử với nhau rồi Hoắc Minh Dương đứng bên cạnh nhìn chăm chăm vào cô, như sợ rằng giây tiếp theo cô sẽ bị thương nếu như rời khỏi tầm mắt của anh.
Hà Vân Phi cảm nhận được ánh mắt ấm áp của anh, quay đầu sang một bên không muốn anh tiếp tục nhìn vào gương mặt cô nữa.
“Bác sĩ à! Giờ đã mấy giờ rồi?” Hà Vân Phi vẫn lo lắng về việc phiên tòa.
Mặc dù trong lòng cô biết rõ hôm nay cô bị bắt ở đây là vì có người không muốn cô tham gia phiên tòa lần này.
Bác sĩ liếc mất nhìn.
“Giờ đã ba giờ chiều rồi” Hà Vân Phi sửng sốt, không hay rồi, nếu nói như vậy thì đã quá thời gian.
Nếu như giờ cô không mau chóng đến tòa án vậy thì phiên xử kiện này có thể sẽ giải quyết dựa trên sự vắng mặt.
“Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây rồi, giờ tôi phải đi ngay lập tức!” Tay cô chưa bãng bó xong, cô đã rút tay ra khỏi bàn tay bác sĩ, định rời khỏi đây.
Đúng lúc này, cánh tay cô bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt “Em đi đâu vậy? Em không biết rằng mình vừa trải qua một vụ nổ nhà kho sao? Giờ em không được phép đi đâu hết!”
Hoắc Minh Dương nói, giọng điệu độc đoán của anh khiến Hà Vân Phí có chút tức giận “Anh buông tay ra, anh là gì của tôi chứ? Anh quản hơi nhiều rồi đó, mau buông ra!” Hoắc Minh Dương nghe thấy những lời này, tay càng nắm chặt cô hơn.
“Em xem bộ dạng bây giờ của em có nhếch nhác không, lại còn muốn đi đâu nữa? Hơn nữa giờ cũng đã quá giờ rồi, em ngoan ngoãn cùng anh đi đến bệnh viện quan sát vài ngày đi, chúng ta sẽ có kế hoạch khác”
Câu nói này khiến Hà Vân Phi nổi giận đùng đùng, trong lòng cô thầm nghĩ, liệu đây có phải là âm mưu của anh? Đến bây giờ anh vẫn còn đứng ra bảo vệ cho người phụ nữ đó, lẽ nào anh không muốn biết chân tướng, thì người khác cũng không muốn sao?
Lẽ nào bản thân cô cũng phải nuốt cơn giận này vào.
Cô đã nhẫn nhịn đủ rồi, nhãn nhịn bao năm như vậy, cô cũng muốn có ngày được rửa oan.
Đương nhiên những lời nói này cô không thể nói với Hoäe Minh Dương, chỉ là cô muốn từ chối ý tốt của anh.
“Anh bỏ tay ra, giờ quan hệ của chúng ta chỉ là đối tác làm ăn, cũng không cần phải quan tâm chuyện riêng của tôi” Hoắc Minh Dương dường như cảm nhận được chút tủi hờn trong ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Hà Vân Phi.
Lế nào cô đang trách anh..