Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu


Không ngờ rằng cửa phòng bệnh lại không thể nào mở ra được, rõ ràng là bị người bên ngoài khoá trái cửa.

"Phùng Thiên Long!" Lâm Khiết Vy nghiêm mặt, bực bội hét to.

Đây vẫn là cô gái duy nhất từ bé tới lớn dám kiêu ngạo gào cả họ và tên anh như thế.

"Oi! Bảo bối của anh có gì cần căn dặn?" Phùng Thiên Long cà phất cà phơ cười nói.

Trong lòng lại rõ ràng hơn bất kì ai.

Anh ta đã dặn dò thuộc hạ từ trước.

Chờ đến lúc Lâm Khiết Vy đi vào phòng thì lập tức khóa trái cửa từ bên ngoài, nhất định không được để con mồi chạy trốn mất.

Hạ Dịch Sâm đang bận rộn trong phòng làm việc của bình.

Sau khi được khám xong, một bệnh nhân mở cửa đi ra ngoài, lập tức tiếng nghị luận của hai cô y tá từ hành lang vọng vào.

"Lâm Khiết Vy đúng là cái đồ lẳng lơ.

Cậu thấy không, lại tìm được một gã đàn ông về đây.

Không biết có thấy phiền hay không nữa."
Hạ Dịch Sâm nghe thấy thế thì trong lòng lập tức cảm thấy căng thẳng.

Anh ta vội vàng đứng lên, đột ngột mở cửa ra khiến cho hai cô gái y tá đang nói chuyện phiếm kia giật mình hoảng sợ.

Đang định quay người nhanh chóng rời đi thì hai người lại bị Hạ Dịch Sâm gọi giật lại hỏi: “Các cô vừa mới nói gì? Lâm Khiết Vy làm sao cơ?"
Hai cô y tá nhìn nhau, trong lòng không nhịn được rủa thầm.

"Ai da, vốn dĩ chỉ nghe nói Lâm Khiết Vy rất được cánh mày râu để ý, cuối cùng cũng được chứng kiến rồi.

Cũng đâu có gì, chỉ là có một người đàn ông đi vào trong phòng bệnh của chúng ta, đuổi bệnh nhân của chúng ta đi, sau đó đang nói chuyện yêu đương với Lâm Khiết Vy kia kìa."
"Phải đấy, có gì đâu cơ chứ.

Hai người đó cũng chỉ không biết làm cái gì ở trong phòng nữa, bây giờ còn chưa ra ngoài thôi mà.

Thật là, yêu đương thì đi về nhà mà yêu đương, tới chỗ làm, không cảm thấy sẽ ảnh hưởng tới người khác hay sao?"
Hạ Dịch Sâm càng nghe thì trong lòng càng trầm xuống, vừa cảm thấy tức giận, vừa cảm thấy sốt ruột.

Anh ta sầm mặt xuống quát: “Cùng là đồng nghiệp với nhau thế mà lại đi đặt điều tiếng, nói xấu sau lưng người khác như thế à? Về sau nếu tôi còn nghe thấy ai đặt điều, nói nhăng nói cuội về người khác thì trực tiếp khai trừ ra khỏi khoa, trả về phòng nhân sự."
Hai cô y tá kia sợ tới mức không nói nên lời.

Ai mà ngờ được là người được mệnh danh là vị bác sĩ tốt tính nhất bệnh viện Nhân Ái như bác sĩ Sâm lại có lúc đáng sợ như thế chứ.

Hạ Dịch Sâm nghiêm mặt mà hừ lạnh, sau đó lập tức đi về phía phòng bệnh.

Lúc này ở trong phòng bệnh, Lâm Khiết Vy vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Phùng Thiên Long.

Đừng thấy anh ta nãy giờ vẫn luôn cười cợt mà coi thường, khí thế quanh người anh ta lại vô cùng bá đạo khiến người khác khó mà bỏ qua được.

Bây giờ một mình ở trong phòng cùng anh ta, Lâm Khiết Vy có cảm giác nguy hiểm không khác gì đang sống cùng sói cả.

"Mau bảo người của anh mở cửa ra.

Tôi không thể ở trong này mãi với anh được.

Tôi còn phải làm việc nữa." Cô đành phải thỏa hiệp, nhỏ nhẹ mà dỗ anh ta.

"Người của anh? Người của anh còn không phải là em hay sao? Chồng em cũng đến đây rồi, em còn phải
đi làm cái gì nữa? Trước tiên ngoan ngoãn mà chăm sóc người đàn ông của em cho tốt mới phải.

Mau tới đây, tháo bằng gạc ra thay thuốc cho anh." Ánh mắt xảo trả và xấu xa của Phùng Thiên Long vẫn luôn đảo trên người Lâm Khiết Vy, quyết tâm không bỏ lỡ một chút sắc thái, hành động nào của cô.

Càng nhìn càng ưng mắt, càng nhìn càng thấy vui.

Phải làm sao bây giờ đây? Anh ta rất muốn có thể lập tức cưới cô về nhà!
Lâm Khiết Vy không cam lòng, đưa tay thử kéo cửa thêm lần nữa, thấy cửa vẫn cứng ngắc như vậy thì cô mới quay đầu lại nhìn Phùng Thiên Long, bất đắc dĩ thở dài: “Phùng Thiên Long, có phải nếu bây giờ tôi thay thuốc cho anh xong thì anh sẽ thả tôi ra ngoài mà anh cũng rời đi có phải hay không?"
Đây là lần đầu tiên Phùng Thiên Long bị một người phụ nữ ghét bỏ đến mức này.

Anh ta cảm thấy bản thân có chút đáng thương, xem ra con đường theo đuổi vợ của anh ta vô cùng gian nan rồi.

Anh ta cũng thực sự không dám chọc điên cô, lỡ như ấn tượng của cô với anh ta biến thành tên yêu râu xanh hèn hạ thì thảm rồi.

Anh ta lập tức thu hồi vẻ mặt cợt nhả, ngồi ngay ngắn lại, gật đầu lia lịa như một đứa học sinh tiểu học nghe lời vậy.

"Được, thế thì cứ làm như anh nói đi."
Lâm Khiết Vy hơi do dự rồi cuối cùng cũng vẫn bất đắc dĩ mà đi tới.

Phùng Thiên Long thấy thế thì cũng ngồi nghiêm túc ngay ngắn, phối hợp mà nghiêng đầu lại gần, cũng nhân cơ hội này để thưởng thức hương thơm trên người cô, đê mê híp mắt lại.

Lâm Khiết Vy thuần thục tháo băng gạc trên đầu anh ta ra, phát hiện vết khâu có chút đỏ ửng, rõ ràng là có dấu hiệu nhiễm trùng.

"Bởi vì anh quấn quá nhiều gạc lên trên đầu, làm tăng nhiệt độ vết thương, giữa trời nóng bức thế này, lại thêm thân nhiệt của đàn ông cao dễ toát mồ hôi nên chỗ băng gạc này đã trở thành cái ổ cho vi khuẩn sinh sôi.

Bây giờ miệng vết thương đã có dấu hiệu nhiễm trùng rồi.

Tôi phải làm công tác khử trùng cho anh, nhưng mà như thể thì sẽ hơi đau nhức một chút đấy."
Lâm Khiết Vy nói rồi thì lập tức bắt đầu công tác khử trùng vết khâu cho anh ta.

Cô đứng ngay bên cạnh anh ta.

Anh ta ngồi ngay đối diện cô.

Sự chênh lệch chiều cao khiến cho mặt anh ta cao không cao, thấp không thấp lại ở đúng vị trí đối diện với ngực cô.

Phùng Thiên Long âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng đấu tranh tư tưởng không biết có nên tranh thủ ăn chút đậu hũ không hay là ngoan ngoãn để tránh làm xấu hình tượng.

Đúng lúc anh ta đang định vươn tay ôm lấy eo cô thì trên đầu lại truyền tới một trận vô cùng đau đớn, đau tới mức trong lúc nhất thời đến mặt ông thân sinh nhà mình trông như thế nào anh cũng quên mất tiêu.

“Ai ui! Sao mà đau thế..."
"Ối, xin, xin lỗi anh.

Tôi không cẩn thận kẹp vào miệng vết thương của anh rồi..." Bạn học Lâm Khiết Vy từ trước tới nay học chuyên ngành y tá với tâm thái học cho có hiện tại vô cùng xấu hổ, tay chân cảm thấy rất luống cuống.

Mà càng luống cuống thì lại càng phạm lỗi.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phùng Thiên Long truyền tới.

Hóa ra cái kẹp y tế trong tay cô lại kẹp nhầm vào chỉ khâu miệng vết thương của Phùng Thiên Long.

"Ổi, xin lỗi, thật ngại quá, lỡ tay thôi, lỡ tay thôi.

Rất nhanh là ổn rồi, sắp ổn rồi."
Phùng Thiên Long đau tới mức đầu óc mơ màng, trong lúc bực tức đã đem mười tám đời tổ tông của bác sĩ tư nhân ra hỏi thăm một lượt, mắng đến anh ta tới tối tăm mặt mày.

Cái tên ngu ngốc đó.

Thế mà cũng dám nhận từng ấy tiền của ông đây.

Chỉ có việc quấn cái băng gạc thôi mà cũng có thể quấn ra dấu hiệu nhiễm trùng.

Lát nữa về nhất định phải xử tên nhóc này mới được.

Phùng Thiên Long từ đầu đến cuối hoàn toàn không cảm thấy tình hình hiện tại của mình bây giờ tất cả là lỗi của Lâm Khiết Vy do không học hành đến nơi đến chốn.

Sau khi khử trùng xong xuôi, Lâm Khiết Vy run run tay mà quấn lại một tầng băng gạc mỏng cho anh ta.

Tuy nhìn hơi xấu nhưng miễn cưỡng cũng có thể gọi là hoàn thành xong xuôi.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng có chút áy náy, cũng bởi vì hai lần lỡ tay của mình mà Phùng Thiên Long phải chịu cơn đau thảm thiết như thế.

Cô nghiêng đầu, quan tâm nhìn sắc mặt của anh ta, dịu dàng hỏi: “Bây giờ có còn đau nữa không?"
Phùng Thiên Long bị đau đến đầu óc lú lẫn lập tức mở to mắt, nhìn thấy một đôi mắt to long lanh ngập nước, còn nghe thấy giọng nói dịu dàng ngọt ngào có thể khiến anh ta lập tức biến thành dã thú kia, anh ta cảm thấy cả người như lâng lâng, tim đập loạn nhịp cứ như sắp sửa tạo thành bệnh tim tới nơi rồi vậy.

Đôi mắt đào hoa lại bắt đầu phóng điện bừa bãi, Phùng Thiên Long nở một nụ cười xấu xa, vô cùng đê tiện nói: “Hết đau rồi em yêu.

Hay là em làm lại thêm lần nữa đi.

Cả người anh, em muốn làm chỗ nào thì làm?"
"Được rồi.

Đã thay thuốc, khử trùng xong rồi, anh có thể đi được rồi đấy.”
Phùng Thiên Long còn định tiếp tục giờ trò vô lại lừa cô đề ăn thêm chút đậu hũ nữa thì lại nghe được tiếng kêu la ở bên ngoài cửa.

Hình như có người cãi nhau.

Sau đó lại nghe được tiếng kêu rên, rõ ràng là âm thanh ẩu đả.

Cái âm thanh này Phùng Thiên Long đã quen lâu rồi, chắc chắn không thể nào mà nhầm được.

Thế mà lại có người dám động vào người của anh ta! Không biết là ăn phải gan hùm mật gấu gì rồi?
Anh ta lập tức nhảy xuống dưới giường, chuẩn bị ra ngoài thì đúng lúc này cửa lại đột nhiên bị mở ra, Hạ Dịch Sâm hiên ngang sừng sững, ung dung ngạo nghễ mà bước vào.

Phùng Thiên Long cau mày, nheo mắt nhìn ra phía sau thì thấy mấy tên vệ sĩ của anh ta đã đang nằm lăn lộn trên mặt đất, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cái người mặc áo blouse trắng này thế mà lại biết võ công.

Hơn nữa võ công còn không hề yếu nữa.

"Cậu là ai mà lại dám đánh bị thương cấp dưới của tôi?" Phùng Thiên Long nháy mắt bùng phát khí thế xấu xa bá đạo của mình.

Cơ bắp trên người bộc phát, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, bất kỳ lúc nào đều có thể nghênh chiến.

Hạ Dịch Sâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Phùng Thiên Long một cái sau đó quay sang nhìn Lâm Khiết Vy, ân cần hỏi: "Khiết Vy, em có sao không?" Lâm Khiết Vy hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Dịch Sâm vừa xông vào phòng, cảm thấy bản thân chưa bao giờ phát hiện ra đàn anh Sâm lại có lúc uy vũ giống như một kỵ sĩ hào hùng như thế này.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không sao."
Hạ Dịch Sâm nghiêm túc mà quan sát Lâm Khiết Vy một lượt từ đầu đến chân, phát hiện cô thực sự không có việc gì thì mới thấy yên tâm, sau đó quay lại nhìn Phùng Thiên Long đang nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Anh Phùng, phòng bệnh khoa tim chỉ cho bệnh nhân khoa tim sử dụng.

Hơn nữa anh cũng không được phép khoá trái cửa phòng bệnh, nhốt y tá của chúng tôi ở bên trong như thế.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui