“Chị Lâm Hân Hân, nếu chị không lấy tiền ra “Khuynh thành” này e rằng không phải của chị Người dẫn chương trình đã thu lại nụ cười, khuôn mặt thay thế bằng sự nghiêm túc xen chút khinh thường.
Lúc nãy người đó lên nói với MC, buổi đấu giá này, tiền cọc mà Lâm Hân Hân mang theo không đủ nên mới có màn kịch này.
Trợ lý nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Lâm Hân Hân, mở miệng ân cần nói: “Chị Hân, hay là chúng ta gọi điện thoại cho Chủ tịch”
Lâm Hân Hân nghe xong câu này của trợ lí liền xù lông, vốn dĩ cô hôm nay xin bố cô cả buổi mới đến được, trước khi đến đây bố cô cũng đưa cô không ít tiền, lúc này còn tìm ông xin thêm, sợ bố cô sẽ không đồng ý.
Bây giờ không lẽ chỉ có thể xin lỗi rồi trả lại”
Lâm Hân Hân thầm nghĩ, tuy cô rõ ràng không hề muốn cúi đầu, nhưng lúc này đứng trước bao nhiêu người nổi tiếng như vậy, cuối đầu hay không cúi đầu đều có ảnh hưởng lớn với cô.
Vớ từ lúc đầu đến giờ cũng không nói gì, dù sao ï¡ lại cả quá trình này, Hoắc Minh Dương thì anh ta cũng nắm chắc phần thẳng rồi.
Sau khi đến đây, Hoäc Minh Dương liên điều tra khoản tiền cọc của Lâm Hân Hân.
lúc này làm như vậy khác nào tát vào mặt cô.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Hân Hân vẫn cảm thấy nên chủ động trước, dù sao kẻ đi trước vẫn là kẻ hơn.
Lâm Hân Hân khẽ cắn môi, đứng dậy, thấp giọng nói: “Thật ngại quá, tôi quên mất mình có bao nhiêu tiền, chỉ vì thật sự quá thích sợi dây chuyền này nên mới đi mua”
Không thể không nói, Lâm Hân Hân quá biết diễn, cô ta như thế này không chỉ xóa hết sự gượng gạo lúc nấy mà còn giành thêm nhiều phần thiện cảm.
Chuyện của Lâm Hân Hân và Diệp Thiến Nhì hai người họ mấy ngày gần đây tuy ầm ï huyên náo, nhưng nhờ vào bộ dạng của mình, Lâm Hân Hân vẫn chiếm được không ít sự đồng tình.
Lâm Hân Hân vừa nói xong câu này, vẻ mặt người dẫn chương trình đứng trước cô cũng tốt hơn nhiều.
Bầu không khí nhanh chóng dịu đi, nhưng cũng không tránh khỏi lời ra lời vào, Lâm Hân Hân ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Còn đối với cái “Khuynh thành” đó, cô cũng không định tiếp tục tranh với Hoắc Minh Dương nữa, vì cô biết một khi Hoäc Minh Dương dùng đến thủ đoạn, đến lúc đó cô chỉ: có thể hối hận.
Người dẫn chương trình vì câu nói lúc nấy của cô, hảo cảm với cô liên tăng gấp bội, liên tục vì Lâm Hân Hân xoa dịu hội trường: “Nếu chị Hân đã không có đủ tiền, vậy dây chuyền này đương nhiên thuộc về anh Dương.: Nói xong câu này mọi người đều nhìn về phía Hoắc Minh Dương, nhưng Hoắc Minh Dương vẫn lạnh lùng như cũ, không có bất kì cảm xúc nào.
Trước đó Tư Tuấn cũng hỏi Diệp Thiến Nhi có thích sợi dây chuyền này không, nếu cô thích, anh liền mua tặng cô.
Nhưng Diệp Thiến Nhi lại nói dây chuyền này quá quý giá, không cần thiết phải mua, sau này cũng không mang thường xuyên được, tuy răng đẹp thật, nhưng không thực tế.
Diệp Thiến Nhi từ chối, Tư Tuấn cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi bên cạnh xem buổi đấu giá.
Không có sự đồng ý của Diệp Thiến Nhi, anh cũng không mua, nếu mua rồi cô lại không dùng, khác nào đã mất tiền mà còn không lấy lòng được.
“Khuynh thành” bây giờ đã thuộc về Hoäc Minh Dương, Lâm Hân Hân tuy có chút không vui nhưng cũng không có cách gì nữa, vì tiền không đủ, ban nấy còn bỏ tiền mua rất nhiều đồ xấu rồi.
Bây giờ nếu còn ngồi không ở đây, sẽ bị người khác cười chết mất, không băng rời đi trước”
Nhưng Lâm Hân Hân nhìn bóng lưng Tư Tuấn đến sững sờ, trong lòng có chút sợ Tư Tuấn sẽ không có ấn tượng tốt về mình.
Sự thật là nỗi lo đó của Lâm Hân Hân căn bản không hề tồn tại, vì trong mắt Tư Tuấn, Lâm Hân Hân cũng chỉ là người qua đường.
Hoắc Minh Dương sau khi có được “Khuynh thành” cũng chẳng ở lại nơi này thêm, chỉ dặn thư kí ở lại đợi buổi đấu giá kết thúc lấy “Khuynh thành”.
Buổi đấu giá vẫn đang tiếp tục, nhưng Lâm Hân Hân lại như mất hồn, vừa nãy mới bị Hoäc Minh Dương làm cho mất mặt, bây giờ dù cô có thấy món nào thích cũng không dám tùy tiện đấu giá Hoäc Minh Dương ra khỏi buổi đấu giá, anh vốn dĩ hôm nay cố tình đến cũng không phải vì sợi dây chuyền này, đến rồi thì lại có được thu hoạch ngoài dự liệu.
Lúc này, điện thoại trong tay Hoắc Minh Dương bỗng vang lên.
Nhấc điện thoại, anh liền nghe thấy giọng nói mang chút lười biếng của Hà Vân Phi: “Khi nào anh về?”
“Bây giờ!”
Hoäc Minh Dương nói xong câu này, khóe miệng lộ ra nụ cười có chút gian, khóe miệng khẽ giật.
“Không cần vội, anh cứ ở ngoài chơi thêm chút rồi về cũng không sao” Hà Vân Phi cười ‘gượng gạo, cô không nghĩ Hoäc Minh Dương lại về sớm như vậy.
Nếu Hoắc Minh Dương về đến, cô quả thật quá xui xẻo.
Đến lúc đó anh khẳng định không cho cô chơi điện thoại nữa, cô cứ nghĩ ngày ngày ngoài ăn thì là ngủ, không biết mập thêm bao nhiêu cân nữa.
Từ sau lần Hoắc Minh Dương dẫn cô ra ngoài mua búp bê đó, anh liền không để cô ra ngoài thêm lần nào nữa, mỗi khi cô nói muốn ra ngoài, Hoäc Minh Dương liền dẫn Hà Vân Phi ra vườn hoa đi dạo.
“Em nói cái gì?” Hoắc Minh Dương nheo mắt lộ vẻ không vui, người phụ nữ này là đang chê anh sao?
Nghe thấy giọng điệu lúc này của Hoäc Minh Dương, Hà Vân Phi liền vội vã an ủi anh: “Em đâu có nói gì đâu, vậy anh mau trở về đì!”
Hà Vân Phi nói xong liền cúp điện thoại cái “bốp”.
“Lúc nấy ba con dọa chết mẹ rồi”
Hà Vân Phi khẽ sờ lên trái tim nhỏ, đối diện là Đại Bảo đang chơi game.
Mấy hôm nay, Đại Bảo không biết từ lúc nào bắt đầu mê chơi game, trừ lúc ăn ngủ, còn lại đều chơi game để lên cấp.
“Mẹ, cái này của mẹ không phải vẫn chưa chết sao!” Đại Bảo đảo mắt, ngón tay lướt vun vút như nước chảy.
Giọng điệu này của Đại Bảo, chắc chăn đã khiến Hà Vân Phi cạn lời.
“Thằng nhóc này” Hà Vân Phi giả vờ giận dữ, bày ra vẻ mặt hän học: “Có trò chơi liền quên mẹ rồi phải không”
Hà Vân Phí nói xong, ánh mắt nhịn không được khẽ liếc sang màn hình điện thoại trên tay Đại Bảo, điện thoại phát ra âm thanh trong trò chơi.
Bắt đâu mấy ngày gần đây, Đại Bảo bắt đầu chơi trò chơi này, có lúc còn chơi nguyên một ngày, đến tối giờ ngủ cũng không chịu nghỉ tay, đến cuối cùng dưới sự ép buộc của Hoäc Minh Dương, Đại Bảo mới chịu đi ngủ.
“Mẹ, con khuyên mẹ nên đừng giận nữa, đến lúc đó con sẽ “thì thâm bên gối” với bố, mẹ nhất định bị nhốt lại” Đại Bảo ở bên cạnh họ lâu như vậy, sớm đã hiểu phương thức chung sống của họ.
Còn về chuyện “bị nhốt”, chính là Hoắc Minh Dương khiến Hà Vân Phi một tuần liền không thể ra vườn hoa dạo bộ.
Hà Vân Phi lúc này quả thật là khóc không ra nước mắt, ôm trán nói không nên lời.
Nhóc con mới tí tuổi đầu này, biết thế nào là “thì thầm bên gối” không?
Đại Bảo đúng quả thật là tiểu yêu tinh, bây giờ đang là kỳ nghỉ dài, không cần đến trường, vì vậy Hà Vân Phi lúc này thật sự mong muốn Đại Bản mau chóng đi học lại “Nhóc con, mẹ thật không hiểu được con”
Hà Vân Phi dùng hai tay như đang trừng phạt, véo má Đại Bảo.
Đại Bảo bất mãn lấy tay gạt tay Hà Vân Phi ra.
“Đều tại mẹ, hại con chết rồi” Đại Bảo chu miệng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, Đương nhiên, “chết” mà Đại Bảo nói, chính là lúc nãy trong game bị người khác KO.
“Nhóc con tí tuổi đầu” Hà Vân Phi cũng không để tâm.
Tuy Hoắc Minh Dương đi rồi, buổi đấu giá vẫn tiếp tục, nhưng có rất nhiều người vẫn đang xì xào bàn tán, một số người phụ nữ khác đang ghen tị với Hà Vân Phi, có thể tìm được người đàn ông như Hoäc Minh Dương, Hoắc Minh Dương không những đẹp trai, lại vô cùng nhiều tiền, chỉ một câu nói liền có.
thể khiến thành phố Giang Ninh mưa to gió lớn.
Đương nhiên nơi đây cũng có rất nhiều người đàn ông không ưa Hoắc Minh Dương, không bằng tên bụng bia kia.
“Có tiền là ngon lắm à, đợi ngày ông đây phát lên hơn hẳn, chẳng qua là sợi dây chuyên thôi sao, ông đây nhìn còn chẳng thèm nhìn”
Nói câu này chính là tên mập ngồi bên cạnh Diệp Thiến Nhi không xa, giọng tên mập đó rất nhỏ, rõ ràng là vì không phục nhưng lại sợ chết, nên mới đê tiện nói như vậy.
Tên mập vừa nói xong, cô gái trong lòng hắn liền võ võ cái bụng bia hẳn, bẩn thỉu nói: “Đừng tức giận nữa, đợi chút nữa em cho anh “chơi” đủ, anh xem được không!”
Giọng nói của người phụ đó ỏn à ỏn ẻn, khiến Diệp Thiến Nhi người phụ nữ như cô cũng phải nổi da gà, thật buồn nôn.
Người phụ nữ kia ăn mặc đặc biệt ít, quần áo cũng là hàng hiệu, so với Diệp Thiến Nhi thì nhìn xôi thịt hẳn ra không biết bao nhiêu lần.
Quần áo cô ta trước sau đều hở, phía trước ngực cô ta thì chỉ có hai miếng vải che, nhưng vì ngực cô ta quá to, khiến Diệp Thiến Nhi cảm thấy hai miếng vải đó cũng chẳng che được bao nhiêu.
Nếu phụ nữ như này ở nước ngoài còn có thể dùng hai chữ “gợi cảm” để diễn tả được, nhưng đây là là trong nước, trong mắt rất nhiều người chỉ có thể gọi là “phóng đãng”.
“Được, cái này là em nói đấy, đến lúc đó ông đây khiến em không xuống nổi giường”
Tên bụng bia đó cười híp mắt, tay còn thừa dịp ranh mãnh sờ bộ ngực trước mặt.
“Được thôi!” Người phụ nữ đó nói, kéo váy lên, một chân đưa vào giữa cái bụng bia đó cà tới cà lui.
Diệp Thiến Nhi cũng chẳng nhìn sang, nhưng những lời bẩn thỉu đó vãn nghe thấy không sót chữ nào.
Buổi đấu giá này hoàn toàn riêng tư, nên cũng không lắp camera, nhưng vẫn có rất nhiều vệ sĩ hùng hổ đứng hai bên và phía cửa.
“Đừng nghe mấy thứ rác rưởi đó” Diệp Thiến Nhi nghe thấy đương nhiên Tư Tuấn cũng nghe thấy, anh giơ tay ra vòng sau cổ cô, lấy tay che tay cô rồi chầm chậm dùng tay còn lại để tai cô lên vai anh “Anh không phải cũng nghe thấy rồi sao?”
Diệp Thi lòng lại vì hành động tỉnh tế này của Tư Tuấn Nhi có chút bất mãn, nhưng trong mà cảm thấy vui vẻ: “Không lẽ, anh nghe thì không phải là rác rưởi sao?”
Diệp Thiến Nhi câu này vừa dứt, khiến cho Tư Tuấn có chút xấu hổ, hai tai đỏ rực.
Cũng may lúc này Diệp Thiến Nhi đang dựa lên vai của Tư Tuấn, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của anh, nếu không bị Diệp Thiến Nhi nhìn thấy, cô nhất định sẽ cười anh mất..