"Có, có chuyện gì của tôi nữa?”
Khóe miệng Lâm Khiết Vy giật giật vài cái, cái trán hơi nhăn lại.
Hai cô gái xinh đẹp đang đợi được anh sủng hạnh, anh trực tiếp vào phòng ngủ đóng cửa lại, nên làm gì thì làm đó, không phải chân chính hầu hạ anh tắm rửa thay quần áo, còn cần người cũ như cô tham dự làm gì? Họ Mạc phiền phức chỉ nên cười với người mới, không nhìn người cũ mới đúng.
Là
Trần Kiệt cũng có chút lo lắng, cảm thấy khó hiểu nói: “Anh Kiều, đừng để Lâm Khiết Vy đi lên quấy rầy các anh, không phải có hai bọn họ rồi sao, Trần Thanh Tâm, Alice, hai người nhất định phải hầu hạ anh Kiêu thật tốt!"
Alice biết chút ít tiếng Việt, nghe được mơ hồ, đôi mắt chỉ luôn ngắm nhìn người đàn ông chỗ cầu thang.
Trần Thanh Tâm thì cười ngọt ngào quyến rũ, yểu điệu trả lời: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến anh Kiêu hài lòng, tuyệt đối không khiến anh thất, vọng”
Lâm Khiết Vy vui mừng vì mọi chuyện thành công, giống như đuổi ruồi nói: “Đúng đúng đúng, hai người nhất định phải dốc toàn lực đấy, bày ra bản lĩnh thật sự của hai người!”
Bà đây chỉ có thể giúp tới đây thôi, sau đó có thể mê hoặc được vị chủ nhân âm tình bất định kia không, phải dựa vào kỹ thuật và may mắn của các cô rồi.
A di đà Phật, biểu hiện thật tốt đi.
Mạc Lâm Kiêu nhìn Trần Kiệt và Lâm Khiết Vy kẻ xướng người họa, giống như hợp tác nhiều năm nên hiểu ngầm, giống như hát đôi, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng âm u, môi mỏng hơi nhếch lên độ cong lạnh lẽo, xùy một tiếng, châm chọc nói: "Trái lại hiểm khi hai người có cùng ý kiến đấy! Sao thế, Mạc Lâm Kiêu tôi, khi nào đến lượt hai người làm chủ rồi?”
Hai nô tài này là muốn tạo phản, muốn chầu trời à! Những lời này vô cùng nghiêm trọng rồi!
Trần Kiệt sợ tới mức gương mặt trắng bệch, trái tim như nổi trống, hoảng sợ không tìm được hướng bắc, vội vàng cúi đầu nói: “Thực xin lỗi anh Kiêu, là tôi lắm miệng rồi." Một lúc lâu sau không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn ánh mắt cười mà như không cười của Mạc Lâm Kiêu lúc này.
Trái tim Lâm Khiết Vy đập nhanh hơn, cũng bị vẻ mặt không nóng không lạnh của anh chấn nhiếp, bị đôi mắt anh nhìn chằm chằm, cô cảm thấy sau lưng run lên.
Trước đây cảm thấy người gào rống phát cuồng rất đáng sợ, nhưng hiện giờ cô mới hiểu được, có một loại sát khí nguy hiểm không cần gào rống càng thêm dọa người.
Lâm Khiết Vy đứng bật dậy rời khỏi ghế số pha, còn muốn tranh thủ vì mình một chút, cười khổ nói: “Có hai bọn họ ở đây, tôi đi lên có phải hơi dư thừa hay không?"
"Lúc nào cô cũng dư thừa rồi, lại dư thừa thêm một lát có ngại gì.
Đi lên!” Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng đi lên lầu, toàn thân tỏa ra khí lạnh kẻ nào đối nghịch anh thì chết.
Lúc này anh hết chết Lâm Khiết Vy, có một loại cảm giác thê lương khổ sở nuôi lớn mèo nhưng cả ngày nó chỉ muốn rời khỏi nhà.
Cái loại cảm giác lạnh lẽo này, giống như bị một cơn sóng làm cho ướt nhẹp, lạnh từ đầu tới chân.
Anh sắp bị “thịt" bởi hai người phụ nữ xa lạ, vậy mà người phụ nữ Lâm Khiết Vy này lại mừng rỡ tới mức biến dạng, cô bài xích anh như thế, ước gì có ong day cho người phụ Quả nhiên cô là con sói mắt trắng! Nếu đổi thành tên họ Hạ kia, có lẽ cô đã sớm đỏ mặt tía tai đuổi hết đám phụ nữ này đi, luôn miệng nói mình và tên họ Hạ kia chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, thực tế tên kia mới là trân bảo ở trong lòng cô đúng không?
Suy nghĩ hỗn loạn, khí huyết dâng lên, Mạc Lâm Kiêu đi tới cửa phòng ngủ ở tầng hai, đứng lại, ngón tay thon dài đỡ lấy khung cửa, thậm chí trong nháy mắt có chút hoảng hốt, ù tai.
Ngực như bị tảng đá đè nặng, thở cũng rất gian nan.
Nhắm mắt, âm thầm vận khí, khiến dòng khí vận hành một vòng quanh người, anh mới tỉnh táo lại, chậm rãi mở to mắt, trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng và băng giá.
Lâm Khiết Vy do dự vài giây, cũng có chút sợ hãi, vội vàng chạy nhanh lên lầu, lúc đi ngang qua hai cô gái xinh đẹp kia, cô ngửi được mùi hương thơm ngát trên người Trần Thanh Tâm, Lâm Khiết Vy hít sâu một hơi, oa, thật dễ ngửi, cô đã hoài nghi có phải Trần Thanh Tâm là hậu nhân của vương phi nào đó hay không rồi.
Lâm Khiết Vy và hai người phụ nữ kia lần lượt đi vào phòng ngủ của Mạc Lâm Kiêu, vừa vào trong phòng khách nhỏ, Mạc Lâm Kiêu liền ngồi trên ghế sô pha, lục tìm thuốc lá trong ngăn kéo, ngón tay thon dài cầm lấy một điếu, lông mày hơi nhíu lại, giống như hơi bực bội.
Trần Thanh Tâm đặc biệt có nhãn lực, nhanh chóng cầm bật lửa trên bàn, đi tới gần Mạc Lâm Kiêu, dịu dàng nói: "Để em châm lửa cho ngài”
"Cút ngay!” Mạc Lâm Kiêu nghiêm khắc quát khẽ, khí lạnh tỏa từ trên người anh ra, đôi mắt như chim ưng âm u.
Tay của Trần Thanh Tâm dừng ở giữa không trung, cả người đều bị dọa gần như kết bằng, vội vàng đặt bật lửa trên bàn, lùi về sau mấy bước.
Vừa rồi cách anh chỉ một mét, đã cảm nhận được bài xích trên người anh tỏa ra, cô ta có thể chắc chắn, nếu cô ta dám tiến lên một bước nữa, cô ta sẽ bị anh vặn gãy cổ.
Ánh mắt anh quá dọa người, có sát khí đẫm máu.
Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng giơ tay lên, làn gió vô hình truyền từ tay anh ra, cái bật lửa mới bị Trần Thanh Tâm chạm qua, vì một tiếng bay ra ngoài, rơi xuống thảm trên sàn.
Mạc Lâm Kiêu ghét bỏ đồ bị cô ta chạm vào, bẩn.
Lại tìm một cái bật lửa trong ngăn kéo ra, nghịch trong lòng bàn tay, một tay kẹp điểu thuốc, ánh mắt tà nịnh nhìn Lâm Khiết Vy, bĩu môi nói: “Cô, đừng nhìn nữa, nói cô đấy Lâm Khiết Vy! Lại đây, châm lửa giúp tôi.”
Lâm Khiết Vy nở nụ cười giả dối, không tình nguyện đi tới bên cạnh anh, chuẩn bị lấy bật lửa trong lòng tay anh, không ngờ cô mới vươn tay ra, anh nhanh chóng trở tay, lòng bàn tay hướng xuống dưới, tay cô chạm vào mu bàn tay anh.
Khi đang mờ mịt bước tiếp theo nên làm sao đây, không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu cười xấu xa, đột nhiên duỗi cánh tay, là vươn tay vào trong cổ áo cô, một giây sau cô cảm thấy ngực chợt lạnh, cái bật lửa lại bị anh linh hoạt nhét vào trong áo lót cô!
Chuyện này! Cái tên sắc lang chết tiệt này! Gương mặt Lâm Khiết Vy đỏ lên, xấu hổ móc bật lửa trong áo ra, nhất thời cảm thấy cầm trong tay đều hơi nóng, cô vội vàng bật lửa, để lại gần, châm lửa giúp Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu hít sâu một hơi, tư thế lười biếng, ánh mắt mê hoặc, sau đó phả một làn khói vào mặt Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy không kịp né tránh, bị sặc ho khan vài tiếng.
Anh lại nhìn chằm chằm cô, khẽ mỉm cười.
"Khụ khụ, anh Kiêu, trời không còn sớm nữa, không bằng để hai bọn họ nhanh đưa anh đi tắm rửa thay quần áo?” Lâm Khiết Vy không thể tiêu hao thời gian ở đây, cô phải dẫn dắt ba bọn họ đi con đường chính, đợi ba người này thành công vào phòng tâm, quần áo cởi ra, chuyện sau đó cũng nước chảy thành sông rồi.
"Lâm Khiết Vy, cô rất nóng vội à?" Anh cầm thuốc lá, không hút nữa, để mặc điểm đỏ cháy dân.
Khiến khí chất cả người anh đều chậm rãi biến hóa, từ cậu chủ tao nhã biến thành con sói nguy hiểm.
"Tôi sốt ruột thay anh mà, không phải cổ nhân có nói, đêm xuân đáng giá nghìn vàng sao?”
"Đêm xuân đáng giá nghìn vàng? Vậy cô nợ tôi không ít tiền, lát nữa tôi cho cô cả đêm, cô đếm xem bao nhiêu nhé?".