Làm tình nhân của một người đẹp trai như người đó...!Chính là muốn nói khi nào anh muốn ngủ, cô chỉ có thể cam chịu.
Đột nhiên vô cùng hoảng loạn!
Mọi việc phát sinh trong buổi tối mê loạn đó, cô đều không nhở rõ, cũng giống như việc nam nữ ở chung với nhau, cô vẫn chưa từng nếm trải.
Sau này chẳng lẽ đều phải sáng tối đối mặt với anh sao?
Nghĩ thôi đã thấy sởn tóc gáy rồi!
Thế giới rộng lớn như vậy, dân cư nhiều như thế, vì đâu mà cứ cố tình khiến cô phải gặp anh chứ?
Anh là người giàu có như vậy, giống như một vị hoàng đế ngự trị, muốn tìm loại phụ nữ nào mà không có, vì sao phải nhắm vào có chứ?
Nhưng mà một phần nào đó may mắn gặp được anh, nếu không thì tiền cứu mạng em trai cô lần này cũng không đủ nổi.
Lâm Khiết Vy nhanh chóng tìm tủi xách của minh, lấy ra bản hợp đồng tình nhân lần trước được
ký vội vàng, xem qua từng điều khoản.
Bên A không được công khai quan hệ của cả hai bên, không được ảnh hưởng tới bất cứ thứ gì trong cuộc sống của bên B.
Cô là bên A, người đàn ông kia là bên B.
Điều này cũng đúng ý của cô, loại quan hệ mất mặt như thế này cô càng không muốn để người khác biết được.
Bên A không được từ chối bất cứ yêu cầu nào trong khi quan hệ với bên B, thay vào đó phải tích cực phối hợp.
Cải gì cơ? Điều này có ý gì chứ?
Yêu cầu khi quan hệ...!Nói cách khác, khi anh lăn lộn với cô, bất luận là chuyện gì xảy ra, tư thế gì, cô đều phải nghe theo, lại còn phải tích cực phối hợp cùng sao? Tích cực phối hợp là như nào chứ? Chẳng lẽ còn phải kêu lên một cách kiều mị nữa hả?
Tôi cười vào! Nhìn điều này đột nhiên muốn giết người.
Mối quan hệ chỉ được kết thúc khi bên B đưa ra quyết định, bên A chỉ có thể đòi quyền lợi về điều kiện kinh tế.
Cái gi?! Lúc ấy ký quá vội vàng, cô cũng chưa xem bất cứ điều khoản nào, không ngờ chỗ này đã đào sản một chiếc hố to đợi cô.
Đáng chết, cô mẹ nó nếu ký hợp đồng với anh, chẳng lẽ phải làm tình nhân không kỳ hạn của anh sao?
Hay nói một cách khác, khi nào anh chơi chán rồi, cô mới được giải thoát?
Lâm Khiết Vy mày đủng là đồ ngốc mà! Mày đang kỷ cái hợp đồng gì đây!
Lâm Khiết Vy vô cùng bực bội, gõ một cái mạnh vào đầu.
Ngu ngốc thật.
Hơn 8 giờ, vài chiếc ô tô lần lượt đỗ trước cửa biệt thự.
Trần Kiệt nhảy nhót đi vòng sang mở cửa xe, nghênh đón Mạc Lâm Kiêu ra ngoài, thuận tay nhận lấy cập tài liệu của anh.
Mạc Lãm Kiêu không thích xã giao bên ngoài, rất it khi uống rượu, cũng không bừa bãi, trên cơ bản chỉ cần ăn xong bữa cơm đã dọn đường về nhà.
Nhiều låm cũng chỉ uống trà cùng bạn bè thân quen.
Hôm Lâm Khiết Vy mày đúng là đồ ngốc mà! Mày đang ký cái hợp đồng gì đây!
Lâm Khiết Vy vô cùng bực bội, gõ một cái mạnh vào đầu.
Ngu ngốc thật.
Hơn 8 giờ, vài chiếc ô tô lần lượt đỗ trước cửa biệt thự.
Trần Kiệt nhảy nhót đi vòng sang mở cửa xe, nghênh đón Mạc Lâm Kiều ra ngoài, thuận tay nhận lấy cặp tài liệu của anh,
Mạc Lâm Kiêu không thích xã giao bên ngoài, rất ít khi uống rượu, cũng không bừa bãi, trên cơ bản chi cần ăn xong bữa cơm đã dọn đường về nhà.
Nhiều lâm cũng chỉ uống trả cùng bạn bè thân quen.
Hôm nay anh cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi, vừa đi vào trong biệt thự vừa nới lỏng cà vạt.
"Cậu Kiêu, cậu đã về.” Bác Trần nhận lấy quần áo và cặp tài liệu từ tay Trần Kiệt, đặt trước cửa, ân cần hỏi: "Có muốn ăn bữa khuya không?"
Mạc Lâm Kiêu năm li trên sô pha, giọng nói dịu dàng: “Bảo bọn họ bưng một ly sữa bò tới đây đi.
Bác Trần, bác đi nghi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi."
“Ừ, được, vậy cậu Kiêu cũng nghỉ ngơi sớm chút nhé."
Bác Trần lặng lẽ liếc mắt về phía Trần Kiệt một cái, im lặng dùng ánh mất hướng về phía trên tầng, ám chỉ anh ta đừng quên còn một người như Lâm Khiết Vy đang ở đó,
Trần Kiệt hơi lo lâng một chút, ho khan một tiếng.
Ảnh mắt lơ đễnh giống như dưới mông có vật cản gì đó, dịch tới dịch lui.
Anh ta và Mạc Lâm Kiêu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hiểu biết đối phương rất sâu sắc, bộ dạng đứng ngồi không yên này của anh ta, đã sớm bị Mạc Lâm Kiêu phát hiện rõ.
Mạc Lãm Kiêu lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một lượt: "Có phái có chuyện gì muốn nói không?"
“Ởm.
Ởm.” Trần Kiệt nhanh chóng chớp chớp mắt, pha trò: "Sữa bò tới rồi đây, anh Kiêu mau uống kẻo nguội."
"Đồ uống nóng trên 60 độ tôi không thèm."
Trần Kiệt bị nghẹn lại.
Mạc Lâm Kiêu không nói lời nào, lấy máy tính bảng tới lật xem tin tức hôm nay, rất rõ ràng là đang chờ đợi Trần Kiệt.
Trần Kiệt lấy hết dũng khí lắp bấp nói: "Là chuyện này, anh Kiêu à, Nam Cung Hào nói hiện tại thân thế anh không ổn định lắm, sợ rằng bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh.
Cho nên mới nói, cậu ta đề nghị để thuốc giải ở bên người là an toàn nhất.”
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên giương mắt lên, yên lặng nhìn chằm chằm Trần Kiệt.
Đối với một ánh mắt tùy ý như vậy, Trần Kiệt đã sợ đến mức đáy lòng run lên mạnh mẽ.
Tất cả vẻ dũng cảm anh hùng đều tan thành mây khỏi ngay lập tức, giây phút này chỉ mong có thể khiến bản thân minh hoàn toàn vô hình.
"Anh Kiêu, đây không phải chủ ý của tôi đâu, là Nam Cung Hào đó.
Cậu ta cứ một hai phải đưa người phụ nữ kia về, còn dùng tính mạng của anh đe dọa tôi nữa.
Tôi để ý đến anh như vậy, tôi vừa nghe lời này đã sợ hãi, sau đó.” Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
"Sau đó không hỏi qua ý kiến của tôi, tiền trảm hậu tấu?"
Mạc Lâm Kiêu kin đáo, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ một, độ ấm trong không khí xung quanh nháy mắt giảm xuống.
Trần Kiệt giống như đã cắn vào lưỡi, ngây ngốc ở đó, run rấy đứng lên, củi đầu, bộ dạng nhận đánh nhận phạt vô cùng đáng thương.
"Anh Kiêu...!Tôi sai rồi.
Con mẹ nó, tôi quá tin vào lời nói của tên Nam Cung Hào kia, tôi bị tên hồ ly đáng chết kia lừa rồi." Anh ta học theo dáng vẻ của trẻ nhỏ dùng mu bàn tay quẹt mắt, đáng tiếc không có giọt nước mắt nào: "Anh muốn đánh muốn phạt giì tôi cũng chịu, nhưng mà đừng buông tha để tên Nam Cung Hào kia lọt lưới.
Cậu ta là người khởi xưởng, phạt ai cũng đừng quên anh ta.”
Mạc Lâm Kiêu thở hắt một hơi, rõ ràng là võ cùng không vui, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên số pha: “Nhiều người lạ ở trong nhà, tôi không quen, tiên đi!"
“Hả? Cô ấy đã tới đây rồi, còn đuối đi sao? Vậy lỡ như thật sự giống như Nam Cung Hào nói, hôm nào đó anh đột nhiên phát bệnh."
"Có thể tùy thời điểm đưa cô ấy tới.” Mạc Lâm Kiều đứng lên, trầm ngâm bước đi: "Bản lĩnh của Nam Cung Hào cũng không kém như vậy, mấy năm nay không có người phụ nữ kia, không phải tôi vẫn ổn sao.
Tiền đi đi"
Trần Kiệt bất đắc dĩ gục đầu xuống, tâm trạng rầu rĩ: "Đã rõ."
Mạc Lãm Kiểu không nói nhiều nữa, lên tầng, chuẩn bị tâm rửa nghi ngơi.
Vừa mới bước tới cửa phòng ngủ của anh ở tầng hai đã nghe được tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, một bóng dáng nhỏ xinh lao tới.
Mạc Lâm Kiêu nghiêng người, híp mắt nhin cô, cô gái vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này.
Lâm Khiết Vy có chút tức giận.
Đối với từng điều khoản trên hợp đồng này cô đều vô cùng bất mãn.
Lúc lao ra, căn bản không hề để ý tới Mạc Lâm Kiều đang đứng bên cạnh, đưa lưng về phía anh, cao giọng nói với Trần Kiệt còn đang buồn bực ở tầng 1.
"Nè, anh Kiệt!" Cô không biết gọi anh ta là gì, chỉ nghe được mấy đàn em gọi anh ta là anh Kiệt, Lâm Khiết Vy gấp gáp xua tay: "Tôi muốn hỏi anh một chút, anh Kiêu kia lúc nào mới trở về? Tôi có việc gấp muốn tìm anh ấy."
Trần Kiệt trợn mắt há hốc mồm, dùng tay ra dấu chỉ chỉ về phía Mạc Lâm Kiêu.
Nhưng Lâm Khiết Vy không hiểu dấu tay của anh ta, vấn đề cô hói anh anh ta không nói lời nào, chỉ chỉ cái gì với cô vậy?
"Tìm tôi có việc sao?"
Đột nhiên, phía sau truyền tới một giọng nói trầm thấp, phảng phất giống như đàn cello.
Lâm Khiết Vy lại sợ tới mức cả người run lên mạnh mẽ, hít sâu một hơi, xoay người nín thở nhìn anh.
“Ôi trời mẹ ơi, dọa chết người khác rồi! Anh, anh đã về rồi à?" Lâm Khiết Vy vỗ ngực, có chút hoang mang chưa ổn định lại.
Anh sao có thể không nói tiếng nào, giống như ma quỷ vậy chứ.
Mạc Lâm Kiêu nhìn xuống người phụ nữ trắng trẻo, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Tóc cô lộn xộn giống tổ gà, có lẽ do sốt ruột quả nên bị cô vỏ thành một năm.
Hai chân cô vẫn còn mang dép lê.
"Chuyện gì?" Mạc Lâm Kiêu vừa nói vừa mở cửa phòng mình ra, bên trong rất rộng, đi vào là một phòng khách nhỏ, bên cạnh còn có một chiếc cửa khác.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên.