May mắn cố vịn được vào khung cửa, cả người xụi lơ dựa vào đó.
Hả, cô làm sao thế này? Vì sao lại đột nhiên cảm thấy cả người không có chút sức lực gì?
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng thờ ơ đi qua bên người cô, trải qua một buổi tối giày vò, anh đã không còn chút hào hứng nào nữa, càng hiểu rõ tâm tư phụ nữ, trong lòng lại càng lạnh giá, anh chuẩn bị đi thẳng về phòng ngủ của mình, khóe mắt phát hiện ra người phụ nữ kia đang đứng ở sát cửa phòng anh, còn vô lại đứng đó không chịu đi.
Hừ đây là lại muốn dùng chiêu trò gì? Anh còn lâu mới để ý đến cô nhé.
Mạc Lâm Kiêu hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.
Hiện tại đầu óc Lâm Khiết Vy giống như một chiếc xe quá tải vậy, từng âm thanh gào thét lướt qua, toàn bộ đại não rất đau, bên tai là những tiếng ong ong, tầm mắt cũng dần dân trở nên mơ hồ, bắt đầu không ngừng quay cuồng, ngay cả việc thở cũng trở nên rất gian nan, giống như rơi vào trong sa mạc và bị thiêu đốt, miệng đắng lưỡi khô.
Cô bị làm sao thế này? Vì sao đột nhiên lại cảm thấy khó chịu như thế chứ? Có một loại cảm giác giống như rơi vào tử vong.
Lâm Khiết Vy muốn mở miệng kêu cứu, thế nhưng ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được, cô cứ như thế tựa người vào khung cửa, dần dần trượt chân xuống, ngồi bệt trên mặt thảm, choáng váng đến mức không mở nổi mắt ra.
Mạc Lâm Kiêu lau tóc, thay áo ngủ, mang theo cảm xúc bực bội và ảo não trong lòng nằm xuống giường, mặc dù mắt đã nhằm lại, nhưng lỗ tai vẫn như cũ không bị khống chế, nhạy bén bắt lấy động tĩnh ở bên ngoài.
Anh là người có võ công cao cường, cho dù không phải là cố gắng lắng nghe, đều có thể dễ dàng nghe được tiếng động ở bên ngoài, nhưng sao vẫn luôn không nghe được tiếng bước chân rời đi của người phụ nữ kia nhỉ?
Mạc Lâm Kiêu trở mình, dùng lực nhắm mắt lại, quan tâm cô làm gì chứ? Cô chính là một kẻ ăn cháo đá bát, vô lương tâm, anh quan tâm cô làm quái gì chứ.
Mười giây sau, anh đột nhiên mở mắt, xoay người, đứng lên, nhíu mày, không vui mở cửa ra ngoài.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì..” Câu nói tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được, bởi vì anh nhìn thấy Lâm Khiết Vy suy yếu tựa vào khung cửa, không ngừng thở hổn hển, đứng ở A bên có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng tái nhợt của cô, cùng với đôi môi đỏ au.
Đầu óc ong ong, giống như bị thứ gì đó nặng nề đập vào, Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng đi đến, ngồi xuống, nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, sắc bén nhìn cô, lo lắng hỏi.
"Lâm Khiết Vy? Lâm Khiết Vy, cô có nghe thấy tôi nói gì không? Cô sao thế? Nói gì đi chứ?”
Lâm Khiết Vy mông lung mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú lúc ẩn lúc hiện, nôn nóng như bị lửa thiêu đốt, cô yếu ớt thì thào.
"Khó chịu...!Chết mất.”
Mạc Lâm Kiêu đặt tay dưới mũi cô để kiểm tra, rất nóng, lại kiểm tra mạch đập của cô, đập nhanh như thế, tình trạng của cô không ổn.
Anh nhanh chóng bể cô lên, lo lắng đi ra phòng ngủ, quát xuống lầu một.
"Người đâu, nhanh đi gọi cho Nam Cung Hào, nhanh lên!”
Trần Kiệt không dám sắp xếp cho những người phụ nữ này ở chỗ lầu chính của Mạc Lâm Kiêu, đành phải đưa tất cả đến bên tòa nhà của Nam Cung Hào, Nam Cung Hào đang tràn đầy hứng thú quan sát những người phụ nữ kia, nhận được mệnh lệnh của Mạc Lâm Kiêu, anh ta nhanh chóng dẫn theo Trần
Kiệt đi thẳng đến tòa nhà chính.
Đi đến trước phòng ngủ của Mạc Lâm Kiêu, tìm qua lại chẳng thấy bóng dáng của anh đâu.
Nam Cung Hào suy nghĩ một lúc, sau đó anh ta vội vàng chạy sang phòng Lâm Khiết Vy ở bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu đang ở trong đó, anh nắm lấy tay cô, dáng vẻ lo lắng.
"Cô ta bị bệnh hả?" Nam Cung Hào chạy đến mức gần như tắt thở.
"Nhanh, anh đến khám cho cô ấy xem, vừa rồi cô ấy vẫn còn rất ổn, không biết vì sao, sau khi từ trong phòng tắm đi ra, cô ấy đột nhiên như thế, có phải cô ấy trúng độc không?
Nhắc đến trúng độc, ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu sâu thẳm thêm mấy phần.
Trong lòng Nam Cung Hào run lên, nếu như ngay cả Lâm Khiết Vy cũng trúng độc, vậy thì chết chắc.
Nam Cung Hào ngồi xuống ghế, dùng máy thử máu để kiểm tra một lượt, sau đó chuẩn đoán toàn diện, Nam Cung Hào thở phào nhẹ nhõm, thông báo.
"Không sao, chỉ là trúng mị dược mà thôi."
"Cái gì?" Mạc Lâm Kiêu có chút không thể tin được, sau khi anh nghe được đáp án này, không biết vì sao trong lòng lại có chút nhảy câng.
Phần vui sướng này rất khó giải thích được.
“Loại thuốc này không gây ra tác hại gì, chỉ cần thỏa mãn phương diện kia” Nói như thế, Nam Cung Hào không quên dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu.
Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu âm trầm.
"Anh muốn nói gì thì nói đi!”
Nam Cung Hào cố gắng kìm nén, cười xấu xa.
"Cậu chủ Kiêu à, có phải khoảng thời gian gần đây cậu đã quá lạnh nhạt với cô ấy không? Làm hại cô ấy phải dùng đến cách này để tranh thủ sự chú ý của cậu với cô ấy”
Mạc Lâm Kiêu nghe thấy thế, lông mày giật giật.
“Ý của anh là, do cô ấy tự mình bỏ thuốc?"
Nam Cung Hào đứng lên, vô lại đáp.
"Tôi chẳng nói gì cả, về phần cô ấy, cậu ngoan ngoãn cống hiến một đêm, cô ấy không sao đâu, ngủ ngon nhé.”
Mạc Lâm Kiêu dùng tay chặn lại Nam Cung Hào, âm trầm nói.
"Anh cho cô ấy uống thuốc, trực tiếp hóa giải thứ đó."
Đừng nghĩ rằng Mạc Lâm Kiêu anh vui vẻ cống hiến, thân thể của anh là cành vàng lá ngọc, dựa vào đâu mà cho cô dùng free chứ?
Hừ! Trừ khi cô cầu xin anh...!Nói không chừng anh sẽ suy nghĩ một chút, ừm, chính là kiêu ngạo như thế.
Nam Cung Hào hất tay ra, bất đắc dĩ nói.
"Không có thuốc giải, loại thuốc mang tính chất tình thú này, căn bản không cần chữa trị làm gì, nếu như cậu thật sự không muốn để ý đến cô ấy, vậy thì để cho cô ấy khó chịu một đêm, khó chịu thì khó chịu, chẳng qua cũng không có gì đáng ngại cả”
Nam Cung Hào chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ, dáng vẻ bình tĩnh vừa rồi đã mất sạch, anh ta giống như một con hồ ly tinh, hai mắt lộ ra ánh sáng xanh, nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.
Trần Kiệt đang đứng ở bên ngoài biệt thự hút xì gà, tối hôm nay rốt cuộc ra quân thất bại hay là thuận lợi nhỉ? Thật đúng là không tài nào hiểu được, mấy người phụ nữ này ở lại, nhưng lại không thể thành công đến gần cơ thể Mạc Lâm Kiêu.
Đúng vào lúc này Nam Cung Hào vui vẻ chạy đến, nhỏ giọng, giống như một tên trộm cười nói.
"Tối nay thật đúng là náo nhiệt, ha ha ha.”
"Có chuyện gì thế?” Trần Kiệt còn có dáng vẻ tâm sự nặng nề, không có quá nhiều hứng thú.
"Ôi chao, chúng ta đã quá xem thường cái cô Lâm Khiết Vy này, cô ta vì muốn có được sự ưu ái của cậu chủ Kiêu, thế mà dùng đến loại thuốc kia!”
Thằng nhóc Trần Kiệt này luôn là người thông minh, anh ta lập tức hiểu ra ý tứ của Nam Cung Hào vứt mạnh điếu xì gà xuống mặt đất, tức hổn hển la hét.
"Mệt cho tôi còn xem cô ta như một nửa thần trợ công để đối xử, thì ra cô ta vẫn còn giấu một con át chủ bài, đúng là xui xẻo, sao tôi không sớm nghĩ ra một chiêu này nhỉ?"
Sớm biết có thể dùng chiêu này, anh ta đã cho đám phụ nữ kia uống loại thuốc đó, đoán chừng chuyện đêm nay đã được thuận lợi tiến hành.
Nam Cung Hào ngáp một cái, vỗ bả vai Trần Kiệt, nhắc nhở.
"Được rồi, đi ngủ thôi, đoán chừng sáng mai cậu chủ Kiêu của chúng ta không thể dậy sớm đượC, đúng rồi, mấy người phụ nữ mà cậu để lại trong tòa nhà của tôi đâu rồi, tôi có thể nếm thử ai trước vậy?” Trần Kiệt nhất thời bó tay toàn tập, anh ta hung dữ rống lên.
"Không được động vào ai hết, đó là giữ lại cho anh Kiêu dùng!"
"Cô gái bị đập rách trán kia, đoán chừng cậu chủ Kiêu sẽ không cần cô ta nữa, cậu chủ Kiêu của chúng ta là người bắt bẻ như thế, trên trán cô ta có sẹo, anh ấy còn lâu mới chạm vào, hay là tối nay cho tôi thử một tý nhé?”
Trần Kiệt hất cánh tay đang để trên vai mình ra, nói.
“Đi, người anh em, chúng ta đi đánh cờ, tối hôm nay, hai người chúng ta, ai cũng không ngủ”
Mạc Lâm Kiêu ở trong phòng ngủ của Lâm Khiết Vy, anh nôn nóng đi qua đi lại, nhíu mày, thỉnh thoảng ánh mắt anh sẽ nhìn qua Lâm Khiết Vy..