Trần Kiệt sửng sốt, chỉ trong nháy mắt vô cùng vui sướng, vội vàng đáp lời: "Được được được, tôi sẽ đi thông báo cho bọn họ, lập tức đến ngay! Anh đợi một lát nhé!”.
Trần Kiệt vui sướng giống như con thỏ, nhảy ra bên ngoài, cầm điện thoại điên cuồng gọi điện hạ lệnh.
Bác Trần đi tới phía sau anh ta, đập vào gáy anh ta nói: "Đứng cũng không đứng hẳn hoi, ngôi cũng không ngồi yên, ngay cả gọi điện thoại cũng không đứng đắn, bố thực sự hoài nghi có phải ôm sai con rồi không?”
Trần Kiệt ôm gáy, vẻ mặt ấm ức gào khóc như sói kêu: “Cho dù ôm sai cũng không thể trách con được, là bố mắt mù."
Vẻ mặt bác Trần ghét bỏ, xua tay nói: "Nói chuyện điện thoại xong rồi hả? Gọi xong thì đến phòng bếp với bố học nấu ăn đi”
Trần Kiệt vừa định phản đối, chỉ thấy bác Trần cầm một cái muôi to sau lưng ra, mang tính cưỡng chế.
Trần Kiệt nuốt nước bọt, chạy như điên theo bác Trần đi vào phòng bếp.
Lâm Khiết Vy gọi xe đi về phía bệnh viện, sau đó chậm rãi từ cửa sau vòng vào bệnh viện, lại đi ra từ cửa chính, lên xe, làm bộ như vừa mới tan làm, cười gượng nói: “Ngại quá, tạm thời tăng ca, chậm trễ một lát.
Đi thôi." Tài xế vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, hôm nay hiểm khi có chút biểu cảm, nhưng muốn nói lại thôi, một lời khó nói hết nhìn Lâm Khiết Vy, sau đó không nói gì, khởi động xe đi về phía biệt thự Mạc Vũ.
Lúc Lâm Khiết Vy trở về nhà, phòng ăn đã sáng đèn, cơm tối cũng đã bưng lên, hơn nữa Mạc Lâm Kiêu đã bắt đầu ăn!
"Tôi đã về rồi!” Buổi chiều Lâm Khiết Vy phát hiện vảy trên đùi đã sắp bong ra, đi đường cũng nhẹ nhàng hơn không ít, giống như học sinh tiểu học tan học, sôi nổi đi vào phòng khách.
Trần Kiệt và Nam Cung Hào ở phòng khách nói thầm gì đó, mặc kệ Lâm Khiết Vy, coi cô như không khí.
Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn ở phòng ăn nghiêm túc dùng bữa tối, không có bất cứ biểu cảm gì.
Chỉ có bác Trần vui vẻ từ phòng ăn đi ra, cười nói: “Cô Vy trở về rồi, sao hôm nay tan làm muộn thế?"
“Ừm, hôm nay tạm thời tăng ca, nên chậm trễ thời gian.
Cơm tối đã có rồi sao?”
"Vừa mới bưng lên, cô Vy nhanh rửa tay, chuẩn bị ăn cơm đi.”
Mạc Lâm Kiêu ngồi trong phòng ăn nghe cuộc đối thoại giữa Lâm Khiết Vy và bác Trần, không nhịn được phát ra tiếng hừ lạnh từ trong khoang mũi.
Yêu tinh nói dối!
Cô nhóc lừa gạt!
Rõ ràng là hẹn hò với đàn ông khác, còn giả vờ vô tội như thế.
Lâm Khiết Vy rửa tay xong, vui vẻ đi tới phòng ăn, nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, lập tức đói bụng tới mức bụng sôi lên.
“Oa, sao hôm nay nhiều đồ ăn ngon như thế, nhìn đã muốn ăn rồi!” Lâm Khiết Vy cầm lấy chiếc đũa, đang định gặp một miếng cá sóc, chiếc đũa của Mạc Lâm Kiêu kẹp lấy chiếc đũa của cô, Lâm Khiết Vy kinh ngạc nhìn Mạc Lâm Kiêu, phát hiện Mạc Lâm Kiêu căn bản không nhìn cô, mà lạnh lùng nhìn tờ báo trong tay.
...!Anh không cẩn thận đụng vào đũa của cô đúng không? Vậy cô đổi món ăn khác, kết quả cô vừa định gắp đồ ăn đó, chiếc đũa của Mạc Lâm Kiêu lại ngăn chiếc đũa của cô, cô lại đổi, anh lại ngăn, Lâm Khiết Vy vươn đũa ra mười lần, đều bị Mạc Lâm Kiêu cản mười lần.
Hu hu, bây giờ cô đã biết, tên nhãi Mạc Lâm Kiêu cố ý rồi!
"Anh Kiêu, anh dùng đũa của anh chạm vào đũa của tôi làm gì? Anh làm vậy tôi không thể ăn cơm rồi." Ý vào anh công phu cao, ra tay nhanh, bắt nạt cô vụng về, bây giờ cô chưa được ăn miếng nào đâu.
Bác Trần đứng bên cạnh nhìn hai bọn họ như vậy, không nhịn được tiến lên cầm lấy báo trong tay Mạc Lâm Kiệu đi, thu lại.
Mạc Lâm Kiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm rãi nâng đôi mắt như chim ưng, nhìn Lâm Khiết Vy ở phía đối diện.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Không phải tăng ca ở bệnh viện sao? Nghe nói bệnh viện tăng ca đều có cơm, hẳn là cô nếm cơm tối rồi." "Tôi..." Lâm Khiết Vy cứng họng, bệnh viện thật sự có cơm tăng ca, nhưng cô không có tăng ca mà, tất nhiên là không được ăn cơm tăng ca rồi!
Mạc Lâm Kiêu nhíu mày, trong đôi mắt tối đen tỏa ra khí lạnh: "Nếu ăn cơm tăng ca rồi, thì đừng ăn nữa, buổi tối ăn nhiều dễ đau bụng”
Bác Trần cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ, giả vờ như không nghe thấy gì hết, múc một bát canh hải sản đặt trước mặt Lâm Khiết Vy.
Mạc Lâm Kiêu bất mãn nhìn bác Trần một cái, Trần còn chiều cô, con mèo hoang không nghe lời như vậy, nên bỏ đói một bữa mới được! Bác Trần nhìn trần nhà, làm bộ như không thấy bất cứ tin tức gì cậu điều mới gửi.
Lâm Khiết Vy hơi há miệng, nhìn bàn đồ ăn ngon trước mặt, trong lỗ mũi đều là mùi thơm của đồ ăn, cô lại không ăn được, chuyện này đối với con hàng hay ăn như cô mà nói, là một loại dày vò.
Cô chu môi, mất hứng nói thầm: “Bụng của tôi to, dạ dày cũng lớn, ăn nhiều một chút cũng không sao, hơn nữa đau bụng cũng là tôi đau bụng, không cần anh Kiêu quan tâm."
Bộ dạng giống như cho dù no chết cũng làm quỷ no.
Bác Trần cười tít mắt nói: “Trong nhà có thuốc đau bụng, không cần lo lắng” Sau khi nói xong, ông ta lại dùng đũa gắp đồ ăn cho Lâm Khiết Vy, gắp cá sóc cô muốn ăn, thịt bò thăn, đồ ăn ngon đều gắp
đầy bát cô.
Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu âm u, nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy vì được ăn ngon mà phồng má, lại nhìn
bác Trần một lát.
Người trong nhà đều bị cô nhóc này lấy lòng rồi! Muốn bỏ đói có một bữa, vậy mà bác Trần không phối hợp.
Đột nhiên lại nghĩ tới người phụ nữ này ra ngoài hẹn hò với Hạ Dịch Sâm, chẳng lẽ không ăn cơm tối với nhau ở bên ngoài? Nếu không sẽ không đói tới là mức như quỷ đói đầu thai, về nhà ăn như hổ đói.
Xem xét một lát, lúc này mới có một lát, thịt bò thăn sắp bị cô ăn sạch rồi.
Cho dù không ăn cơm, cô vụng trộm ra ngoài với tên họ Hạ kia, cũng là tội lớn!
Được bác Trần gắp thức ăn cho, bữa cơm này Lâm Khiết Vy ăn no tới mức bụng sắp nổ tung, cơmnước xong không dám đi lên lâu ngay, nang cai bụng tròn trịa đi qua đi lại ở cửa biệt thự.
Mạc Lâm Kiêu ngồi trên ghế số pha trong phòng khách nhìn máy tính, thường dời mắt nhìn xung quanh, đúng lúc thấy cô nhóc kia, giống y như con mèo béo lười biếng đi tới đi lui.
Bỗng nhiên rất muốn nhếch miệng cười, nhưng bị anh nhịn xuống rồi.
Đáng đời! Ai cho cô phóng túng ở bên ngoài!
Lâm Khiết Vy không biết tối nay Mạc Lâm Kiêu bị làm sao, nhưng cô có thể cảm nhận được, tâm trạng của người này rất tệ, người đàn ông xấu xa âm tình bất định, vẫn nên cách xa anh một chút thì hơn.
Đột nhiên cô nghĩ tới ngày mai phải đi tham dự lễ đính hôn của Lâm Thúy Lan và Tạ Nguyên Thần, trong lòng không nhịn được vô cùng bực bội.
Thật sự không muốn đi! Lễ đính hôn của hai tên tiện nhân kia, cô không muốn đi xem náo nhiệt làm gì.
Nhưng nghĩ tới bộ lễ phục phù dâu kia, cô nhất định phải đi trả thù Lâm Thúy Lan.
Đột nhiên có mấy chiếc xe bảo mẫu lái tới, loại xe này cô thường thấy minh tinh dùng, vẫn là lần đầu tiên thấy được ở biệt thự Mạc Vũ.
Lâm Khiết Vy tò mò trợn tròn mắt, nhìn ba chiếc xe bảo mẫu đỗ ở cửa biệt thự.
Trần Kiệt đi ra đón, cười tít mắt.
"Tốc độ mau lên, anh Kiêu đều đã đợi rồi.
Nhớ biểu hiện thật tốt! Có tiến triển khen thưởng mấy tỷ! Cố lên cố lên!”
Trên xe bảo mẫu có sáu người phụ nữ trang điểm xinh đẹp bước ra, cả đám đều như nữ chính trong phim truyền hình, đẹp không gì sánh nổi!.