Yêu Phải Tổ Tiên


1 năm sau .......
Trước khu dân cư cao cấp Sunrise có 1 cô gái tay kéo theo vali, chân mang giày cao gót 10cm để lộ mắc cá chân trắng noãn, đeo kính râm bản lớn, mặc một chiếc váy trắng liền thân có thêu hoa sen.

Đi thang máy lên tầng 24, Cô nâng tay bấm chuông cửa một ngồi nhà ở tầng.
Một lát sau từ trong nhà có người ra mở cửa 2 người trao nhau nụ cười tươi.
Cao Văn : Hải Lam em về rồi à ?
Hải Lam : Em vừa về đến.
Các cô đi vào nhà.

Hải Lam vừa đi công tác ở Trung Quốc về.

Suốt 1 năm nay cô ấy đã thay đổi rất nhiều, đủ làm choáng ngợp mọi ánh nhìn.
Cô ấy học tập cả ngày lẫn đêm quyết tâm cực lớn chỏ trong vòg 6 tháng đã hoàn toàn có thể gọi là người hiện đại rồi.

2 tháng trước cô nhận được công việc giám định đồ cô của viện bảo tàng nghệ thuật vừa có chuyến đi công tác vố đoàn.

Được mọi người rất coi trọng.
Hai người đã quay về Sài Gòn, Cao Văn cũng chuẩn bị để trở lại công việc.

Hải Lam nhìn Cao Văn, 1 năm nay tóc chị ấy đã dài đến vai, cô cũng đã quen nhìn chị ấy trong hình dạng con gái, cũng quen cách gọi chị 2 thay vì gọi anh 2 như trước đây.
Cô thật sự biết ơn chị ấy đã giúp đỡ dạy cho cô rất nhiều thứ, chẳng khác nào chị em ruột.

Cao Văn : Em vào tắm nghỉ ngơi một lát rồi ra ăn cơm.
Trên bàn các món ăn cực kỳ phong phú.

Cao Văn : Tiếp theo em có dự định gì ?
Hải Lam : Cũng đã một năm rồi em nghĩ đã đến lúc xuất hiện.

Nhưng trước hết em phải giải quyết xong công việc ở bảo tàng.

Sắp tới có một đoàn khách từ Anh đến tham quan.
Cao Văn : Nếu em sớm sinh ra ở thời đại này chắc hẳn đã có danh tiếng.
Hải Lam : Em chỉ mới 19 tuổi.

Vẫn còn chưa muộn.
Em ấy không nhắc Cao Văn thật sự đã quên em chỉ mới 19 tuổi thua cô và Tô Uyển Nhi tận 10 tuổi.

Nhưng tài năng của em thì vượt xa số tuổi.
Vừa rồi em ấy còn thi đậu đại học kinh tế quả thật không phải dạng vừa.

Cô 3 Lam bây giờ đã thành cô 3 Sài Gòn rồi.
Hải Lam : Sắp tới phải nhập học chắc sẽ bận bịu lắm đa.

Tuy là đã học không ít kiến thức hiện đại nhưng đôi khi cách nói chuyện của cô vẫn chưa thay đổi được.
Cao Văn : Chị đã thay em sắp xếp, khi xong xuôi chị sẽ trở về công ty.
0........0
Tô Uyển Nhi vừa trở về từ Vĩnh Long bây giờ đang cùng Nguyễn Chính Cần đến quán bar quen thuộc.

Suốt 1 năm nay cô không khi nào ngưng tìm cách trở lại tìm Hải Lam.
Nguyễn Chính Cần : Tô Uyển Nhi anh nghi ngờ em có bệnh.
Lúc này 2 người đang ở khu vực phóng phi tiêu của quán bar.

Tô Uyển Nhi đang cầm phi tiêu ngắm phóng ngay hồng tâm.
Tô Uyển Nhi : Anh có ý gì ???
Nguyễn Chính Cần : Em tâm lý hay là sinh lý bất ổn.

Nếu không tại sao 1 năm nay không yêu đương thêm ai, không đi làm, không chơi bời.

Mỗi tháng đều chạy xuống Vĩnh Long một lần , đặt biệt mỗi tuần đều đến đây vài lần hơn nữa hình như em rất thích toilet của nơi này nhở, cứ 1 tiếng em sẽ vào đó 1 lần.
Tô Uyển Nhi phóng phi tiêu vào tâm.


Cầm chai bai uống một ngụm.
Tô Uyển Nhi : Uống nhiều nhu cầu nhiều.

Anh có ý kiến ??
Nguyễn Chính Cần : Em có bệnh về hệ tiết niệu ???
Tô Uyển Nhi : Thay vì ở đây quan tâm sức khỏe em thì anh nên đi quan tâm đám bạn gái ngoài kia của anh đi.
Nguyễn Chính Cần : Chúng ta là anh em anh nên có nghĩa vụ quan tâm chăm sóc em.

Bạn gái thôi mà không có cũng không sao.
Tô Uyển Nhi : Anh nên để tâm trí đó để đối phó cậu 2 đi.
Nguyễn Chính Cần cũng đang lâm vào tình cảnh bị thúc dục kết hơn.

Anh năm nay cũng đã 30 rồi.
0.........0
Hải Lam mặc bộ áo dài hồng nhạt thêu hoa sen.

Cô vẫn luôn thích hoa sen, hôm nay có một đoàn khách yêu cầu giám định viên đi theo xem các bức tranh nghệ thuật.

Cô được đề cử đi theo.
Đoàn khách này toàn là những người có tiếng tâm trên thương trường và giới nghệ thuật.

Hải Lam để ý trong đoàn người có một quý phu nhân ăn mặc trang nhã phong thái ung dung.

Có nét rất giống Tô Uyển Nhi, cô nghĩ chị ấy lúc trung niên chắc sẽ vẫn đẹp như vị phu nhân này.
Nguyễn Thư nhàn cũng sớm chú ý đến cô bé xinh đẹp tao nhã của đoàn nghệ thuật.

Cô bé này cho bà cảm giác rất đặt biệt, có nét thân quen dù chỉ lần đâu gặp mặt nhưng bà rất có thiện cảm với cô bé.

Nguyễn Thư Nhàn : Này cô bé cháu tên gì ?
Hải Lam : Dạ cháu là Hải Lam.
Nguyễn Thư Nhàn : Nhìn cháu còn rất trẻ, năm nay cháu bao nhiều tuổi ?
Hải Lam : Dạ cháu 19.
Nguyễn Thư Nhàn : Còn trẻ vậy à? Cháu vào đây làm bao lâu rồi ?
Hải Lam : Cháu đang học kinh tế, đây là công việc phụ cháu đã làm chưa lâu.
Sau đó cuộc nói chuyện của 2 người càng đi càng xa.

Cả 2 đều có thiện cảm rất tốt về nhau, có lẽ đây là duyên phận ông trời đã sắp đặt.
Với Nguyễn Thư Nhàn thì cô bé này tuy còn nhỏ tuổi nhưng ăn nói rất có chiều sâu kiến thức rất ổn.

Biết tiến biết lùi, trong tương lại ắt hẳn sẽ phát triển rất tốt.

Nếu có thể chiêu mộ về tập đoàn nhà bà thì sẽ là cánh tay đắc lực cho Uyển Thư, bà đang có ý định kết thân với cô, bà cũng thật sự rất yêu quý cô bé này.
Hải Lam cũng có cảm giác thân thuộc với vị phu nhân này.

Ở bà cô tìm thấy sứ ấm áp giống như khi ở cạnh má cô, má cũng nhẹ nhàng như bà ấy.

Cô cũng rất nhớ má.
Hai người trao đổi phương thức liên lạc, định bụng sau này sẽ gặp lại nhau.....!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận