Kể từ cái lần làm anh hùng bất đắt dĩ kia.
Tô Uyển Nhi đã dành một tuần để đi tham quan khắp tỉnh Vĩnh Long, ăn đủ hết các món ăn đặt sản miền quê mà ở thời hiện đại cô chưa từng ăn hay đúng hơn cũng chưa từng thấy.
Sau đó cô cay đắng phát hiện, đã không còn thẻ ATM vô hạn mà gia đình cấp, chỉ còn vài đồng bạc mà cô mượn trong túi.
Cô cần phải tay làm hàm nhai thôi.
Đi một vòng ở chợ, chợt cô thấy một cậu nhóc dán dán cái gì đó ở bảng thông báo của chợ.
Cô đến gần xem, thì ra là tờ thông báo tìm gia sư của quan tỉnh.
Mà quan tỉnh thời này hẳn là người Pháp đi, vậy cần tìm gia sư dạy gì nhỉ, dạy tiếng An Nam hay chăng ???
Thôi thì làm gia sư cũng không tệ nha.
Ít ra tìm lộ phí trước đã, dạy cái gì mà chả được.
Cô dựa theo tờ thông báo đến nhà quan tỉnh.
Thấy cô, tên coi cửa nghi hoặc, cô gái này nhìn trẻ quá, ăn mặc đồ như người tây.
Quản tỉnh là người Pháp nên hắn cũng không xa lạ vố mấy cô gái tây mặc đầm này kia.
Mà lạ cái vợ quan chỉ toàn con gái An Nam, không có cô đầm nào.
Hắn nhìn cô , sau đó hỏi " Cô gái đến xin làm gia sư hả ?
Tô Uyển Nhi : đúng vây, nhờ anh thông báo giúp tui.
Hắn mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn mời cô vào nhà trong.
" Vậy cô theo tui ".
" Cô ngồi đây chờ, tui vào thông báo quan ".
Cô cười , ngồi xuống ghế chờ.
[ Nhà ông quan này cũng khấm khá quá nhở, đồ đạc toàn hàng đắt tiền, ở cái xứ miệt vườn này làm quan có bao nhiêu tiền, chắc do vơ vét của dân với mấy nhà hội đồng đây mà ].
Một lát sau quan tỉnh đi ra cùng với một cậu nhóc khoảng chừng 17 18 tuổi.
Ông ta ngồi xuống, nhìn cô rồi hỏi " Cô muốn làm gia sư à ?.
Vẫn là cái chất giọng tiếng Việt dở hơi.
Cô mỉm cười gật đầu.
Hắn cười gian, sau đó dùng tiếng Pháp nói chuyện với cô.
Hắn nghỉ nếu cô không biết tiếng Pháp thì không cần hỏi nhiều, đỡ tốn thời gian của hắn.
Cô cũng cười, vẫn có sự khinh bỉ nhưng không để hắn phát hiện.
Nói về việc diễn xuất thì xin lỗi hắn chưa đủ tầm.
Cô cũng dùng tiếng Pháp đáp lại hắn.
Hắn ngạc nhiên nhìn cô, sau đó cười lớn.
Bảo cô là nhà ông hội đồng ở huyện Trà Ôn cần tìm gia sư tiếng Pháp cho cô con gái thứ 3 của ổng.
Nếu cô đồng ý thì ngày hôm nay nhận việc luôn.
Cô gật đầu, tỏ ý đồng ý.
Hắn quay sang nhìn tên hầu, bảo hắn dẫn cô đi đến nhà ông hội đồng Niên.
Tên này là người nhà ông hội đồng, hôm nay lên nhờ hắn tìm giúp gia sư.
Nhà ông hội đồng với hắn là chỗ quen biết, hơn nữa hắn nhận không ít lợi lộc từ nhà ông.
Thế là Tô Uyển Nhi thong thả theo tên hầu đi về nhà làm gia sư.
Trên đường còn cảm thán trong lòng.
[ Đường thì xa mà còn phải đi bộ, hỡi thế gian tình là gì, ủa lộn ] ...!Chắc cô bị nóng quá hóa điên rồi.
Để thời gian qua mau cô đành bắt chuyện với cậu nhóc.
Tô Uyển Nhi : Này nhóc, em tên gì ?
Cậu nhóc : Dạ tên Bưởi.
Nghe xong cái tên Tô Uyển Nhi liền nuốt nước miếng [ Ôi, thật thèm ăn em mà, à không...!Thèm trái bưởi ]
Tô Uyển Nhi : Còn xa không em ?
Bưởi : Dạ tầm 3 cây số nữa cô.
Thật biết cách hành hạ người mà.
Lội bộ kiểu này chắc gãy cặp dò của cô mất.
Bưởi : Cô gán chút nữa nhen.
Trời hơi nắng.
Tô Uyển Nhi : Hơi đâu em, nóng chảy mỡ cô rồi nè.
Bưởi nghe xong cười lớn.
" Cô vui tính ghê, à mà cô tên gì vậy cô ? "
Tô Uyển Nhi : Cô tên Nhi !!!.