Tà khí của Phùng Thiên Long lan ra khắp căn phòng, anh ta bước lên phía trước hai bước, dùng giọng điệu bá đạo mà nguy hiểm nói: “Tên kia, cậu là thằng ngu nào đấy? Nếu đã biết tôi là ai thì ắt phải biết là không nên quấy rầy ông đây chứ?"
Hạ Dịch Sâm không hề nhượng bộ, nghiêm mặt nói: "Anh Phùng hình như anh nhận thức sai tình hình rồi.
Tôi không quấy rầy anh mà là anh đang quấy rối Lâm Khiết Vy đấy."
"Ồ, cũng thú vị đấy." Phùng Thiên Long nghiêng đầu cười lạnh, sau khi ngoảnh lại thì trong đôi mắt cũng đã ngập tràn sự độc ác và tàn nhẫn rồi.
"Muốn xen vào chuyện của người khác thì cũng phải xem cậu có cái mạng để chõ mũi vào chuyện của người khác hay không đã.
Chỉ mỗi một việc cậu dám đánh bị thương thủ hạ của tôi thì đã đủ để tôi tiễn cậu xuống làm bác sĩ cho Diêm Vương rồi."
"Anh Phùng chắc hẳn đang nói giỡn nhỉ.
Đây là chỗ dùng lý lẽ để nói chuyện, anh cũng không thể một tay che trời như vậy được.
Không biết anh Phùng đây muốn làm cái gì? Tôi sẽ chống mắt lên mà xem."
Phùng Thiên Long bỗng nhiên tung ra một đấm, nhanh như gió lại đem theo một lực lượng rất lớn.
Hạ Dịch Sâm cũng lập tức hành động, né tránh nắm đấm kia, đồng thời cũng nhanh nhẹn phản công.
Thân thủ của hai người cũng đã thuộc hàng cao thủ, trong nửa phút ngắn ngủi đã liên tục đánh ra mười mấy chiêu.
Thân thủ tương đương, nhất thời không phân cao thấp.
Lâm Khiết Vy thấy hai người bọn họ anh một đấm tôi một đấm mà sửng sốt mất mười mấy giây đồng hồ sau đó đột nhiên tỉnh táo lại hét to: "Dừng tay lại, dừng tay lại! Hai người mau dừng lại đi."
Hai gã đàn ông càng đấu càng hăng, đều thuộc dạng hiếu thắng cả thì làm sao mà cam lòng thu lại động tác, không ai có ý định dừng lại.
Lâm Khiết Vy tức giận cầm một chai thuốc đập mạnh xuống sàn.
Tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên thanh thuý thành công thu hút sự chú ý của hai người đàn ông kia.
Cả hai đều đồng thời dừng lại, lo lắng mà nhìn về phía Lâm Khiết Vy, đồng loạt thất thanh hỏi: “Có sao không?"
Lâm Khiết Vy xụ mặt xuống, đi đến giữa hai người, chống nạnh quát: “Đây là bệnh viện, không phải đấu trường.
Hai người có biết bản thân mình đang làm cái gì không hả? Bao nhiêu tuổi đầu rồi, đều là người có ăn có học mà động một tí là đánh nhau, có phải thằng nhóc ba tuổi nữa đâu hả?"
Phùng Thiên Long nhanh chóng tươi cười nịnh nọt: “Khiết Vy, em đừng cáu giận, anh sai rồi, nhưng anh cũng chỉ muốn thử thân thủ của anh ta thôi."
Lâm Khiết Vy hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, hung dữ nói: “Anh nghĩ mắt tôi mù rồi hay sinh ra để trang trí hå? Tôi nhìn mà không biết thế nào là đánh thật hay đánh giả chắc? Đây là đàn anh mà tôi tôn trọng nhất, cũng là một trong những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này.
Nếu anh đánh người ta bị làm sao thì phải làm thể nào? Hơn nữa mấy tên thủ hạ của anh nhất quyết không để tôi đi ra ngoài, muốn nhốt tôi trong này đến lúc đàn anh của tôi dạy dỗ bọn họ thì anh lại còn muốn truy cứu cái gì?"
Trong lúc Lâm Khiết Vy đang tế ra một tràng dài thì Phùng Thiên Long vẫn luôn dùng ánh mắt âm độc hung dữ mà nhìn Hạ Dịch Sâm giống như một con rắn độc đang chăm chú nhìn con mồi vậy.
Trước nay anh ta đã bao giờ phải chịu sự nhục nhã ủy khuất như hôm nay đâu? Bao nhiêu năm lăn lộn giang hồ, chỉ có anh ta đánh người khác chứ đâu có người khác dám chạm vào người của anh.
Thế mà hôm nay lại bị một tên bác sĩ đánh cho không còn mặt mũi, một bụng tức này anh ta làm sao mà dễ dàng bỏ qua được.
Lâm Khiết Vy lải nhải nửa ngày, không nhận được hồi âm thì quay đầu lại nhìn Phùng Thiên Long, nói: “Rốt cuộc anh có nghe lọt tai hay không?"
Phùng Thiên Long lập tức thu lại vẻ mặt độc ác, bày ra một khuôn mặt ngoan ngoãn đào hoa cười nói với Lâm Khiết Vy: “Nghe mà nghe mà”
Lâm Khiết Vy vẫn không yên tâm, ngón tay trắng nõn chỉ vào Hạ Dịch Sâm, nhắc lại một lần nữa: "Không cho phép gây phiền toái cho đàn anh của tôi, nghe không?"
Cô phồng mang trợn má, rất có khí thế mà ra lệnh cho anh ta.
Phùng Thiên Long bị sai khiến không những không tức giận mà còn vô cùng thoải mái.
Cô đã không khách khí với anh ta nữa rồi.
Anh ta suýt chút nữa thì cười ra tiếng.
"Được rồi, được rồi.
Tất cả đều nghe lời em hết được không.
Chuyện hôm nay coi như dừng ở đây đi.
Tôi nghe lời như thế, có phải em nên khen thưởng gì cho tôi hay không?"
Giây phút này anh ta hoàn toàn không còn tâm trí đâu mà để tâm đến Hạ Dịch Sâm ở bên cạnh, chỉ muốn nhân cơ hội này kiếm điểm cộng trong lòng Lâm Khiết Vy mà thôi.
Nói không chừng còn được ôm ôm, hôn hồn gì đó nữa.
chứ.
Đương nhiên những điều này chỉ là tưởng tượng của anh ta thôi.
Lâm Khiết Vy hơi mất kiên nhẫn phất tay: "Anh mau đi đi, tôi còn phải làm việc.”
Phùng Thiên Long bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Thế thôi được rồi, hôm khác chúng ta lại hẹn nhau.
Nhớ là phải nhớ anh đấy."
Lúc đi ra ngoài lướt ngang qua Hạ Dịch Sâm, Phùng Thiên Long âm độc mà trừng mắt nhìn anh ta một cái, bỏ lại một câu đầy ẩn ý:
"Người của tôi cậu tốt nhất đừng có động vào.
Nếu không..."
Anh ta nói người của anh ta, không phải chỉ đám vệ sĩ bên ngoài mà là chỉ Lâm Khiết Vy ở trong phòng.
Tay chơi lão luyện tình trường như Phùng thái tử thì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể đọc vị được Hạ Dịch Sâm.
Cậu ta nhất định là đã thích Khiết Vy nhà anh ta rồi.
Hôm nay cậu ta còn được diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, dù biết rõ anh ta là ai mà vẫn còn dám đối đầu chính diện với anh ta.
Điều này có thể chứng minh Khiết Vy chắc chắn có địa vị không tầm thường trong lòng cậu ta.
Có thể nói là vô cùng quan trọng là đằng khác.
Lúc Phùng Thiên Long dẫn theo nguyên một đội quân đi ra khỏi bệnh viện thì vẫn đang trầm mặc nghĩ về chuyện vừa rồi.
Cô gái mà anh ta coi trọng lại có người dám mon men tới gần? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không biết sống chết.
Trong chớp mắt Phùng Thiên Long đã nghĩ ra trăm ngàn cách để bóp chết Hạ Dịch Sâm rồi.
Cậu ta làm cùng bệnh viện với Khiết Vy, cúi đầu gặp mặt, ngẩng đầu thấy nhau, như thế là có ưu thế hơn anh ta rồi.
Hơn nữa nghe cách nói của Khiết Vy thì cô cũng khá là sùng bái tên bác sĩ này.
Tất cả tình cảm của phụ nữ đều bắt nguồn từ sự sùng bái mà ra cả.
Như thế thì không ổn rồi.
Hơn nữa cậu ta cũng rất điển trai, chiều cao cũng không hơn kém nhau là bao, thân thủ cũng thế...!Càng nghĩ càng cảm thấy tên bác sĩ này là một tên tình địch rất có sức uy hiếp đối với anh ta.
Anh ta nhìn chăm chú vào một cửa hàng bán áo blouse trắng của bác sĩ, không dời mắt mà phân phó thuộc hạ: "Tra cho tôi xem bối cảnh của Hạ Dịch Sâm kia như thế nào."
Nếu là họ Hạ...!Chắc không phải là người nhà họ Hạ kia đâu...!
Một lát sau thuộc hạ đã nhanh chóng đem tư liệu của Hạ Dịch Sâm đến, thế mà lại thực sự là người nhà họ Hạ danh môn trăm năm kia...!
"Hừ, bảo sao dám đối đầu với tôi.
Hóa ra là có gia đình đỡ lưng à.
Nhà họ Hạ phải không.
Vốn không định đối đầu với họ đâu nhưng xem ra hôm nay nhất định phải làm đối thủ một mất một còn rồi.
Đi thôi, tới tập đoàn Mạc Thiên đi."
Anh ta muốn tìm bạn tốt Mạc Lâm Kiêu thương lượng một chút về phương hướng để cướp ba mảnh đất đắc địa kia của nhà họ Hạ.
Cùng lúc anh ta cũng đang nghĩ xem có nên nói chuyện ngày hôm nay cho Mạc Lâm Kiêu biết để anh đề xuất ý kiến cho mình hay không.
Để Mạc Lâm Kiêu giúp anh ta phân tích một chút phương án theo đuổi Lâm Khiết Vy mới được.
Xem có cần phải bóp chết Hạ Dịch Sâm hay không.
Ừm, phải rồi, hôm nay nhất định phải ngồi nói chuyện nghiêm túc với Mạc Lâm Kiêu mới được.
Phùng Thiên Long vừa rời khỏi thì Hạ Dịch Sâm đã trưng ra vẻ mặt u ám, gọi Lâm Khiết Vy vào trong phòng làm việc hỏi: "Khiết Vy, làm thế nào mà em lại quen với Phùng Thiên Long thế?"
“Hả? Chỉ là gặp mặt ở bên ngoài một lần...!Sau đó anh ta cứ thế đến tìm em..." Cô cũng không dám nói là lúc cô đi bán vòng ngọc mà cô trộm được của người ta để lấy tiền cứu em trai nên mới gặp Phùng Thiên Long, sau đó còn đánh vỡ đầu người ta nữa.
Nếu đàn anh Sâm biết được nguồn cơn câu chuyện thì không biết anh ấy sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào nữa.
"Em có biết anh ta là người như thế nào hay không?"
"Người như thế nào?" Xem bộ dạng với cách hành xử của anh ta thì dù không phải chính xác lắm nhưng cô cũng cảm giác anh ta không phải loại người tốt lành gì.
Chắc hẳn cũng thuộc dạng côn đồ, xã hội đen gì đó.
Hạ Dịch Sâm hít sâu một hơi, lo lắng nói: "Anh ta là ông trùm xã hội đen ở thành phố chúng ta.
Tất cả những giao dịch ngầm không thể đem ra ánh sáng đều năm trong tay anh ta cả.
Gia đình anh ta bốn năm đời đều làm cái nghề này.
Tiền bạc của anh ta tất cả đều là do tắm máu người mà có được đấy."
"Hả? Đáng sợ như vậy á?" Lâm Khiết Vy sợ hãi tới mức mở to đôi mắt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Cô còn nghĩ anh ta chỉ là một tên tép riu, ai mà ngờ cuối cùng anh ta lại là bậc vương giả.
Cô không cẩn thận mà chọc tới một tên Diêm Vương rồi...!"Sau này em đừng quan tâm tới anh ta nữa.
Anh ta không phải là người tốt lành gì đâu, không đi cùng đường với chúng ta.".