Ban đầu cô nghĩ sẽ có ngày gặp lại Tô Thanh Anh thế nên đế chắc chẩn không có chuyện gì xảy ra, cô đã lưu lại tấm ảnh trước khi phẫu thuật.
“Đã bao năm trôi qua, cô vẫn có chứng cứ, nếu như cô có thể nói lời xin lỗi tôi thì tôi cũng sẽ không trách cứ gì” Tô Thanh Anh không ngờ rằng Hà Vân Phi có thể lấy chứng cứ ra, xem ra cô rất quyết tâm.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Nếu như lôi bằng chứng này ra, cô cũng đi đời nhà ma.
“Có một số lời, cô vẫn nên để dành mà sau.
này nói tiếp đi” Hà Vân Phi lạnh lùng nhìn Tô Thanh Anh, không muốn nói nhiều lời với cô ta nữa: “E rằng đến lúc đó cô không có cơ hội để nói nữa”
Vốn dĩ cô Hà Vân Phi cũng không muốn tính toán gì với Tô Thanh Anh, nhưng mà cô ta lại dám động đến Đại Bảo, nói thế nào đi chăng nữa thì Hà Vân Phi cũng không thể bỏ qua dễ dàng cho Tô Thanh Anh được.
“Thưa thẩm phán, tôi muốn mời Lữ Hoàng Trung ra hầu tòa” Hà Vân Phi không muốn phí lời với Tô Thanh Anh nữa.
Hôm nay, tất cả những người quen biết Hà Vân Phi đều có mặt ở đây.
Mấy ngày trước, Hà Vân Phi đã dặn Lữ Hoàng Trung chuẩn bị mọi thứ cẩn thận.
“Được, mời Lữ Hoàng Trung ra tòa” thẩm phán đồng ý.
Lữ Hoàng Trung sớm đã đợi sẵn, nghe thấy tiếng gọi, anh không nghĩ ngợi mà rảo bước tiến vào.
Hoắc Minh Dương ngồi ở phía dưới rất lâu, nhìn và nghe những lời nói của Hà Vân Phi, anh cảm thấy đau lòng vô cùng.
Nếu như khi đó anh không làm như vậy, thì cô cũng sẽ không bị thương và chịu đựng đau đớn biết bao năm trời Hoắc Minh Dương nắm chặt bàn tay.
Sau này anh nhất định sẽ không để bất cứ ai làm hại cô nữa dù chỉ một chút.
Sau khi quyết định, Hoäc Minh Dương buông nắm tay ra.
Hà Vân Phi đứng chắp tay sau lưng, chờ đợi kết quả của thẩm phán.
Thẩm phán đang ngồi phía trên cầm lấy bức ảnh và tài liệu mà Lữ Hoàng Trung cung cấp.
Lúc này, Tô Thanh Anh không giữ nổi bình tĩnh như Hà Vân Phi, toàn thân căng cứng, Ánh mắt lộ rõ vẻ hậm hực.
“Hà Vân Phi, cô nghĩ chỉ với những chứng cứ này mà có thể kết tội tôi sao?” Tô Thanh Anh nhìn Hà Vân Phi khua môi múa mép không ngừng.
Hà Vân Phi trừng mắt nhìn Tô Thanh Anh mỉm.
cười “Có một số người lại thích khua môi múa mép.
như vậy” Hà Vân Phi thẳng thắn nói không giữ cho Tô Thanh Anh một chút thể diện nào.
Bây giờ đến thời khắc ngày hôm nay, cô ta vẫn rẻ rúng như vậy.
Đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
“Giờ vẫn là một ẩn số, tôi dẫu sao cũng còn con gái của chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố: Tô Thanh Anh mới nói được vài câu đã lấy danh nghĩa con gái của chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố ra để diễu võ dương oai Hà Thanh Vân nghe xong lùng bùng đầu óc.
Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố thì đã làm sao, Hà Vân Phi vấn là vợ của Hoắc Minh Dương! Mợ chủ nhà họ Hoäc! “Cô ta muốn vu oan giá họa cho tôi, xin thẩm phán đưa ra một phán quyết công bằng” Tô Thanh Anh lạnh lùng nói.
“Tôi nói cho cô Tô hay, cô đúng là giàu trí tưởng tượng!” Hà Vân Phi cười chế nhạo.
Đến giờ này thì nước đến chân mới nhảy.
“Mặc dù tôi chỉ đến muộn có vài ngày nhưng cô cho rằng chuyện của cô làm có thể qua mặt tôi sao?“ ngừng một lúc, Hà Vân Phi lại nói tiếp:
“Nếu không phải là mấy tên ngu ngốc kia, cô nghĩ cô còn có thể đứng ở đây sao?” Tô Thanh Anh nghiến răng nghiến lợi nói, cô càng nhìn Hà Vân Phi càng thấy tức giận.
Người phụ nữ này sao có thể may mắn như thế, bao nhiêu lần gặp nạn cũng không chết.
Chẳng lẽ lần này Tô Thanh Anh đã thuê phải một lũ ngốc nên giờ Hà Vân Phi vẫn còn đứng ở đây? Nếu biết chuyện đã như vậy, cô đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
“ồ, cô thừa nhận rồi sao?” Hà Vân Phi đã định nói chuyện này sau, nhưng giờ Tô Thanh Anh lại nhắc tới.
Vậy thì cô cũng phải tính cho rõ ràng.
“Có gì mà không dám nhận chứ, cô nghĩ tôi sợ cô sao?” Tô Thanh Anh vội vã nói.
Cô ghét bộ dạng này của Hà Vân Phi.
Bốn năm trước thì không sao, nhưng giờ càng nhìn càng thấy khó chịu.
“Bốn năm trước tôi cô ý lái xe đóng giả làm cô thì làm sao, không phải đáng đời cô lắm sao?“ Nếu như không phải Hà Vân Phi cướp Hoắc Minh Dương của Tô Thanh Anh thì cô ta cũng sẽ không làm như vậy.
“Có những thứ là của cô thì mãi là của cô, còn nếu như đã không phải thì cho dù cô có cướp lấy cũng không phải” Hà Vân Phi là người từng trải nên cô cũng không còn kích động như đợt trước nữa.
“Hà Vân Phil Cô có biết điều khiến tôi hối hận nhất vào bốn năm trước là gì không?” Tô Thanh Anh nói đến đây thì ngừng lại, nhìn Hà Vân Phi Hà Vân Phi không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng nhìn cô, môi mím chặt.
“Chính là không thể đâm chết cô.
Sau khi nói xong, vẻ ngoài quyền quý của Tô Thanh Anh cũng trở nên gớm ghiếc.
Nếu như Hà Vân Phi chết vào lúc đó thì cô cũng không gặp phải rắc rối này.
Hoắc Minh Dương cũng sẽ thuộc về cô.
Mọi người nghe thấy Tô Thanh Anh nói vậy đều cảm thấy ngao ngán.
Sắc mặt của Hoắc Minh Dương càng thêm khó coi.
“Vậy thì thật đáng tiếc mà” Hà Vân Phi khẽ cười, làm điệu bộ hối tiếc.
“Không ngờ con gái cưng của chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố lại là người như thế! Chúng †a nhìn lầm người thật mài” “Hà Vân Phi thật đáng thương mà, bị con khốn Tô Thanh Anh hại thảm như vậy”
“Nghĩ đến việc từng là fan của Tô Thanh Anh tôi cảm thấy thật xấu hổ mà” Những người ngồi phía dưới không ngừng bàn tán.
“Trật tự” Lúc này, thẩm phán nhẹ nhàng nói.
Những người ngồi phía dưới im lặng trở lại, nhưng vẫn không thể che giấu nổi sự khinh thường đối với Tô Thanh Anh.
Sau một hồi, thẩm phán bỏ tài liệu trong tay xuống.
“Bây giờ chúng tôi xin tuyên bố, bằng chứng của nguyên đơn là thuyết phục và bị đơn Tô Thanh Anh sẽ bị giam giữ” thẩm phán nói xong liền gố búa thay lời kết luận vụ án Nghe vậy, Tô Thanh Anh như phát điên lao về phía Hà Vân Phi “Con khốn này, ngươi sẽ phải chết!”
Tô Thanh Anh nhích được mấy bước đã bị mấy cảnh sát bên cạnh giữ lại.
Hà Vân Phi nhìn Tô Thanh Anh với gương mặt vô cảm, không thế nào đoán ra là cô đang vui hay đang buồn.
“Ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, cả cô và Hoắc Minh Dương cũng sẽ như thế? Tô Thanh Anh nhìn Hà Vân Phi không lựa lời mà nói Biểu cảm của Hà Vân Phi vẫn vô cảm như lúc đầu, trái ngược với biểu cảm của Tô Thanh Anh.
“Tôi và Hoắc Minh Dương đã kết hôn rồi.
Cô Tô giờ vẫn không muốn chấp nhận sự thật này thì tôi cũng không biết phải nói gì hơn” Hà Vân Phi nói rồi mỉm cười, ra vẻ đắc ý.
Tô Thanh Anh càng không mong Hà Vân Phi sống yên ổn, thì Hà Vân Phi lại càng tỏ vẻ vui tươi trước mặt cô.
Thấy Hà Vân Phi nói như vậy, Tô Thanh Anh hét lên “AI”, giấy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng vây của cảnh sát Cảnh sát kéo Tô Thanh Anh, kế cả cô ta có giấy dụa thế nào thì cũng không thể nào thoát nối, huống hồ sự lực của con gái so với con trai còn chênh lệch khá nhiều.
“Minh Dương, cứu em!” Tô Thanh Anh tìm kiếm xung quanh, cuối cùng nhìn Hoắc Minh Dương.
Hoắc Minh Dương ngồi phía dưới cùng với mẹ mình và Đại Bảo nữa, tất nhiên là Từ Thanh Lam.
không đến.
Hoắc Minh Dương ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Anh với ánh mắt lạnh lùng vô cảm.
Những năm qua, anh đã bị cô lừa lâu như vậy, giờ cô còn dám cầu xin anh sao? Anh đã không tính toàn với cô rồi thì cũng coi như là lời xin lỗi đối với cô.
Tô Thanh Anh nhìn Hoắc Minh Dương, anh vẫn lạnh lùng cao ngạo như vậy, trong lòng cô đần trở nên nguội lạnh “Minh Dương, xin anh hãy giúp em” Tô Thanh Anh không ngừng cầu xin Hoắc Minh Dương, hy vọng anh có thể nể tình quen biết lâu năm và tình cảm của cô dành cho anh mà giúp đỡ.
Hoắc Minh Dương cau mày, ánh mắt chuyển hướng từ phía Tô Thanh Anh sang Hà Vân Phi.
Lúc này, anh mới biết rằng Hà Vân Phi cũng đang nhìn mình.
Hà Vân Phi không ngờ rằng ánh mắt lén lút nhìn của cô lại bị anh phát hiện, khuôn mặt cô ứng hồng.
Hoäc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi say đảm, cười một cách tà mị.
Nếu như người khác bắt gặp ánh mắt và nụ cười của Hoắc Minh Dương Lúc đó sẽ cảm thấy anh giống như một gã si tình vậy.
Khi anh làm như vậy, vẻ đẹp trai cuốn hút của anh khiến người khác khó mà có thể rời mắt.
Sao trước đây cô lại không phát hiện ra Hoắc Minh Dương lại có thể nói ra những lời mỹ miều như vậy? Tô Thanh Anh nhìn thấy cảnh này, tức giận đỏ.
bừng hai mắt, gào lên với Hoắc Minh Dương; “Hoäc Minh Dương, anh đừng quên tôi đang mang thai đứa con của anh trong bụng tôi” Với tình thế còn nước còn tát, Tô Thanh Anh chỉ có thể lợi dụng chuyện này mà làm liều Chẳng lẽ Hoắc Minh Dương lạnh lùng tới nỗi ngay cả máu mủ ruột thịt của mình mà không cứu sao? Nhưng mà Tô Thanh Anh đã nhầm, Hoắc Minh Dương vốn đã là một kẻ máu lạnh rồi.
Lời nói của Tô Thanh Anh khiến mọi người ngao ngán.
“Là thật hay là giả vậy?” “Cô ta đúng thật là đáo để! Người ta đã kết hôn rồi, giờ lại bảo có con nữa” “Đúng là không từ thủ đoạn mà” Khuôn mặt Hoắc Minh Dương u ám, Tô Thanh Anh không nhắc đến chuyện này cũng không sao, nhưng cứ nhắc đến anh lại thấy tức giận.
Nếu như ngày hôm đó không phải là nể cũ thì anh sớm đã khiến nhà họ Tô cuốn xéo khỏi thành phố Giang Ninh rồi.
Tô Thanh Anh văn nghĩ mình còn hy vọng và sau khi giấy giụa vài lần cô ngã nhào xuống đất ngay cả cảnh sát cũng không ngờ đến.
“Minh Dương, em biết anh sẽ không tuyệt tình như vậy mà” Tô Thanh Anh vùng vẫy một lúc sau đó đứng lên lao tới chỗ Hoắc Minh Dương nhưng sau lại bị cảnh sát giữ lại nói.
Phiên tòa đã kết thúc nhưng bởi vì Tô Thanh Anh nên mọi người vẫn chưa rời đi.
Họ muốn xem trò vui của những người quyền thế “Anh thực sự phải làm như vậy sao?” Tô Thanh Anh nước mắt lưng tròng hỏi: “Trước đây không phải anh yêu em nhiều lắm sao? Sao giờ lại không giúp em” Cô lại nói lại những điều trước đây để anh nhớ về chút tình cảm cũ.
Hoäc Minh Dương liếc mắt nhìn Hà Vân Phi, anh nhẫn ra cô cũng đang quan sát chuyện này.
“Cô không phải nói là trước đây sao?” Hoäc Minh Dương lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh như tảng băng nghìn năm chưa tan.
Hà Vân Phi ngạc nhiên nhìn Hoäc Minh Dương nhưng cũng chỉ là giây phút nhất thời.
Năm đó, khi Hoắc Minh Dương vẫn còn thích Tô Thanh Anh, anh đối với cô lúc nào cũng lạnh nhạt.
Giờ nghĩ lại, người đàn ông này đúng thật là một người máu lạnh Những người mà đã được công nhận thì mãi mãi được công nhận.
.